Thi Nhân thả tay ra, nhưng Vương Duyệt đã sợ đến mức ngất đi.
Có thể không sợ được sao?
Cô nhìn chằm chằm Vương Duyệt một hồi lâu, còn hung hăng tát bà ta mấy cái, cho đến khi mặt Vương Duyệt đỏ bừng và sưng lên. Thi Nhân sau đó thở phào nhẹ nhõm và dừng lại.
“Cô Mộ, cô bình tĩnh trước đã. Những chuyện sau này để tôi lo.”
Sau khi Thi Nhân quay người rời khỏi phòng điều trị, bác sĩ Triệu lại giúp Vương Duyệt nằm xuống ghế, dùng đá viên để làm mát mặt của Vương Duyệt, sau đó dùng mỹ phẩm giúp che đi vết đỏ và sưng tấy để sau khi Vương Duyệt tỉnh dậy sẽ không nhận thấy điều gì bất thường.
Thi Nhân rời phòng khám, lang thang không mục đích, cố gắng bình tĩnh lại. Ban nãy suýt chút nữa cô đã giết người.
Ý nghĩ xấu xa xuất hiện trong đầu cô lúc đó, và cô không thể kìm nén nó.
Thi Nhân nắm chặt tay, cũng may là không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt tràn đầy ớn lạnh: “Nếu muốn tra tấn kẻ nào đó, chết thường là cách tốt nhất để giải thoát, còn sống mới là nỗi đau lớn nhất.”
Cô muốn nhìn mẹ con Vương Duyệt mất tất cả, đau khổ và không cam tâm sống nốt quãng đời còn lại.
“Cô gái xinh đẹp, tôi thấy ấn đường của cô thâm đen, gần đây có gặp phải phiền toái gì không?”
Thi Nhân nhìn thấy một người đàn ông cao, gầy, đầu tóc rối bù, mặc một bộ áo dài bẩn thỉu, đeo kính râm đen như người mù, nhìn vô cùng thần bí.
Cô thu lại ánh mắt, lạnh lùng nói: “Tôi không tin những điều này.”
Nếu trên đời này có ma thật thì mẹ cô đã quay lại tìm cô từ rất lâu rồi, đã không biết bao nhiêu lần cô muốn gặp mẹ trong mơ, muốn được nói chuyện với mẹ, nhưng kết quả đều không được.
“Cô gái xinh đẹp, cô đừng từ chối. Chúng ta có thể nói chuyện một lát, không đúng không lấy tiền.”
Thi Nhân đi được vài bước, và chợt nhớ ra điều gì đó.
Cô quay đầu nhìn người đối diện, khóe miệng nhếch lên: “Tôi không muốn xem bói, nhưng tôi muốn ông giúp tôi bói cho người khác.”
“Không thành vấn đề.”
Thi Nhân nhìn về hướng phòng khám, trong lòng có một kế hoạch mới.
Vốn định tìm bằng chứng và bắt Vương Duyệt phải trả giá, nhưng bây giờ không có bằng chứng để tống Vương Duyệt vào tù, vậy thì cô sẽ đổi cách khác.
Một giờ sau, Vương Duyệt vội vàng ra khỏi phòng khám.
Một người đàn ông cao gầy bước tới: “Thưa bà, tôi thấy ấn đường của bà thâm đen, có phải gần đây bị thứ gì gây rối không?”
“Đồ lừa đảo, cút đi, bỏ đôi tay dơ bẩn của mày ra khỏi người tao, cho dù có bán mày cũng không đền nổi bộ quần áo này đâu.”
Nụ cười trên mặt người đàn ông cao gầy đã nhạt đi rất nhiều, nhưng anh ta vẫn mặt dày nói: “Thưa bà, người thường không thể hóa giải được tà ma đâu. Sáng mai, trên người bà sẽ xuất hiện dấu hiệu của tà ma, sẽ không lâu đâu, chúng sẽ trở nên tồi tệ hơn. ”
“Cút đi, đồ lừa đảo.”
Vương Duyệt lên xe với vẻ mặt hoảng sợ, một tấm danh thiếp được nhét qua cửa kính xe có, bà ta muốn ném ra ngoài, nhưng đột nhiên dừng lại, nhét tấm danh thiếp vào túi xách.
Chiếc xe ô tô phóng đi để lại làn khói dài.
Chưa được vài ngày, Thi Nhân nhận được một cuộc gọi từ giáo viên ở trường mẫu giáo: ba đứa trẻ con đánh nhau ở trường và đánh một cậu bé khiến cậu bé ấy không dám đến trường.
Những suy nghĩ buồn bã của Thi Nhân biến mất ngay lập tức, và cô nhanh chóng lái xe đến trường.
Cô đứng ở cửa nhà trẻ, hít một hơi thật sâu rồi bước vào, nghĩ nếu vị phụ huynh kia đến thì trước tiên cô phải xin lỗi.
Khi cô còn ở Mỹ, ba đứa bé đã có tiếng nghịch ngợm.
Dù sao ở nước ngoài, người tóc đen sẽ bị phân biệt đối xử, nhưng ba đứa bé đã có được chỗ đứng vững chắc trong nhà trẻ, không ai dám khiêu khích chúng, thậm chí còn bao che cho ba đứa bé giống như các bạn học cùng màu da.
Thi Nhân bước vào văn phòng giáo viên: “Xin lỗi cô giáo, tôi là phụ huynh của các bạn nhỏ nhà họ Mộ.”
“Cô Mộ, cuối cùng cô cũng đến rồi. Vừa rồi chúng tôi đã giải quyết xong mọi chuyện. Nói thật, thì chuyện này không thể trách con cô được. Ba đứa con của cô thật ra rất ngoan ngoãn, chúng tôi đều thích chúng.”
Nụ cười trên mặt Thi Nhân mờ đi rất nhiều: “Tôi có thể biết tại sao bọn trẻ lại đánh nhau không?”
Vẻ mặt của cô giáo có chút khó xử: “Nguyên nhân chính là do cậu bé kia quen ngang ngược phách lối ở nhà trẻ rồi, ba đứa bé mới đến lại không chịu khuất phục. Sau vài lần bị bắt nạt, thì ba đứa trẻ mới đánh cậu bé kia một trận.”
“Vậy con của tôi là phòng vệ chính đáng đúng không?”
Cô giáo thở dài: “Vị phụ huynh kia cũng đang trên đường tới đây. Bây giờ, cô cứ đưa các con về nhà trước, mong cô đừng nặng lời quát mắng ba đứa bé. Tôi sẽ tìm cách hòa giải xem sao.”
Thi Nhân thấy thái độ của giáo viên rất tốt, cô không muốn làm cho giáo viên khó xử.
Khi Thi Nhân vào lớp tìm con, ba bạn nhỏ đã ngồi đàng hoàng trên ghế đẩu, khi thấy cô đến, vẻ mặt của cả ba đứa bé đều lộ vẻ chột dạ.
“Đi thôi, theo mẹ trở về trước đã.”
Thi Nhân đưa đứa trẻ ra khỏi nhà trẻ, ba đứa trẻ thỉnh thoảng nhìn cô, đứa bé thứ nhất không nhịn được nói: “Mẹ, không phải chúng con cố ý không nghe lời.”
“Mẹ biết, chuyện này không trách các con.” Thi Nhân xoa đầu bọn trẻ và lái xe đưa chúng về.
Nhưng ngay sau đó, một chiếc xe thể thao dừng trước cửa trường mẫu giáo, Vương Ngọc San hùng hùng hổ hổ bước xuống, xách túi hàng hiệu xông vào: “Ai dám đánh con trai tôi?”
Sau khi nhìn thấy bức ảnh con trai bị đánh, cô ta đã tức điên lên.
Cô ta còn chưa đi bệnh viện, đến thẳng nhà trẻ, cô ta phải dạy cho đứa trẻ đã đánh con mình một bài học mới cam lòng, dám động vào con trai cô ta, chán sống rồi sao?
Danh Sách Chương: