Chương 426 “Đâu có đâu.”
Mạc Tử Tây cảm thấy bản thân rất vô tội, cô có chút không kiên nhẫn: “Cô có thể đừng nhạy cảm thế không, vừa rồi tôi có nói gì đâu.”
“Tử Tây, nếu tôi có làm không tốt chỗ nào, cô hãy nói trực tiếp với tôi. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà.”
“Ai là người một nhà với cô?”
Mạc Tử Tây quả thực thấy phiền chết đi được.
Có điều câu này vừa nói ra, ngay sau đó trên tầng đã xuất hiện một người đàn ông, lạnh lùng nói: “Mạc Tử Tây, xin lỗi.”
“Anh hai, em không sao đâu, Tử Tây không cần xin lỗi em.”
Bạch Mỹ Đình vội vàng đứng dậy, viền mắt đỏ hồng, tội nghiệp mở miệng. Mạc Tử Tây nhìn người anh hai trên lầu một cái, bộ dạng khổ không nói nên lời, cô trợn mắt nói: “Tại sao em phải xin lỗi chứ?”
“Mạc Tử Tây, cô ấy là người của nhà họ Mạc chúng ta. Những lời vừa nãy, anh không hi vọng em nói ra trước mặt ông nội, ông nội sẽ rất buồn.”
“Em biết rồi em biết rồi.”
Ấn tượng của Mạc Tử Tây về Bạch Mỹ Đình, kém đến cùng cực.
Cái đứa bạch liên hoa này đúng là khắc cô.
Chẳng lẽ đã định trước tất cả mọi người đều phải thích cô ta sao?
Cô ta nghĩ rằng bản thân là tiền, hay là người đẹp gì đó à, thật là kì quặc.
Mạc Tử Tây tức giận đùng đùng bỏ đi.
Vẻ mặt Bạch Mỹ Đình lo lắng: “Anh hai, có phải em nói gì sai rồi không, vừa rồi em chỉ muốn biết tại sao Tử Tây lại ghét em như vậy thôi. Không nghĩ rằng lại hoàn toàn ngược lại, khiến cô ấy tức giận rồi.”
“Đừng để ý em ấy, em ấy chỉ là một đứa trẻ thôi.”
Nghe xong những lời này, đáy mắt Bạch Mỹ Đình lóe lên sự mỉa mai, thủ đoạn nho nhỏ vậy đã khiến cô ta tức giận bỏ đi rồi, xem ra sau này nắm lấy cả nhà họ Mạc không phải vấn đề lớn nữa.
Mạc Tử Hàn xoa xoa đầu Bạch Mỹ Đình, nói: “Nhiệm vụ học lần lần trước ông nội giao cho đã làm đến đâu rồi?”
“Em sẽ cố gắng, nhưng hình như em hơi đần độn. Nếu em học không được, ông nội sẽ thất vọng. Sau đó sẽ không thích em nữa phải không?”
Bạch Mỹ Đình có chút không chắc chắn.
Những nhiệm vụ điêu khắc kia đối với cô ta mà nói quá khô khan buồn tẻ, cô ta sắp bị ép đến điên rồi.
Không biết tại sao ông già nhà họ Mạc cứ bắt mình học, rõ ràng nhà họ Mạc đều lớn mạnh như vậy rồi, còn cần học gì chứ?
Cho dù thiên phú của người nhà họ Mạc không đủ, thì dùng tiền mà đi mời người ta đi.
Những cái này căn bản không phải vấn đề.
Có điều Bạch Mỹ Đình chỉ có thể oán hận trong lòng, trên mặt không dám nói gì.
Trước mắt chân cô ta còn chưa đứng vững trong cái nhà họ Mạc này.
Bạch Mỹ Đình nghĩ lại những lời vừa rồi của Mạc Tử Tây, cô ta nhìn Mạc Tử Hàn: “Anh hai, bên tập đoàn Quang Viễn sắp xếp thế nào rồi ạ?”
“Bọn họ tự có sắp xếp.”
Mạc Tử Hàn liếc cô ta một cái: “Hình như em có hứng thú với gia đình họ Tiêu, quen ai người nhà họ Tiêu sao?”
“Cũng không có quen, ngày trước em cũng chưa từng đến Việt Nam, sao có thể quen biết người nhà họ Tiêu được chứ.”
Bạch Mỹ Đình che dấu sự thấp thỏm dưới đáy mắt, tuyệt đối không được để bị nhìn ra. Cô ta có chút lo lắng sau khi người nhà họ Tiêu xuất hiện, có khi nào sẽ nói lộ ra, cho nên cô ta phải nghĩ cách gặp Tiêu Khôn Hoằng trước.
Bây giờ thân phận của cô ta không phải Bạch Mỹ Đình bị người ta ức hiếp ban đầu nữa rồi.
Có điều đáng tiếc ở chỗ ông nhà nhà họ Tiêu kia chết quá sớm, nếu không, cô ta nhất định sẽ để ông ta sống không bằng chết.
Cô ta rất chờ mong lúc Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy mình sẽ là biểu cảm gì.
Ngày này, cô ta đã chờ rất lâu rất lâu rồi.
Sắp đến ngày đại thọ của ông nội ở Singapore.
Thi Nhân hỏi qua Tiêu Khôn Hoằng, khi nào thì có thể xuất phát, để tiện sắp xếp thời gian.
“Ngày mai đi.”
Thực chất Tiêu Khôn Hoằng đã sớm sắp xếp công việc rồi, dù sao cũng chỉ mấy ngày này.
Vừa hay anh muốn qua đó xem xem khu vui chơi đã bố trí đến đâu rồi, đến lúc đó anh có thể đích thân cầu hôn cô vợ của mình.
“Được, vậy tối nay em làm chút đồ %3D ăn ngon, đợi anh tan làm.”
“Không cần vất vả như thế.”
“Không vất vả, mợ Hồng xin nghỉ phép, tối nay cứ để em làm là được.”
Thực chất trong nhà không chỉ có mợ Hồng là bảo mẫu, nhưng sự tồn tại của mợ Hồng cũng không đơn giản chỉ là bảo mẫu, bình thường làm cơm cũng có đầu bếp khác ở đây.
Tiêu Khôn Hoằng cũng không ngăn cô nữa.
Sau khi cúp điện thoại, ánh nhìn trợ lí Tiêu: “Ngày mai xuất phát đi Singapore, bên kia sắp xếp thế nào rồi?”
“Cậu chủ Diệp đã qua đó rồi, trước mắt không có vấn đề gì cả.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn hiệu quả, khóe miệng cong cong, hy vọng cô sẽ thích nó.
Nhưng đến lúc sắp tan làm, trợ lí Tiêu hoảng hốt chạy lại: “Ông chủ, Tiêu Vinh bên kia xảy ra chút chuyện rồi.”
“Sao vậy?”
“Bác sĩ đã kết luận, Tiêu Vinh bị chết não, cả đời này có lẽ chỉ có thể nằm trên giường mê man bất tỉnh.”
Nếu Tiêu Vinh không có cách nào tỉnh lại, đồng nghĩa với việc Tiêu Vinh sẽ vĩnh viễn thoát khỏi sự trừng phạt.
Tiêu Khôn Hoằng buông mắt nhìn tài liệu, rất lâu sau mới mở miệng: “Người của chúng ta kiểm tra qua chưa?”
Đây có khả năng là quỷ kế của Tiêu Vinh cũng không biết chừng.
Muốn mượn cơ hội này sau đó chạy trốn.
“Kiểm tra qua rồi, đúng là bị chết não.”
Tiêu Khôn Hoằng híp híp mắt, đứng dậy: “Tôi qua đó xem xem.”
Đến tận bây giờ, anh vẫn đang đợi chiêu cuối của Tiêu Vinh, cuối cùng là đợi đến chiêu này?
Chết não?
Anh không tin.
Tiêu Khôn Hoằng trực tiếp bước vào bệnh viện tư nhân, phòng bệnh của Tiêu Vinh ở tầng cao nhất, ở đây có rất nhiều người trông coi.
Những người không liên quan không được phép lại gần nơi này.
Anh đứng bên ngoài giường bệnh, nhìn Tiêu Vinh đang hôn mê bất tỉnh, gầy yếu đi rất nhiều rồi, hô hấp cũng rất yếu ớt.
Bác sĩ đến trần thuật lại tình hình một lượt, cũng gần giống với những gì trợ lí Tiêu nói.
Tiêu Khôn Hoằng chậm rãi mở miệng: “Xác suất anh ta tỉnh lại là bao nhiêu?” “Không xác định được, dù sao anh ta cũng uống quá nhiều thuốc hại thần kinh rồi, có thể là không chống đỡ được lâu đâu.”
Tiêu Khôn Hoằng buông mắt nhìn Tiêu Viên đang hôn mê, sau đó quay người rời khỏi phòng bệnh.
Anh lạnh giọng mở miệng: “Tiếp tục phái người theo dõi, không được lơ là một chút nào.”
Đối với Tiêu Vinh, anh ta không có khả năng cố ý làm ra chuyện này, chính là trở thành người thực vật.
Theo tính cách của Tiêu Vinh, hoặc là trực tiếp tự sát.
Hoặc là còn có mục đích khác nữa.
Sao có thể trực tiếp trở thành người thực vật được?
Tiêu Khôn Hoằng bắt đầu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Có điều Tiêu Khôn Hoằng trước vừa bước ra khỏi bệnh viện, sau đã có một người đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang ngồi trên xe lăn được đẩy ra.
Anh ta hơi ngẩng đầu, nhìn theo hướng Tiêu Khôn Hoằng rời đi, sau đó lộ ra vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Tiêu Khôn Hoằng, cậu muốn hại chết tôi, tuyệt đối không có khả năng.
Cả đời này, cho dù tôi có chết, cũng phải kéo theo cậu cũng nhau xuống địa ngục.
Dù sao cả đời này của anh ta, cũng sống không được bao lâu nữa rồi, sao có thể chết vô ích được.
Tiêu Vinh được đẩy lên xe, anh ta dựa vào ghế, hời hợt nói: “Gần đây tập đoàn Quang Viễn có động tĩnh gì không?”
Anh ta vẫn luôn giả chết trong bệnh viện, khó khăn lắm mới lén lút đổi người mà thoát ra ngoài được.
Cho nên bên ngoài đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian này, anh ta đều không biết.
“Cậu chủ, tập đoàn Quang Viễn cùng nhà họ Mạc hợp tác rất thuận lợi, mấy ngày nữa là đại thọ của ông cụ ở Singapore, còn công khai thân phận người chị họ ở bên ngoài trên bàn tiệc nữa.
Chị họ?
À, nhà giàu có quả nhiên nhiều thị phi.
Tiêu Vinh không hứng thú với chuyện này, có điêu nếu tập đoàn Quang Viễn đã hợp tác với nhà họ Mạc rồi, vậy anh ta bắt buộc phải hiểu biết về nhà họ Mạc.
Lúc trước đã nghe nói nhà họ Mạc tìm người, không ngờ đã thật sự tìm được.
Anh ta lại muốn xem xem, vị chị họ của nhà họ Mạc kia là như thế nào, khi Tiêu Vinh lật qua trang này, sau khi nhìn thấy bức ảnh chị họ, đồng tử lập tức co rút lại!
Là, là cô ấy?
Danh Sách Chương: