“Tôi đi bệnh viện làm cái gì chẳng lẽ anh không biết sao?”
Cho tới bây giờ cô còn có cái gì không hiểu chứ, hẳn là anh đã phát hiện ra, giấu giếm bao lâu nay, cuối cùng vẫn là dã tràng se cát.
“Thi Nhân, nói ra sự thật có khó khăn như vậy không?
Đột nhiên Tiêu Khôn Hoằng buông tay ra, Thi Nhân mất thăng bằng ngã trên ghế số pha, túi xách rớt xuống đất, một lọ thuốc lăn ra.
Người đàn ông nhìn xuống nhặt lên, sau khi nhìn thấy trên đó có dòng chữ “phụ nữ mang thai” thì anh tức giận ném thuốc xuống đất: “Đây là cái gì?”
Không phải cô đã phá thai lâu rồi sao?
Tại sao Thi Nhân vẫn uống thuốc dành cho phụ nữ mang thai?
Thi Nhân đã rất sợ hãi, nhưng kể từ khi anh phát hiện ra thì cô cũng không có gì phải che giấu.
Cô lấy hết can đảm nói: “Đây là vitamin B11 dành cho phụ nữ mang thai.”
A, ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng rời rạc: “Thi Nhân, cô thực sự coi tôi là đồ ngốc và cô muốn tôi làm cha của đứa con hoang trong bụng cô sao? Thủ đoạn của cô thật đáng sợ, Thi Nhân, cô khiến tôi có cái nhìn hoàn toàn mới về cô.”
Anh đã cho cô một cơ hội và chọn tin cô.
Đây là câu trả lời mà Thi Nhân dành cho anh.
Quả nhiên, tình cảm chính là lời nói dối lớn nhất.
Thân thể Thi Nhân run lên: “Tôi thừa nhận nói dối anh là tôi sai, nhưng tôi.”
“Tôi không muốn nghe lời giải thích của cô, bởi vì tôi sẽ không còn tin bất kỳ lời nào của cô nữa. Kẻ nói dối không có chút uy tín nào với tôi, cô tự lo cho bản thân mình đi.”
Tiêu Khôn Hoằng rời khỏi phòng.
Thi Nhân sờ sờ bụng dưới, lòng tràn đầy hoảng hốt, dù sao cũng sẽ sớm nhường vị trí đó, vấn đề của đứa trẻ có còn quan trọng không?
Ầm một tiếng, cánh cửa phòng ngủ bị người ta đạp bay.
Quản gia hung hăng đưa người giúp việc đi vào, lạnh lùng nói: “Cô Thi, mời cô đi cùng với chúng tôi.”
“Ông cụ muốn gặp tôi sao?”
Thi Nhân hầu như không thể hiện được biểu cảm, có vẻ như mọi người đều biết điều đó, vì vậy tất cả đã kết thúc.
“Cô còn đứng đó để làm gì hả? Cô thật sự cho rằng mình là bà chủ thứ ba nhà họ Tiêu sao? Tiện nhân dám lừa nhà họ Tiêu, cô còn không nhìn xem đây là đâu!”
Người giúp việc túm tóc Thi Nhân, lôi cô ra ngoài, trong miệng còn nói ra những lời đặc biệt khó nghe.
Thi Nhân chịu đựng đau đớn: “Cô buông tôi ra.”
Người bên kia không chịu buông tha nên đã lôi cô ra khỏi biệt thự và nhét cô lên xe.
Thi Nhân liều mạng vỗ vào cửa xe: “Các người muốn đưa tôi đi đâu?”
“Đương nhiên là đến bệnh viện tống khứ cái đứa con hoang trong bụng cô đi rồi.”
Thi Nhân đột nhiên rơi vào tình trạng hoảng loạn, cô cố gắng chạy thoát thân nhưng cửa xe đã bị khóa.
Cô lớn tiếng nói: “Thả tôi ra ngoài, các người không đủ tư cách làm việc này!”
“Tôi khuyên cô nên lo lắng cho bản thân. Một khi đã loại bỏ được đứa con hoang trong bụng bụng, chúng tôi sẽ sớm giải quyết chuyện mà cô đã lừa dối nhà họ Tiêu”
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi nhà họ Tiêu rồi lao thẳng đến bệnh viện.
Lúc này, Tiêu Khôn Hoằng đang ở trong phòng làm việc, ông cụ tức giận nói: “Lập tức tuyên bố với bên ngoài là đã đuổi người phụ nữ kia, con hoang trong bụng cô ta không thể giữ lại miễn cho người ta nói nhà họ Tiêu dễ lừa gạt.”
“Chuyện này con sẽ xử lý tốt.”
“Hừ, lúc trước ông đã nói người phụ nữ đó phẩm hạnh không tốt, kết quả con nói để con xử lý, đây là kết quả do con xử lý sao? Để mọi người xem chuyện cười của nhà họ Tiêu sao? Lần này ông sẽ không để con làm theo ý con nữa, ông đã đánh lời với nhà họ Thi bên kia rồi, Vương Ngọc San cũng không tệ.”
Tiêu Khôn Hoằng rời khỏi phòng làm việc mà không nhìn lại, và giọng nói của ông già đang trách mắng anh ta từ phía sau.
Trên mặt Tiêu Khôn Hoằng không có biểu cảm gì, nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối, ánh sáng kéo dài bóng lưng.
Khi người đàn ông trở lại phòng ngủ, anh vô thức liếc nhìn chiếc ghế số pha, trên đó vẫn còn tấm chăn cô đã đắp, anh đưa tay lấy chăn, ngửi được hơi thở của người phụ nữ đó.
Anh cứ nhìn chằm chằm vào chăn, bóng lưng như muốn đông cứng lại.
Anh quay đầu lại: : “Cô ấy ở đâu?”
“Cô Thi được chính quản gia đưa đến bệnh viện.”
Vào bệnh viện làm gì, chuyện này không cần đoán nữa.
Tiêu Khôn Hoằng lập tức xoay người hướng xe lăn đi ra ngoài: “Đi bệnh viện, bảo bọn họ chờ chút đã.”
“Tôi nghĩ hãy để quản gia tiến hành bỏ đi đứa trẻ cũng tốt, có thể khiến ông cụ trút giận, nói không chừng có thể buông tha cho cô Thi.”
“Tôi không cần cậu dạy tôi phải làm gì.”
Sau khi lên xe, Tiêu Khôn Hoằng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng thật ra trong lòng không nghĩ ngợi gì.
Trợ lý nhìn thoáng qua, thực ra, anh Tiêu vẫn rất quan tâm đến cô Thi, nhưng cô Thi đã làm mất lòng tin của anh rồi.
Bệnh viện tư nhân nhà họ Thi.
Quản gia xuống xe trước, hai người giúp việc mạnh mẽ kéo Thi Nhân xuống xe, từ gara dưới hầm đi vào phòng phẫu thuật.
Đã sớm có bác sĩ và y tá đấy xe ngồi chờ, ngay khi Thi Nhân xuất hiện, y tá đã tiêm thuốc mê cho cô, không lâu sau Thi Nhân mất đi khả năng phản kháng.
Cô nằm trên xe, tuyệt vọng nhìn vào ánh đèn trần chói chang.
Thi Nhân chỉ thấy lạnh toàn thân, cái lạnh thấm vào xương cốt cô khiến cô đau đớn không thể chịu nổi.
Sẽ không có ai đến giải cứu cô, cô quá yếu, thậm chí không thể giữ được con mình.
Xin lỗi con, đó là lỗi của mẹ.
Kiếp sau nhất định phải tìm một người mẹ tốt, đừng tìm đến mẹ nữa.
Lúc Tiêu Khôn Hoằng vội vàng đến bệnh viện, chỉ thấy quản gia ở ngoài phòng phẫu thuật.
“Cậu ba, đã bắt đầu phẫu thuật rồi.”
Tim Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên đau nhói, nhìn chằm chằm ánh đèn đỏ nhấp nháy trong phòng phẫu thuật, cảm thấy rất chói mắt.
Anh che mắt lại, nói rất mệt mỏi: “Không phải tôi nói các người đơi một chút sao?”
Một cảm giác vô lực truyền đến, Tiêu Khôn Hoằng vô cùng khó chịu.
Anh nên là người quyết định xem đứa trẻ sẽ ở lại hay không.
Danh Sách Chương: