Chương 129
Thi Nhân rũ mi, chuyện này có quan hệ gì với cô chứ?
Cửa thang máy mở ra, Thi Nhân nhìn thấy Diệp Tranh đang đứng bên kia, không khỏi thở dài: “Các người đến tột cùng muốn thế nào?”
“Chị dâu thứ ba, chị coi như cho em chút mặt mũi, đi thăm anh ba đi. Trước đây anh ấy làm những chuyện kia đúng là có chút khốn nạn, nhưng hiện tại anh ấy đã hối hận rồi, lần trước chị nói phải gả cho người đàn ông khác, chuyện này đối với anh ấy mà nói thật sự là một đả kích lớn.”
Diệp Tranh nói tiếp: “Đời này anh ba cũng chưa từng yêu, chỉ có chị là không giống vậy. Những năm này vì hợp lại sự nghiệp thoát khỏi nhà họ Tiêu, thân thể anh ba xác thực không được như xưa. Em cầu xin chị đến thăm anh ấy một chút được không?”
Thi Nhân gian nan mở miệng: “Chỉ một lần này thôi.”
“Ai, chị dâu thứ ba chị thực sự là tiên nữ hạ phàm, tâm địa thiện lương.”
Diệp Tranh cứ tấu hài như thế, dọc theo đường đi cười đùa với Thi Nhân.
Chờ đến lúc bệnh viện, Thi Nhân mới nói: “Đến tột cùng là anh ta bị bệnh gì?”
“Bệnh về tim, uống rượu nhiều nên dẫn đến tình trạng này, một khi kích động là dễ dàng vỡ mạch máu chết đi.”
Tay Thi Nhân chậm rãi nắm lại, nghiêm trọng như vậy sao?
Nếu như cô dựa theo những gì Tiêu Vinh nói mà làm, Tiêu Khôn Hoằng có thể tức giận đến mức vỡ mạch máu mà chết, cô cũng không muốn gây ra án mạng đâu.
Đoàn người đi tới phòng bệnh tư nhân ở tầng cao nhất.
Diệp Tranh đi ở phía trước, đẩy cửa ra đi vào: “Anh ba, tại sao anh lại không uống thuốc đúng giờ, cơm cũng không ăn, anh nghĩ mình là thần tiên sao?”
Người đàn ông nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, phảng phất gầy gò đi rất nhiều, quần áo bệnh nhân đều đã trở nên rộng thùng thình.
Tiêu Khôn Hoằng tự giận mình nhắm mắt lại, giọng điệu nhàn nhạt: “Hiện tại tôi sống sót hay chết có khác nhau gì đâu.”
Vợ con đều đã chạy theo người ta.
Thi Nhân mặt lạnh đi tới bên giường, cầm lấy cốc nặng nề đặt ở trước giường bệnh di động trên bàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên mở mắt ra: “Em tư, em to gan quá rồi, dám làm như vậy..”
Tiếng nói của anh dừng lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ bên giường nhìn hồi lâu, sau đó lại nhắm mắt lại: “Lại đang nằm mơ, cô ấy làm sao có khả năng đến thăm tôi. Người phụ nữ độc ác như vậy, tôi chết đi có thể sẽ vui vẻ mang con đến tảo mộ đi.”
“Anh sai rồi, tôi sẽ không đưa con đến tảo mộ anh đâu, anh nghĩ nhiều rồi.”
Giọng nói của Thi Nhân truyền đến, Tiêu Khôn Hoằng kích động ngồi dậy, kéo lại cổ tay cô một cái: “Độc ác như vậy? Tôi chết rồi mà em vẫn tàn nhẫn như thế!”
“Chết thì cũng đã chết, làm gì còn tính toán nhiều như vậy?”
Đáy lòng người đàn ông có chút uất ức: “Em tới làm cái gì?”
“Nhìn xem anh chết hay chưa, chết rồi tôi cũng yên tâm đi, không còn ai đến dây dưa với tôi.”
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng đen lại, cảm thấy cái mặt già này có chút không nhịn được, buông tay ra lại nằm trở lại giường, đáng vẻ tôi chết đây.
Diệp Tranh cho trợ lý Tiêu một cái ánh mắt, sau đó hai người liền rút lui, tránh cho một lát người đàn ông nào đó lại mất mặt.
Phòng bệnh khôi phục yên tĩnh.
Thi Nhân nhìn người đàn ông nằm ở trên giường bệnh, cô không nghĩ tới Tiêu Khôn Hoằng bệnh đến nghiêm trọng như thế, cả người đều gầy hốc hác đi, cảm giác xương quai xanh trở xuống cũng không cái gì thịt, giống như bộ xương khô.
“Uống thuốc!”
Thi Nhân trừng mắt người đàn ông bên kia: “Tôi còn phải chạy về nhà làm cơm cho con!”
Lúc này Tiêu Khôn Hoằng mới chậm rì rì ngồi xuống, gò má thành thục kiên nghị có màu xanh hồ tra, lúc sinh bệnh thì giống như một con mèo lớn, ngoan ngoãn cầm lấy thuốc uống.
“Còn có cơm nước.”
Người đàn ông nhìn lướt qua, cao quý lãnh diễm trả lời: “Ăn không ngon, bệnh viện làm không sạch sẽ.”
“Bảo người giúp việc trong nhà làm đi.” Tiêu Khôn Hoằng khó chịu hừ lạnh một tiếng, cũng không hé răng.
Thi Nhân cũng không có gì kiên trì, đứng lên chuẩn bị đi, không muốn lãng phí thời gian.
Năm năm không gặp, anh làm sao lại biến thành như vậy, quá không biết xấu hổ.
Thi Nhân rời đi phòng bệnh, Diệp Tranh vội vã đi tới: “Cứ vậy mà đi rồi?”
“Tôi muốn về nhà làm cơm cho con.”
Lý do này rất mạnh mẽ, thật sự không có cách nào ngăn, Diệp Tranh mặt dày nói: “Anh ba luôn luôn kén chọn, lúc chị làm cơm có thể làm thêm một phần hay không?”
“Xem tâm trạng.”
Thi Nhân ném câu nói này xong thì đi.”
Đáy mắt Diệp Tranh xuất hiện ý cười: “Chị dâu thứ ba, để em bảo người ta tới lấy là được, nguyên liệu nấu ăn thì bọn em sẽ tự đưa tới.
Thi Nhân không trả lời, thế nhưng Diệp Tranh lại cảm thấy có hy vọng.
Anh ta đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng trơ mắt nhìn cạnh cửa, bệnh tật triền miên dáng vẻ cũng bị vứt bở, dáng vẻ như một con mèo lớn ngoan ngoãn, một người đàn ông giả vờ giả vịt nhìn có chút không chịu nổi.
Diệp Tranh không nhịn được trêu chọc: “Đừng nhìn, người ta đã đi rồi.”
Trong nháy mắt vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng trở nên lạnh, từ con mèo lớn tội nghiệp đã khôi phục dáng vẻ cao quý lãnh diễm.
“Anh ba, em có một tin tức tốt và một tin tức xấu, anh muốn nghe cái nào?”
“Tin tức tốt.”
Bây giờ tâm trạng Tiêu Khôn Hoằng vẫn còn vui vẻ, không muốn nghe tin tức xấu.
“Năm năm trước chị dâu thứ ba đã quen biết em, anh nói duyên phận có phải là một chuyện rất kỳ diệu?”
Người đàn ông xốc mí mắt lên: “Duyên phận của các người? Đây tính là con mẹ nó là tin tức tốt?”
Diệp Tranh ho khan mấy lần: “Chỉ đùa một chút mà thôi, tin tức tốt chính là chị dâu thứ ba đáp ứng làm thêm một phần bữa tối cho anh rồi, chờ chút sẽ để người ta đưa tới cho anh.”
Mặt mày Tiêu Khôn Hoằng thả lỏng rất nhiều, tựa ở đầu giường: “Tin tức xấu là gì?” “Tin tức xấu chính là chị dâu thứ ba nói, chị ấy chỉ thăm anh một lần.”
Diệp Tranh nhìn thấy người đàn ông kia lại lâm vào trạng thái tự giận mình thì không khỏi thở dài: “Anh ba, yêu thích thì đi đoạt về đi, đây là do năm đó anh nợ chị ấy.”
Người đàn ông nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Thi Nhân trở về nhà, quả nhiên trợ lý Tiêu đã đưa tới không ít nguyên liệu nấu ăn, đều vô cùng tươi mới.
Cô cũng chưa cho sắc mặt tốt, cầm lấy nguyên liệu nấu ăn đi tới nhà bếp, đợi được Tiêu Khôn Hoằng tốt hơn một chút, cô lại nói cho anh biết đi.
Không phải Diệp Tranh nói anh chịu không nổi kích thích sao?
Nhưng mà vì con, cô cũng không thể không làm như thế.
Thi Nhân liên tiếp làm cơm cho Tiêu Khôn Hoằng mấy ngày, ba đứa bé và Mạc Tử Tây đều để vào đáy mắt, thế nhưng bọn họ đều làm bộ không thấy tình cảnh này.
Cô thấy thời gian chênh lệch không nhiều lắm, gửi cho Diệp Tranh tin nhắn: “Lúc nào thì anh ta có thể xuất viện? Tôi có việc muốn tìm anh ta.”
Ở bệnh viện, sau khi Diệp Tranh nhận được tin nhắn này, anh ta tràn đầy phấn khởi đẩy ra cửa phòng bệnh: “Anh ba, em có một tin tức tốt phải nói cho anh biết.”
Thế nhưng, Diệp Tranh phát hiện bên trong bầu không khí trong phòng vô cùng trâm thấp.
Ánh mắt của anh ta rơi vào văn kiện trong tay Tiêu Khôn Hoằng, đi tới nói: “Kết quả giám định huyết thống đã có rồi sao?”
Diệp Tranh cầm tới liếc mắt nhìn, cuối cùng cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Kết quả giám định thể hiện giống như lần thứ nhất, mấy đứa con và Tiêu Khôn Hoằng không có liên hệ máu mủ.
Tại sao lại như vậy!
Chuyện này hoàn toàn không thể nào at Một lúc lâu sau Tiêu Khôn Hoằng mới chống cái trán: “Cậu nói xem, đây có phải là báo ứng của tôi hay không?”
“Anh ba, có lẽ là đã xuất hiện sai lầm ở nào rồi, anh xác định lúc đó cầm đi chính là tóc của đứa bé sao? Có muốn lại lấy thêm một lần nữa hay không?”
Tiêu Khôn Hoằng không hé răng, bỗng nhiên anh lại bắt đầu chống cự việc phải tiếp tục, sợ sệt kết quả đó cũng giống nhau.
Vốn là lời thề son sắt, quay đầu lại dĩ nhiên là công dã tràng.
Ánh mắt người đàn ông nặng nề, nhìn Diệp Tranh: “Vừa nãy cậu muốn nói tin tức tốt gì?”
“Hiện tại đối với anh mà nói thì đây có thể coi là tin tức không được tốt lắm, vừa nấy chị dâu thứ ba đã nhắn tin hỏi em chừng nào thì anh xuất viện? Nói là có việc muốn tìm anh.”
Hai việc nhét chung một chỗ, Diệp Tranh bỗng nhiên có dự cảm xấu.
“Bảo cô ấy đến đi”
Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu nhìn ánh tà dương ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều nhuộm đẫm tầng mây phủ kín toàn bộ phía chân trời, ở trong mắt anh thì nó chẳng khác màu trắng đen chút nào cả
Danh Sách Chương: