Mục lục
Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bây giờ các con theo mẹ tới công ty, em gái đang ở đó sẽ quấy rầy cha làm việc, các con đến đó chơi cùng em gái có được không?”

Thi Nhân chọt nhẹ vào trán của 2 đứa trẻ.

Thật là, ba đứa trẻ càng lớn thì mâu thuẫn giữa chúng càng nhiều hơn so với trước kia.

Thi Nhân không ngờ đứa thứ ba dính lấy Tiêu Khôn Hoàng tới tận công ty, xem ra đứa thứ ba đi chơi cùng với Mạc Tử Tây rồi, xem ra lần này thật sự tức giận đây.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Thi Nhân mang theo 2 đứa trẻ tới công ty.

Bây giờ là giữa trưa, không biết đứa thứ ba ở với Tiêu Khôn Hoằng ra sao rồi, tuy có thể nói đạo lí với con bé nhưng dù sao thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Phía sau, nhà ăn của tập đoàn Quang Viễn.

Bình thường ở nhà ăn rất náo nhiệt, thế nhưng bây giờ lại trở nên vô cùng yên lặng.

Nguyên nhân rất đơn giản đó là ông chủ mang theo con gái tới ăn cơm.

Trời ạ, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tiêu Khôn Hoằng nắm tay con gái nhỏ đi vào nhà ăn. Trước đây, anh cũng từng tới đây ăn cơm nhưng cũng không thường xuyên tới đây ăn..

Hôm nay, anh định ăn cơm ở bên ngoài nhưng lại có con gái ở đây, anh sợ đồ ăn ở bên ngoài không đảm bảo.

Thế nhưng không biết đứa thứ ba nghe ai nói ở công ty có nhà ăn, liền nháo lên đòi tới nhà ăn ăn bánh mì có hình chuột Mickey.

Anh còn chẳng biết từ khi nào mà nhà ăn có bánh mì hình chuột Mickey.

Tiêu Khôn Hoằng đi vào nhà ăn thì thấy có rất nhiều người, nhất thời mày nhíu chặt lại, anh không thích nơi nào có quá nhiều người.

Còn đứa thứ ba thì rất thích thú, cứ nhìn trái rồi lại nhìn phải.

Nhà ăn lớn quá, lại còn có rất nhiều đồ ăn.

Thế nhưng cô bé vẫn chưa nhìn rõ có những đồ ăn nào ngon.

Bánh bao nhỏ vươn tay ra, nói: “Cha, ôm con.”

Người đàn ông cúi người bế con gái lên, đi một vòng quanh nhà ăn, bánh bao nhỏ rất hưng phấn, chỉ tay vào kem: “Cái này.”

“Cái này sẽ ăn sau”

Cô bé lại chỉ vào miếng gà cay: “Cái này.”

“Cái này cay lắm, con không ăn được.”

“Còn cái này?”

“Cá này mùi tanh lắm.”

“Cái này, cái này, cái này nữa?”

Đi hết một vòng, bánh bao nhỏ chỉ khắp nơi nhưng đều bị từ chối.

Những người xem xung quanh, thầm nghĩ: Ông chủ, ông có phải là một cỗ máy từ chối biết đi không vậy?

Cô bé đáng yêu như vậy, làm sao có thể từ chối được chứ?

Trái tim của ông chủ đúng là làm bằng sắt mà.

Tiêu Khôn Hoằng đặt con gái xuống ghế: “Cha đi chọn đồ ăn, con ở chỗ này ngồi chờ cha nhé, đừng có chạy lung tung đấy.”

“Hức, cha ơi, con muốn ăn đùi gà với bánh mì.”

“Được”

Tiêu Khôn Hoàng đi chọn đồ ăn, người đàn ông mặc vest, trên gương mặt cũng không có biểu hiện gì thêm.

Thế nhưng khung cảnh anh ôm con gái nhỏ khiến cho trái tim cả biết bao bà cô và cô gái đều điêu đứng.

Một Tiêu Khôn Hoằng như vậy hoàn toàn phá vỡ hình tượng thường ngày của anh.

Anh mang đồ ăn tới chỗ con gái, đưa thìa cho cô bé, rồi để yên.

Bánh bao nhỏ cũng không nháo nữa, tự mình ăn cơm, nhưng có chút vụng về, làm rơi mấy hạt cơm trên bàn.

Tiêu Khôn Hoằng cũng để yên cho con gái ăn, thỉnh thoảng lau miệng cho cô bé.

Khung cảnh 2 người một lớn một nhỏ trông vô cùng hài hòa

“Cha ơi, con còn muốn ăn đùi gà nữa.”

Bánh bao nhỏ liếm cái miệng nhỏ đầy mỡ, đùi gà ngon quá, cô bé muốn ăn thêm một cái nữa.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô bé một cái, thịt trong bát đã ăn hết rồi nhưng còn rau thì không vơi đi một chút nào, anh quyết đoán từ chối: “Không được, con phải ăn rau.”

Thấy được đồ ăn ngon thì không muốn ăn rau nữa, làm gì có chuyện kén chọn như thế.

Anh cầm khăn ướt, lau mặt và tay cho cô bé.

Thật sự không chịu được, mỗi lần ăn xong, mặt và tay của cô bé đều rất bẩn.

Bánh bao nhỏ muốn kháng cự một chút nhưng lại thấy vô ích, sau đó liền ngoan ngoãn ăn rau: “Cha ơi, con muốn ăn đùi gà.”

“Con ăn no chưa?’’

“Con ăn no rồi ạ.”

Bánh bao nhỏ vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn vo của mình.

“Nếu con đã ăn no rồi thì lần sau lại ăn tiếp.”

Bánh bao nhỏ sửng sốt: “Vì sao ạ?”

Tiêu Khôn Hoằng nghiêm trang nhìn cô bé: “Có phải vì con đói bụng nên mới muốn ăn cơm phải không?”

“Hức, đúng ạ.”

“Con đã ăn no rồi vì thế có phải là đợi lần sau đói bụng thì mới ăn tiếp được không?”

“Hức, hình như là vậy.”

Tiêu Khôn Hoằng nói tiếp: “Thế nên lần tới chúng ta ăn đùi gà tiếp được không?”

Bánh bao nhỏ gật đầu, hình như vậy, thế nhưng có gì đó không đúng, nhưng cô bé không nói rõ được.

“Để còn bụng mà ăn kem.”

“Con muốn ăn kem.”

Ánh mắt của bánh bao nhỏ sáng ngời, nhất thời ném chuyện muốn ăn đùi gà ra sau đầu.

Tiêu Khôn Hoằng thành công lừa gạt thành công sự chú ý của con gái, anh lấy khăn ướt lau sạch tay cho cô bé, rồi nắm tay cô bé: “Chúng ta đi thôi.”

“Đi thôi.”

Bánh bao nhỏ nghiêng đầu cười với cô chú bên cạnh, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nụ cười tươi như hoa nắng.

Người bên cạnh đều ôm ngực: “Thật là muốn sinh một cô con gái mà.”

“Tôi chưa từng nghĩ tới ông chủ lại chiều con gái như vậy.”

“Tôi nghe nói lúc ở trong phòng họp, ông chủ còn mang con gái đi vệ sinh để lại tất cả mọi người ở trong phòng họp nữa đấy.”

“Hôm nay coi như được nhìn thấy một mặt khác của ông chủ ngoài vẻ mặt tức giận rồi.”

Bình thường ông chủ Tiêu Khôn Hoằng đều mang dáng vẻ cao cao tại thượng, ngũ quan diện mạo và khí chất không phải người bình thường nào cũng có được.

Hơn nữa, yêu cầu của ông chủ vô cùng nghiêm khắc, các vị lãnh đạo cấp cao bị ngược lắm quá, trong lòng đối với ông chủ vô cùng cung kính, chỉ thiếu chút nữa là thắp hương bái Phật thôi.

Mọi người đều thử suy nghĩ xem dáng vẻ bình thường của ông chủ trông như thế nào, dáng vẻ khi kết hôn và sinh con là như thế nào, lúc làm cha là như thế nào.

Bây giờ thấy được, trông thật ngọt ngào.

Thế nhưng nói đến lúc trở lại, ông chủ nắm tay con gái, hơi thở có chút tức giận.

Còn những người trong phòng thư kí thì nghĩ: “Ông chủ dù là mắc bệnh sạch sẽ đến đâu, trước mặt cô con gái nhỏ, dù tay có bẩn đến mấy cũng đều có thể chịu được.”

Nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có người trị được bệnh sạch sẽ của ông chủ, trông thật thích thú.

Tiêu Khôn Hoằng mang con gái trở lại văn phòng: “Bên trong phòng còn có đồ chơi, con vào đó nghỉ trưa được không?”

“Vậy còn cha ở đâu?”

“Cha còn có công việc phải xử lí.”

“Thế nhưng mẹ nói, dù bận việc thì cũng phải nghỉ trưa.”

Bánh bao nhỏ nhìn anh: “Cha ơi, cha như vậy là không ngoan rồi.”

Tiêu Khôn Hoằng nhéo nhéo mũi nhỏ của con gái, nắm tay cô bé vào phòng nghỉ, ôm cô bé nằm ở trên giường: “Cha kể một vài chuyện cổ tích cho con nghe, rồi đi ngủ nhé?”

“Vâng ạ.”

Bánh bao nhỏ lần này rất ngoan, nằm ngoan ngoãn ở trong lồng ngực của Tiêu Khôn Hoằng, chờ anh kể chuyện.

Giọng của Tiêu Khôn Hoằng trầm thấp, từng từ tiếng Anh anh đều nhớ kĩ.

Thật ra không phải chuyện cổ tích gì cả mà là sách phổ cập kiến thức khoa học.

Nhưng cũng tạm chấp nhận được.

Hơn mười phút sau thì bánh bao nhỏ đã ngủ say.

Tiêu Khôn Hoằng buông sách xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, đợi một vài phút, anh liền ôm con gái nhỏ lên giường.

Anh lặng lẽ tới bàn làm việc, xử lí nốt các văn kiện.

Đợi sau khi hội nghị kết thúc, anh có thể mang vợ con trở về nhà ăn mừng năm mới với ông bà.

Trợ lí bước vào nói: “Ông chủ, đây là một số địa điểm chọn trước có thể được cải tạo theo yêu cầu của anh để hoàn thành nơi tổ chức hôn lễ.”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn qua một vài nơi mà trợ lí đã chọn: “Chủ nhà của tòa trang viên kia đã đồng ý bán rồi ư?”

“Đúng ạ, giá cả đã bàn bạc ổn thỏa rồi ạ.”

“Ừm, vậy chọn trang viên đi, sau này có thể ở đó luôn.”

Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy nơi ở hiện tại quá nhỏ, bốn phía ở khu biệt thự đều không thích hợp để ở, hơn nữa luôn có người muốn chụp cuộc sống hàng ngày của bọn họ

Chờ khi mùa xuân đến, bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ, sau đó sẽ di chuyển tới đó

“Đúng rồi, quản gia đã có manh mối gì chưa?”

Đã vài ngày trôi qua mà vẫn chưa tìm thấy người

“Tạm thời còn chưa có.”

Tiêu Khôn Hoằng gõ tay lên mặt bàn: “Viện dưỡng lão bên kia đã có tin tức chưa?”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK