Chương 420 Thi Nhân và ba đứa nhỏ lại làm lành.
Cô nắm tay con ra khỏi phòng chờ, nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa, có lẽ cô thật sự nên tin tưởng anh một lần.
“Đi thôi.”
Tiêu Khôn Hoằng đưa tay về phía cô, lòng bàn tay hướng lên trên, nhìn rõ từng đường nét.
Thi Nhân hơi chững lại, vươn tay ra: “Được.”
Nhưng bọn họ còn chưa ra đến cổng trường, giáo viên đã tới: “Ông Tiêu, bà Tiêu, phụ huynh bên kia gọi điện thoại tới, nói không muốn hòa giải, muốn mời luật sư.”
Mời luật sư?
Thi Nhân nhìn thoáng qua Tiêu Khôn Hoằng theo thói quen.
Vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh: “Không sao hết, anh sẽ theo vụ này tới cùng.”
Thi Nhân muốn nói gì đó, có điều cô không muốn nói trước mặt các con, chuyện này khi về sẽ nói sau.
Dọc đường đi bọn họ cũng chưa từng đề cập qua chuyện này.
Sau khi về đến nhà, mợ Hồng cũng nhận ra bầu không khí không được bình thường.
Hôm nay ba đứa trẻ cơm nước xong liền lên phòng, cũng không ra ngoài chơi với Bạch Tuyết.
Thi Nhân đi thẳng tới phòng làm việc.
Cô thấy Tiêu Khôn Hoằng hình như đang gọi điện thoại, nhưng vẻ mặt của anh khiến người khác rất khó hình dung.
Thái độ xa lạ, ánh mắt nguy hiểm.
Đã rất lâu rồi cô chưa thấy dáng vẻ này của Tiêu Khôn Hoằng, Tiêu Khôn Hoằng của năm năm trước cũng như thế này.
Nhưng ngay tại thời điểm Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy cô, anh liền cúp máy.
“Sao vậy?”
Tiêu Khôn Hoằng buông điện thoại, nhìn cô: “Con sao rồi?”
“Về phòng ngủ rồi.”
Thi Nhân nhìn anh: “Chuyện này anh định xử lý như thế nào?”
“Không phải bọn họ muốn mời luật sư ư? Vậy anh sẽ cho họ toại nguyện.”
Tiêu Khôn Hoằng tươi cười, ánh mắt dịu dàng, như thể cảnh tượng cô vừa trông thấy kia chỉ là ảo giác.
Anh kéo tay Thi Nhân: “Đừng lo, anh có rất nhiều cách khiến bọn họ hối hận không kịp. Bọn họ cho rằng mình đang trêu chọc đến con của ai chứ?”
Nếu muốn tự đâm đầu vào chỗ chết thì anh sẵn sàng cho họ toại nguyện.
“Em cảm thấy cứ từ từ trước đã.”
Thi Nhân đè tay anh xuống: “Ngày mai tới bệnh viện xem sao rồi hãy nói tiếp.”
“Em đi làm gì? Bọn họ nói không muốn hòa giải, không cần thiết.”
Tiêu Khôn Hoằng ôm người vào lòng: “Hiện tại em còn có anh mà, đừng để ý đến mấy con kiến đó. Anh chẳng cần tốn chút sức lực nào cũng có thể dẫm chết bọn họ.”
Thời điểm người đàn ông nói những lời này, ánh mắt anh trở nên hung tàn.
Thi Nhân hơi sững sờ, cô bỗng nhiên ôm lấy Tiêu Khôn Hoằng: “Còn có cách khác mà.”
“Cách khác là cách gì? Để em qua đó xin lỗi rồi bị bắt nạt? Không, anh không làm được.”
Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng. Cô ôm mặt anh: “Không phải.”
“Không phải thì tốt, chuyện này anh sẽ giải quyết, em ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi cho anh, còn chuẩn bị cho bữa tiệc tại Singapore.”
“Tiêu Khôn Hoằng, em…”
“Ngoan, hôm nay em mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tiêu Khôn Hoằng không nghe cô nói, dẫn cô về phòng nghỉ ngơi. Chuyện này anh sẽ xử lý tốt, cô hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Ở đây có anh rồi, không ai có thể bắt nạt cô và con.
Chuyện này nên giải quyết thế nào mới tốt đây?
Ngày hôm sau, Thi Nhân vẫn tới bệnh viện.
Mặc kệ thế nào, cô vẫn muốn đến gặp đứa bé bị thương kia.
Chuyện Thi Nhân tới bệnh viện rất nhanh đã được báo cáo cho Tiêu Khôn Hoằng. Anh ngơ ngác nhìn văn kiện trước mặt, sau đó đột ngột đứng dậy, lập tức rời khỏi phòng họp.
Trợ lý Tiêu nhìn giám đốc điều hành: “Rất xin lỗi, hôm nay không thể tiếp tục cuộc họp, ngài hãy thay mặt tổng giám đốc chủ trì hội nghị lần này đi.” %3D Tiêu Khôn Hoằng đi thẳng tới cửa thang máy, sắc mặt không tốt lắm.
Đã nói đừng đi, kết quả cô vẫn cứ đi.
Không phải nói trước khi bị bắt nạt rất khổ sở đau lòng sao? Bây giờ còn muốn qua đó để người ta mắng?
Tâm trạng Tiêu Khôn Hoằng lập tức vô cùng nóng nảy.
Chẳng lẽ anh còn chưa đủ khiến cô tin tưởng sao?
Bệnh viện.
Thi Nhân tới phòng bệnh của đứa bé kia, bên trong không có ai.
Cô mở cửa đi vào: “Chào cậu bạn nhỏ.”
“Cô là ai thế?”
Cậu nhóc béo kia còn đang cầm đồ ăn trong tay, tò mò nhìn cô, sau đó ánh mắt trở nên hơi chột dạ.
“Cháu nhận ra cô đúng không? Cô là mẹ của Mạc Tiểu Khê, Mạc Tiểu Bắc %3D và Mạc Tiểu Nam.”
“Cô tới đây làm gì?”
“Cháu đừng sợ.”
Thi Nhân ngồi bên cạnh, lấy ra quà tặng lấy lòng của mình: “Lúc trước cô nghe Tiểu Khê nói cháu rất thích chiếc ô tô này.”
“Wow, cháu thích cái ô tô này lắm, trước kia chẳng mua được ý.”
“Đây thật ra là quà sinh nhật Tiểu Khê chuẩn bị cho cháu lúc trước, định khi nào đến sinh nhật sẽ tặng cho cháu.”
Cậu nhóc béo cầm món đồ chơi kia, sau đó rơi vào yên lặng.
Mãi một lúc lâu sau, cậu nhóc béo mới lên tiếng: “Cô ơi, cháu…”
“Cô là ai? Sao lại ở trong phòng con trai tôi?”
Lúc này mẹ đứa trẻ xuất hiện, trong tay cầm theo đồ ăn, nhìn thấy trong phòng bệnh vậy mà lại có người.
Thi Nhân đứng dậy: “Chào cô, tôi là mẹ của ba bé sinh ba.”
“Là cô à? Con cô đánh con tôi bị thương nặng như vậy, tôi nói cho cô biết, chúng tôi đã mời luật sư rồi, không chấp nhận hòa giải. Chờ gặp nhau ở tòa án đi.”
Đối phương trực tiếp giật món quà trong tay cậu nhóc béo, ném cho Thi Nhân: “Mang đi đi, chúng tôi chẳng hiếm lạ mấy thứ này.”
“Tôi không có ý này.”
Thi Nhân cầm món đồ chơi: “Tôi chỉ muốn đến thăm xem cháu nó thế nào, nhân tiện hỏi xem mâu thuẫn bọn nhỏ ra làm sao nên mới qua đây.”
“Tụi nhỏ nhà cô mâu thuẫn thì cũng không thể đánh người như thế chứ?”
“Con tôi tôi hiểu, nếu không phải vì con cô nói năng xúc phạm quá mức, ba đứa nó sẽ không đánh người. Muốn nói đúng sai thì con cô cũng sai.”
Hôm nay Thi Nhân tới không phải vì xin lỗi.
Cô chỉ muốn xem trước vết thương của đứa bé kia, sau đó hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Không ngờ thái độ của cha mẹ đứa bé lại như thế này.
Cô đại khái cũng đoán ra được tại sao đứa bé lại hành động như vậy.
“Con chúng tôi thì sai ở đâu? Nếu cô không làm mấy chuyện mờ ám thì sao lại bị paparazzi chụp được? Dám làm không dám nhận còn không cho người ta nói sao?”
“Paparazzi chụp đăng tin sai sự thật, phụ huynh các cô còn không biết mà nói bậy trước mặt con trẻ, khiến tụi nhỏ xảy ra xung đột trên trường học, cô không cảm thấy cách ứng xử của mình sai sao?”
“Tôi ứng xử sai? Nếu không phải cô làm những chuyện này, sao mọi người lại biết?”
Ánh mắt Thi Nhân trở nên lạnh lẽo: “Cho nên đây là thái độ của các người?”
“Đúng vậy, chúng tôi không chấp nhận hòa giải, hiểu chưa?”
“Vừa hay tôi cũng cho là vậy.’ Tiêu Khôn Hoằng từ bên ngoài bước vào, gương mặt lạnh lùng kéo Thi Nhân ra sau lưng bảo vệ, nhìn người phụ nữ kia: “Nếu các người muốn tự đâm đầu vào chỗ chết, vậy tôi sẽ cho các người toại nguyện.”
“Tiêu, Tiêu Khôn Hoằng?”
Người phụ nữ kia nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng bằng da bằng thịt xuất hiện, hơi sửng sốt.
Không phải trên mạng đang đồn bọn họ tình cảm tan vỡ sao?
Vì sao Tiêu Khôn Hoằng lại đột nhiên xuất hiện, còn làm ra hành động che chở cho Thi Nhân?
“Không, không phải như thế.”
Người phụ nữ kia muốn giải thích gì đó, nhưng Tiêu Khôn Hoằng đã dẫn Thi Nhân đi.
Vừa ra đến ngoài cửa thì gặp cha cậu nhóc béo trở về, thời điểm nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng, anh ta lập tức bước lên: “Anh Khôn Hoằng, chuyện này…”
“Chuyện này, gặp nhau trên tòa án rồi nói sau.”
Tiêu Khôn Hoằng lập tức rời đi.
Cha cậu nhóc béo quay đầu nhìn vợ mình: “Sao lại thế này, em vừa nói gì đó?”
Danh Sách Chương: