Chương 343
Tiêu Khôn Hoằng quả thật không nghĩ tới điều này, sau khi được vợ mình nhắc nhở, anh cũng chú ý đến vấn đề này.
Lúc này anh hình như đã trực tiếp quên béng mất con trai đi rồi.
“Hừ.”
Mạc Tiểu Bắc kiêu ngạo quay đầu đi, làm bộ như không nghe thấy.
Mạc Tiểu Nam bĩu môi, cũng không lên tiếng.
Tiêu Khôn Hoằng cũng có thể nhìn ra được rằng hai đứa nhỏ thối tha này cũng muốn chơi cùng anh.
Anh đưa bàn tay to của mình ra: “Lại đây đi.”
Bé lớn, bé hai không nhúc nhích.
Bé Bánh Bao quay đầu lại: “Anh ơi, cùng đến đây chơi đi, vui lắm đấy.”
Thi Nhân đẩy hai đứa nhỏ: “Đi đi, hờn dỗi cái gì nữa?”
Tiêu Khôn Hoằng ôm hai đứa nhỏ hờn dỗi vào lòng, bé Bánh Bao ngồi ở phía trước, cánh tay anh ôm ba đứa nhỏ vào lòng: “Đi, xuất phát thôi.”
Khóe miệng Thi Nhân khẽ cong lên, cô đẩy xe lăn về phía trước.
Bé lớn và bé hai vẫn còn đang hờn dỗi, cuối cùng cũng nở một nụ cười, reo hò vui vẻ cùng với em gái của mình.
Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu nhìn lướt qua vẻ mặt của bé lớn và bé hai, đáy lòng không khỏi cười cười: “Hai đứa nhóc thối tha.”
Chỉ với một chiếc xe lăn, đám nhỏ chơi đùa vui sướng.
Sau khi đi vòng quanh bệnh viện hai vòng, Thi Nhân thật sự không thể đẩy được nữa, lúc này mới chấm dứt.
Cô không ngờ rằng khi chơi trên xe lăn đám trẻ này lại có thể chơi đùa vui vẻ đến như vậy.
Có lẽ là bởi vì có Tiêu Khôn Hoằng ở đây, nên đám nhỏ mới đề ra yêu cầu này, trước kia chỉ có một mình cô, đám nhỏ biết rằng cô không thể làm được những điều này, nên đều rất ngoan ngoãn để che đậy đi nhu cầu của mình.
Nhưng hiện tại có Tiêu Khôn Hoằng đây rồi, những đám nhỏ này rõ ràng đã trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.
Ví dụ như những thứ muốn chơi, những nơi muốn đi, bọn trẻ đều trực tiếp nói với Tiêu Khôn Hoằng, cũng sẽ không cân nhắc nhiều thứ.
Những thay đổi này là do Tiêu Khôn Hoằng mang lại.
Tang lễ của ông cụ kết thúc, những lời đồn đại về sự bất hiếu của Tiêu Khôn Hoằng trên các trang mạng truyền thông cũng dần dần biến mất.
Dù sao ông cụ được điều tra ra là bị sát hại và còn có liên quan đến Tiêu Vinh.
Ngay từ đầu có những lời dèm pha Tiêu Khôn Hoằng nhiều đến bao nhiêu, thì hiện tại những lời bênh vực lại nhiều đến bấy nhiêu.
Tiêu Vinh trở thành nhân vật phản diện lớn nhất của giới nhà giàu, kẻ vong ân bội nghĩa được nhận nuôi đã cắn ngược lại ông cụ, còn phái người đi giết ông cụ, muốn giá họa cho Tiêu Khôn Hoằng.
Màn kịch lớn này đã được người mô tả không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí còn được người ta dựng thành tiết mục ngắn hoặc tiểu thuyết.
Rất nhanh, di sản của ông cụ cũng được phân chia theo quy định ban đầu, bởi lẽ Tiêu Vinh trở thành tội phạm, tập đoàn của gia đình nhà họ Tiêu cũng bị tập đoàn Quang Viễn thu mua lại.
Người cuối cùng nhận được một phần tài sản là Hải Đào.
Vương Ngọc San cũng bị bắt.
Còn những phần khoản khác, thì trực tiếp được thành lập quỹ hội tình thương để giúp đỡ những người già cô độc giống như ông cụ được bình an sống qua tuổi già.
Bệnh viện tư nhân của nhà họ Tiêu cũng đã trở thành viện dưỡng lão dành riêng cho người già.
Tiêu Khôn Hoằng không lấy ông già một xu, đến cuối cùng anh cũng đem quyên góp hết ra ngoài.
Những người muốn nhân cơ hội để chế nhạo Tiêu Khôn Hoằng cũng không bắt chẹt được bất cứ sơ hở nào, dù sao người ta cũng đã quyên góp hết tiền ra ngoài rồi, cũng không có lấy đến một phần khoản nào cả.
Nhưng người chiến thắng cuối cùng lại là Tiêu Khôn Hoằng.
Nhưng vẫn còn một vấn đề chưa được giải quyết, Hải Đào nên đi đâu. Mặc dù tài sản đều được trao cho Hải Đào, nhưng bây giờ Hải Đào đã được coi là không có người giám hộ, mặc dù vẫn còn người trong nhà họ Thi, nhưng với tính cách của người mẹ kế, có lẽ sẽ coi Hải Đào như là một cây để hái ra tiền.
Hải Đào sống tại nhà họ Thi, thì sớm muộn gì cũng bị moi sạch.
Thi Nhân hỏi Tiêu Khôn Hoằng: “Anh định sẽ làm gì đây?”
“Đứa bé vẫn có người giám hộ.”
“Nhưng còn không bằng không có.”
Thi Nhân nói như vậy, cũng không biết làm như thế nào.
Lúc này trợ lý Tiêu đi tới: “Ông chủ, bà chủ, đứa nhỏ Hải Đào đó nói muốn gặp Vương Ngọc San.”
“Hải Đào mấy ngày nay thế nào?”
“Đứa bé vẫn luôn rất im lặng, nếu như không chú ý, thì rất dễ dàng không để ý sự tồn tại của cậu bé. So với đứa trẻ kiêu ngạo và bướng bỉnh trước đây, giống như thay đổi thành một người khác vậy.”
Thi Nhân biết là sẽ như vậy mà.
Cô lên tiếng nói: “Được thôi, cùng nhau đi đi, đúng lúc tự đích thân đi hỏi Hải Đào xem nó muốn theo ai.”
Trợ lý Tiêu liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng một cái, làm như vậy được chứ?
Lỡ như Hải Đào lựa chọn đi theo Tiêu Khôn Hoằng, về sau làm sao bây giờ, nhìn thấy thế nào cũng đều là một nhiệm vụ khó khăn.
Tiêu Khôn Hoằng gật đầu, đi trước rồi nói sau.
Anh thực sự không tiện để đi xử lý chuyện này, nếu như vợ của anh chịu ra mặt thì càng tốt thôi.
Thi Nhân cùng Tiêu Khôn Hoằng đi đến trại tạm giam, vụ án của ông cụ vẫn chưa bắt đầu xét xử, nhưng bằng chứng đã được xác thực, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Cô nhìn thấy Vương Ngọc San mặc bộ đồng phục tù nhân với mái tóc ngắn được cắt ngắn, đáy mắt của người phụ nữ này đã không còn chút khí lực nào.
Vương Ngọc San dường như đã chấp nhận số phận của mình, khi cô ta nhìn thấy Thi Nhân, cô ta nở một nụ cười chế nhạo: “Chị đã thắng.”
“Tôi chưa bao giờ so sánh với cô bất cứ điều gì, tất cả những chuyện này đều là do cô tự mình chuốc lấy, chính là lòng tham của cô đã làm hại đến mình.”
Vương Ngọc San phụt cười thành tiếng: “Di sản của ông cụ phân chia như thế nào đây?”
“Cách phân chia đều được dựa theo bản di chúc của ông cụ.”
Đáy mắt của Vương Ngọc San hiện lên một tia sáng: “Hải Đào cũng có phần?”
“Tất nhiên, đứa bé xứng đáng nhận được.”
“Thi Nhân, tôi thật sự có chút không hiểu nổi chị, bây giờ chúng ta đều thất bại, tại sao chị lại muốn đưa di sản cho Hải Đào? Chẳng lẽ chị không biết Hải Đào là ai sao? Trước kia cũng từng cắm sừng Tiêu Khôn Hoằng lâu như vậy.”
Vương Ngọc San cố ý đề cập đến những chuyện năm xưa, cô ta muốn nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân cãi nhau.
Nhưng vẻ mặt của hai người họ đều không thay đổi, Vương Ngọc San rất nhanh liền cảm thấy vô vị: “Hai người đến đây làm gì? Đến để chê cười tôi sao?”
Bây giờ Vương Ngọc San cũng biết điều gì đang chờ đợi mình.
Cô ta không còn quan tâm đến chuyện gì nữa, cũng không sợ bất cứ điều gì, nếu tồi tệ còn có thể tệ được đến đâu chứ?
“Cô nghĩ tôi muốn gặp cô sao? Là Hải Đào muốn gặp cô.”
Vẻ mặt của Vương Ngọc San cuối cùng cũng có sự thay đổi, cô ta cười lạnh nói: “Nó đến đây làm gì, bảo nó đi đi, những số tiền đó cũng đủ cho nó sống cả đời rồi.” Vốn dĩ những thứ này thuộc về cô ta, kết quả Hải Đào lại được hưởng lợi.
Nếu không có cô ta, Hải Đào cũng sẽ không lấy được những khoản tiền này.
“Vương Ngọc San, bất kể thế nào đứa bé cũng là con trai của cô. Sau khi cô chết đi, cũng chỉ có đứa bé đó mới nhớ đến cô, tới lễ Thanh Minh còn biết đốt hương giấy tiền vàng bạc cho cô.”
Nói đến đây, vẻ mặt lãnh đạm mà Vương Ngọc San vẫn cố gắng duy trì, cuối cùng cũng không kìm được nữa.
Cô ta che lấy mặt mình: Cô ta không muốn chết.
Nhưng bây giờ, cô ta đã không có đường nào có thể đi nữa.
Không lâu sau, Hải Đào cùng trợ lý bước vào, khi đứa bé nhìn thấy người mẹ trong kính ngăn cách, liền nhanh chân chạy tới: “Mẹ ơi.”
“Con đến đây làm gì?”
Tâm trạng của Vương Ngọc San vẫn chưa được ổn định lắm, hai mắt đỏ hoe.
“Mẹ ơi, con đã nhận được di sản của ông cố rồi. Con sẽ trả lại cho bọn họ, rồi sau đó thả mẹ ra ngoài, được không? Con không muốn những số tiên này.”
“Ngu xuẩn, có được những số tiền này con có thể sống một cuộc sống sung sướng, nếu lấy đó đổi mẹ ra ngoài, con chỉ có thể đi theo mẹ ăn xin mà thôi.”
Giọng nói của Hải Đào như nghẹn ngào: “Con chỉ muốn ở bên cạnh mẹ, con không muốn thiếu mẹ.”
Vương Ngọc San nhìn Hải Đào thật sâu, cô ta đột nhiên nhận ra rằng mình đã rất lâu rồi không quan sát tình hình của con trai mình.
Đứa con trai mũm mĩm trước đây, giờ đây đã ốm hơn rất nhiều.
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, rồi bật cười thành tiếng, sau đó nước mắt rơi lã chã, cho đến giây phút cuối cùng, cũng chỉ có Hải Đào hy vọng cô ra khỏi đây, còn ngốc đến mức muốn lấy tiên đổi lấy mình.
Ngay cả mẹ của cô ta cũng muốn cô ta đi ngồi tù.
Thật ngốc, không giống cô ta chút nào.
Vương Ngọc San lau đi nước mắt: “Cho dù có tiêu bao nhiêu tiên đi nữa, cũng không thể đổi lấy mẹ được.”
“Vậy con phải làm sao đây?”
Hải Đào vừa khóc vừa quay đầu lại, chạy đến bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng, rụt rè nhìn anh: “Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn mẹ của tôi.”
Đứa bé vừa khóc vừa bụp một tiếng quỳ trên mặt đất.
Danh Sách Chương: