Ban đêm se lạnh, ánh đèn leo lét đan xen vào nhau, để lại những cái bóng trông như tấm lưới trên mặt đất.
"Chị Nhân, em và anh Chính Bắc thật lòng yêu nhau, xin chị hãy tác thành cho bọn em đi."
"Thi Nhân, tôi đã sớm nói là không thích tiểu thư con nhà trọc phú như cô rồi mà, cô gái ngây thơ lương thiện không dính bụi trần như Ngọc San mới là hình mẫu tôi thích."
Nhìn đôi cẩu nam nữ trước mắt mình, Thi Nhân không khỏi cảm thấy trái tim lạnh lẽo, cuối cùng ném chiếc bánh ngọt mà mình chuẩn bị tỉ mỉ lên người họ, chỉ trách lúc trước mình bị mù.
Cô không biết mình đã uống bao nhiêu rượu, lảo đa lảo đảo vào nhà vệ sinh, nhưng lại phát hiện hình như tầng này bị cúp điện thoại, tối om không nhìn thấy gì cả.
“Bên kia là nữ à? Bên trái hay bên phải?" Thi Nhân đang mở to mắt phân biệt thì bỗng một người đàn ông lại gần, dùng sức đẩy cô vào nhà vệ sinh nam.
“Ê này, anh là ai thế hả?" Thi Nhân giãy dụa theo phản xạ, i bị người đàn ông đẩy vào vách ngăn, ngồi lên đùi anh ta.
Lúc hai người kề sát nhau, cô ngửi thấy mùi máu tươi.
"Kêu lên!" Người đàn ông dùng sức nhéo cằm cô, không gian tối om khiến cô hoàn toàn không thể thấy rõ mặt anh ta, nhưng bản năng của Thi Nhân lại cảm nhận được nguy hiểm.
"Cứu..." Tôi với.
Hai chữ còn lại bị chặn ngang, người đàn ông cắn môi cô: “Không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời, kêu không giống tôi sẽ giết cô."
Thi Nhân cảm nhận được một thứ lạnh lẽo bị kề bên eo mình... Đó là súng ư? Cô nhất thời nổi da gà, sợ đến mức không dám hó hé một câu.
Đúng lúc này, bỗng có tiếng bước chân ồn ào truyền đến.
"Lão đại, em đã lục soát cả tầng này rồi mà vẫn không tìm thấy anh ta, chẳng lẽ đã chạy mất rồi?”
“Tiếp tục tìm đi, sống phải thấy người chết phải thấy xác."
Cửa vách ngăn bên cạnh bị mở ra một cách thô lỗ, nguy hiểm bỗng chốc ập đến. Thi Nhân sợ đến mức run lên, người đàn ông trước mặt xé rách áo sơ mi của cô, để lộ bờ vai trắng nõn, sau đó dùng sức cắn một phát.
"Á!" Thi Nhân kêu to theo phản xạ, người bên ngoài thoáng chốc thay đổi sắc mặt, đá văng cửa vách ngăn cuối cùng.
Một nam một nữ ngồi trên bồn cầu, nữ quần áo xộc xệch, mùi rượu nồng nặc. Mặc dù ánh sáng rất mờ, nhưng chỉ cần thấy cảnh này sẽ biết họ đang làm gì.
Khi người bên ngoài muốn bước vào kiếm tra, Thi Nhân ném một chiếc giày cao gót ra ngoài: “Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy ai chiến đấu trong nhà vệ sinh hả? Muốn làm gì thì chờ bà xong hiệp này cái đã, bây giờ cút đi cho bà!"
Thái độ của Thi Nhân vô cùng mạnh mẽ. Người đàn ông bên ngoài quan sát Thi Nhân một phen, sau đó xoay người bỏ đi. Thi Nhân nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đang định lên tiếng thì bỗng bị người đàn ông dùng sức ôm chặt eo, điên cuồng hôn lên môi cô. Anh vốn chỉ định diễn dịch cho người bên ngoài xem, nhưng hình như có thứ gì đó đã mất khống chế.
“Đau!” Móng tay của Thi Nhân bấm vào cánh tay anh, để lại vết máu.
“Ngoan một chút, tôi sẽ bồi thường cho cô." Đôi mắt Tiêu Khôn Hoằng như có ánh lửa, ôm chầm cô vào lòng chiếm hữu...
Hai người làm ầm ĩ trong nhà vệ sinh, tiếng động vô cùng rõ ràng. Ngoài nhà vệ sinh còn có người đứng canh, nghe thấy tiếng động này thì mới yên tâm rời đi.
Một tiếng sau, người đàn ông bế Thi Nhân đã hôn mê đi ra. Bên ngoài là một nhóm người áo đen, trợ lý áy náy nói: "Cậu ba, đám người đã xử lý hết, có cần tôi tìm một cô gái sạch sẽ cho anh không?"
"Không cần."
Lúc này trợ lý mới thấy rõ trong lòng cậu ba lại có một cô gái!
Tiêu Khôn Hoằng lạnh mặt rời khỏi nhà vệ sinh, rũ mi nhìn thoáng qua cô gái say mèm trong lòng mình: “Đăng ký một căn phòng an toàn cho cô ấy.”
"Cậu ba, để tôi đưa cô ấy qua đó cho. Người bên nhà họ Tiêu đã đến, cậu phải mau chóng trở về thì mới không bị lộ."
"Ừ."
Tiêu Khôn Hoằng cởi áo vest bọc kín người Thi Nhân, lúc này mới thả cô ra. Hành lang vẫn tối om, gương mặt người đàn ông vừa thành thục vừa lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy lạnh lẽo: " Đi thôi."
Danh Sách Chương: