Chương 182
Khi Thi Nhân nhìn thấy hoa hướng dương thì cực kỳ thích thú.
Cô cầm lên ngắm: “Ai gửi đến vậy?” “Phía trên có một tấm thẻ, cô có thể tự mình xem thử.”
Ánh mắt của trợ lý cũng vô cùng hóng chuyện, thật ra mọi người đều biết là ai tặng, dù sao thì người gửi hoa đến cũng chính là vị trợ lý lừng danh, người của Tiêu Khôn Hoằng.
Xem ra lời đồn là sự thật, vị giám đốc chảnh chọe này thật ra chính là mợ ba nhà họ Tiêu!
Thi Nhân cảm thấy có chút kỳ quái, cầm tấm thẻ lên, mở ra, chữ viết bên trong rất tao nhã.
Nội dung cũng hết sức đơn giản, chỉ có chữ ký, thậm chí còn không có lấy một lời nhắn – Tiêu Khôn Hoằng!
Người đàn ông này nghĩ gì mà lại tặng hoa hướng dương cho cô?
Ting.. Zalo vang lên một thông báo. Cô nhìn thấy tin nhắn của Tiêu Khôn Hoằng gửi đến: “Thích không? Hôm qua, lúc đi dạo, hình như em rất thích hoa hướng dương.”
Thi Nhân khựng lại. Hôm qua đúng là bọn họ có đi dạo với nhau. Khi đi ngang qua vườn hoa của một người hàng xóm, có một vài bông hướng dương trông rất xinh, nhưng vì là ban đêm nên rũ xuống.
Cô có ngoái lại nhìn mấy lần, nhưng không ngờ anh lại giữ trong lòng.
Khóe môi Thi Nhân hơi cong lên: “Cảm ơn, rất thích.”
Tâm trạng của cô lúc này rất tốt, đã chụp một bức ảnh và đăng lên trang cá nhân kèm dòng trạng thái: “Có hoa hướng dương, có ánh nắng, có hy vọng.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy bài đăng này của cô thì vô cùng vui vẻ, cười toác cả mồm.
Anh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, dùng tay ôm mặt, che đi mọi cảm xúc phức tạp. Loại cảm xúc này, có chút không biết phải miêu tả thế nào. Một lúc sau, Tiêu Khôn Hoằng mới mở mắt ra, lưu tấm hình đó về rồi đặt làm màn hình nền điện thoại. t Đây cũng là hy vọng của anh.
“Ôi chao, ai kia cười đến độ mặt cũng sắp nở hoa luôn rồi, lần này anh tư đây nhận thua rồi sao?”
Diệp Tranh cà lơ phất phơ nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Em đã nói rồi mà, chị dâu thật sự đã thay đổi cách nhìn về anh, vậy mà anh còn không tin. Anh nên sớm nói cho chị ấy chuyện Hải Đào không phải con ruột anh, phụ nữ ai mà không ghen, anh cứ im như thóc chả chịu nói gì. Anh chọc em tức chết rồi đó!”
“Tôi nghĩ dù có nói hay không cũng không có gì khác biệt, dù sao thì cô ấy cũng ghét tôi.”
Diệp Tranh ôm đầu: “Sao mà không có gì khác biệt được? Đàn ông khác, phụ nữ khác. Anh nhìn mà xem, sau khi chị dâu biết chuyện đứa con, có phải đã thay đổi thái độ với anh nhiều rồi không?”
Đúng là như thế.
Tiêu Khôn Hoằng khôi phục lại dáng vẻ cao quý, lạnh lùng, dùng ngón tay thon dài vuốt ve tấm ảnh kia vài lần, giọng nói trầm trầm: “Cậu nói cho tôi biết, tôi nên dỗ cô ấy như thế nào?”
Bây giờ anh nóng lòng muốn trao cho cô ấy tất cả mọi thứ, thậm chí bao gồm cả mạng sống của mình.
Nhưng anh luôn sợ rằng cô chẳng thèm quan tâm.
Điều mà người khác mơ ước, nhưng khi Tiêu Khôn Hoằng đối mặt với Thi Nhân, anh ấy lại tự ti, sợ hãi và lo được lo mất.
Tổn thương 5 năm trước, đến bây giờ anh vẫn chưa vượt qua được.
Muốn đến gần cô ấy, nhưng không biết phải dùng cách gì mới đúng.
“Thế này nhé, ông anh đích thân xuống bếp nấu gì đó cho chị dâu ăn. Anh phải bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày của mình, từng chút từng chút để cho Thi Nhân biết anh đối xử tốt với cô ấy, phụ nữ sẽ cảm động.”
Quý ngài Tổng giám đốc Tiêu cả đời chưa từng vào bếp: “…”
OK, để theo đuổi lại vợ yêu, đến mạng sống cũng không cần thì làm cơm có là gì đâu chứ!
Chẳng lẽ còn khó hơn mấy dự án chục nghìn tỷ hay sao?
Tiêu Khôn Hoằng nói là làm, đi thẳng vào nhà bếp – có hơi lạ lẫm.
Diệp Tranh bộc phát lương tâm, nói: “Nếu không thì học món đơn giản nhất, trứng chiên với cà chua.”
Tiêu Khôn Hoằng gật đầu, ở trong phòng bếp hồi lâu, cau mày nói: “Quả cà chua trông như thế nào?”
Diệp Tranh vỗ trán: Trời đất! Có phải mình vừa hiến một kế tồi rồi không vậy? Cuối cùng, sự thật chứng minh, hóa ra ngài Tổng giám đốc Tiêu có thể văn võ song toàn, nhưng thất bại hoàn toàn trong chuyện nấu nướng. Kết hợp một đống nguyên liệu lại với nhau, ra đủ thứ loại mùi vị!
Khó quá!
Thi Nhân tâm tình rất tốt, đi làm về còn cố ý mua một ít hoa quả ướp lạnh, dù sao thì ngày nào cũng sang đối diện ăn chùa, không có ý tứ lắm.
Nhưng khi vừa bước vào đại sảnh, cô cứ cảm thấy tình hình có chút kỳ lạ.
Mãi cho đến bữa tối, cô mới phát hiện ra rằng: lẫn trong những món ăn tinh tế là món trứng chiên cà chua nhìn bề ngoài rất không ổn.
Trình độ này thì chắc chắn không phải do dì nấu.
Thi Nhân liếc nhìn, nhưng không nói gì. t Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng không được tự nhiên, chậm rãi cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm, sắc mặt căng cứng lại, hối hận vì đã bưng dĩa thức ăn kia lên.
Diệp Tranh đột nhiên nói: “Ơ kìa, đĩa trứng chiên cà chua này nhìn ngon quá. Chị dâu, chị có muốn ăn thử không?”
Thi Nhân: “?”
Cô chợt liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng, sắc mặt anh căng thẳng, mím chặt môi không nói lời nào.
Cô cũng hiểu được đại khái rồi.
Thi Nhân gắp một miếng, ăn thử, hương vị thật sự rất bình thường, nhưng ngon hơn so với đồ ăn bên ngoài.
“Chị dâu, chị thấy thế nào?”
Diệp Tranh vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn có câu trả lời, kết quả bị một người đàn ông nào đó đá một phát vào chân.
Tiêu Khôn Hoằng cầm đĩa thức ăn lên: “Chắc là bưng lên lộn món rồi, dẹp xuống đi.”
“Mùi vị thật ra cũng được.”
Thi Nhân vội vàng mở miệng, để không gây đả kích cho lòng tự tin của người đàn ông nào đó. Cô không ngờ Tiêu Khôn Hoằng lại đích thân xuống bếp nấu ăn!
Trong những ngày qua, anh đã làm rất nhiều việc bất ngờ cho mình.
Tiêu Khôn Hoằng cũng hoàn toàn khác so với người đàn ông trong tưởng tượng của cô.
Anh ấy ít nói, thích tự mình làm mọi việc, lại còn không biết cách nói chuyện.
Không phải là một người đàn ông nói lời ngon tiếng ngọt, mà vẫn luôn lặng lẽ đứng bên cạnh cô, chỉ cần cô quay đầu là có thể nhìn thấy ánh mắt anh đang ngóng trông cô.
Nhưng đĩa thức ăn kia vẫn bị dọn xuống.
Ăn xong bữa cơm, Diệp Tranh chuồn mất.
Thi Nhân rửa sạch quả xoài mình mua, cắt thành từng miếng nhỏ đặt, bưng lên bàn trà: “Ăn thử đi, chắc cũng ngọt.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn xuống đĩa xoài, ánh mắt ngừng lại một chút, sau đó lấy tăm ghim thử một miếng.
ngạc ra cô còn rất cảm động.
Lần đầu tiên kể từ khi bố cô qua đời, trong lúc cô suy sụp và tuyệt vọng nhất, có một bờ.
vai có thể mang đến cho cô cảm giác dựa dẫm và an toàn.
Cô dựa vào lòng anh, đôi mắt và trái tim ấm áo, như có gì đó đang tan chảy, cô khịt mũi chui vào trong lòng anh và thì thâm nói: “Phó Hàn Tranh, cảm ơn anh đã cứu tôi”
Người đàn ông cúi xuống, người phụ nữ nhỏ bé trong lòng đang cắn môi, cố gắng không khóc, hàng lông mi dày và dài như một chiếc quạt nhỏ, vài giọt nước mắt đọng bên trên. Mũi cô sụt sịt, trông như đang khóc, và dáng vẻ đó có phần giống với Tiểu Đường Đậu.
Người đàn ông đưa tay giúp cô lau nước.
mắt trên mặt: “Tiểu Đường Đậu vẫn đang đợi cô trở về tổ chức sinh nhật cho con bé đấy.
Nhắc đến Tiểu Đường Đậu, Mộ Vi Lan bất chợt run lên, cô khóc nhiều hơn, hai tay nắm chặt lấy áo của anh và nghẹn ngào nói: “Xin lỗi…tôi không kịp sinh nhật của Đường Đậu rồi.”
Nước mắt của cô làm ướt đẫm chiếc áo của anh, đôi bàn tay mềm mại nằm chặt lấy áo của anh và tạo nên những vết nhăn. Phó Hàn Tranh cúi đầu, không kìm lòng nổi hôn lên trá cô.
“Sinh nhật của Đường Đậu, năm nào cũng có”
Phó Hàn Tranh không giỏi an ủi người khác. Ba mươi hai năm qua, anh cũng chỉ an ủi một mình Tiểu Đường Đậu, chưa từng an ủi người phụ nữ nào khác. Một câu nói đơn giản nhẹ nhàng như vậy đã được coi là một sự an ủi lớn đối với Mộ Vi Lan.
Trong lúc Mộ Vi Lan đang khóc nức nở, cô nghĩ đến ngày sinh nhật của Tiểu Đường Đậu cùng ngày với đứa bé mà cô sinh ra. Cô ngước mắt lên nhìn Phó Hàn Tranh, anh khẽ cau mày.
và hỏi: “Sao vậy?”
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô nhanh chóng bị cô xua tan.
Không thể nào, một người đàn ông như: Phó Hàn Tranh không có lý do gì để tìm người mang thai hộ. Hơn nữa, Hướng Nam Tây làm sao có thể cho phép anh đi tìm người phụ nữ khác sinh con hộ chứ?
Có lẽ, đó thực sự chỉ là một sự trùng hợp…
Cô hèn nhát và rụt rè, không dám lột bỏ.
vết sẹo trước mặt Phó Hàn Tranh và phơi bày vết thương đẫm máu này ra. Nếu anh phủ nhận, cô sẽ không có cách nào để thu dọn tình thế.
Cô lắc đầu và hỏi nhỏ: “Buổi tối trước hôm sinh nhật của Tiểu Đường Đậu, chẳng phải anh nói có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Anh định nói gì với cô chứ?
Danh Sách Chương: