**********
Hoa Hiền Phương cũng cười cười: "Chị cũng vậy. cũng giống như trước đây thích diễn kịch, hơn nữa diễn xuất càng ngày càng tốt.
Hoa Mộng Lan ở trong lòng điên cuồng mắng chửi, lời Hoa Hiền Phương nói giống như vạch trần một lớp da của cô, may mà lúc trước cô làm đủ mọi cách, để lại ấn tượng tốt cho Lục Kiến Nghi, nếu không thì hiện nay công sức đổ sông đổ bể. "Được rồi, ai bảo chị là chị của em, không trách em làm bậy. Là chị, thủy chung đều phải yêu thương em gái, mặc kệ em gái có hành xử ra sao, đều phải thông cảm." Khóe miệng Hoa mộng Lan nở nụ cười, một nụ cười đặc biệt khoa trương, phảng phất như không hề tức giận chút nào.
Hoa Hiển Phương thật sự rất bội phục diễn xuất của cô ta, nếu không quá hiểu Hoa Mông Lan, nhất định sẽ bị lừa qua. "Chị họ, chúng ta biết từ nhỏ đến lớn, mặc kệ là chỉ muốn cái gì, dầu dùng thể trăm phương ngàn kế đạt được. Chị luôn nói rằng chị sẽ không bao giờ bỏ cuộc trừ khi đạt được mục đích, Tựa như lúc trước khi để cho bác gái mang em ra thay thế chi giá đi, nếu em không đồng ý, bác gái liên mỗi ngày đầu tìm tới nhà chúng em, ngọt nhạt dụ dỗ. Làm chị em trong nhà, chỉ muốn thứ gì em đều có thể cho chị nhưng mà Lực Kiến Nghi thì không được, người đàn ông này là của em!
Hoa Hiền Phương nghiêm trang nhìn Hoa Mông Lan, biểu tình mười phần nghiêm túc, trong giọng nói mang theo vài phần khí phách.
Nói xong, liền vươn tay ôm lấy cổ Lục Kiến Nghi.
Nếu Hoa Mộng Lan đã trực tiếp quyến rũ Lục Kiến Nghi, hoàn toàn không niệm người thân thì cô cũng không thể coi như chuyện gì cũng không biết nữa.
Nhìn bộ dáng Lục Kiên Nghĩ lúc này đã có chút kích động, cô vốn tưởng rằng núi băng vạn năm sẽ khác với những người đàn ông khác, xem ra là cô sai rồi.
Trong thiên hạ phần lớn là qua đen, người đàn ông đều dùng nửa người dưới suy nghĩ, là một loài động vật đơn bào, không chịu nổi hấp dẫn.
Nếu cô không hành động, cô sẽ phải dọn dẹp để cuốn gói ra đi
Lục Kiến Nghị cười nhạo trong lòng anh hiểu thứ mà có muốn cũng không phải anh, mà là tiền của anh Bắt quả bộ dáng khi phách lúc này ngược lại làm cho anh rất thường thức
Người phụ nữ này, luôn có thể làm cho anh tìm được điểm sáng mới không, chuẩn xác mà nói, hẳn là điểm tối, bởi vì đại bộ phận đều là mặt tối. Nhưng mặt tôi cũng được coi là một cảm giác đặc biệt, tươi mới, không đến mức nhanh chóng trở nên nhàm chán.
Hoa Mộng Lan quả thực tức giận đến điên cuồng, từng sợi tóc đều lặng lẽ bốc khỏi, nhưng cô ta không thể để mọi người phát hiện ra, vẫn cười như cũ: "Hiền Phương, chị không muốn cái gì cả. Chị chỉ tin tưởng cái gì là của mình ắt sẽ thuộc về mình. Cái gì không phải thì có muốn cũng không được. Là của mình thì ông trời chung quy sẽ trả lại cho mình, cho dù có vài người vất và bày mưu tính kế, cũng chỉ công toi như cái giỏ tre mang đi đựng nước!" "Chị, chị tự hiểu đạo lý này là được rồi." Cô quay đầu lại, nhẹ nhàng hôn lên mặt Lục Kiến Nghị “Nếu như anh ấy lựa chọn chị, em sẽ không chút do dự rồi đi, nhưng không phải trả lại cho chi, chỉ là chúc chi kẻ thứ ba thượng vị thành công. Mời bạn đọc truyện tại
Lời này kỷ thật là đang phản kích, nhưng Lục Kiến Nghi nghe ra có chút tiêu cực, lòng máy của anh bắt giác nhìu lại.
Nếu như là vì tiến, cô nhất định sẽ chiến đấu, liều mạng mà chiến đấu, đối với chồng cùng cuộc hôn nhân này thì có một chút cũng không muốn chiến đấu, không hổ là người ham tiền coi phú quý như mạng.
Trên mặt Hoa Mộng Lan trên mặt lại một trận xanh một trận trắng.
Cô mới không phải kẻ thứ ba, Lục Kiển Nghi vốn là của cô.
Con nhỏ này mới là kẻ thứ ba, thật không biết xấu hồ, thật giống như chim bồ câu chiếm tổ chim thước:
Cô vốn định đáp trả, nhưng nhìn thấy Lục Kiểu Sam đi vào liền ngậm miệng lại, cô biết Lục Kiểu Sam nhất định sẽ giúp cô nói chuyện.
Cô ấy là một vũ khí lợi hại của cô.
Lục Kiều Sam vừa làm xong spa, từ bên ngoài đi vào, nghe được lời của Hoa Hiền Phương, hừ một tiếng: "Tiểu Tam? Cô có còn biết xấu hổ không? Rõ ràng Mộng Lan mới là chính chủ, cô mới là kẻ thứ ba, ngược lại không biết xấu hổ ở chỗ này nói năng linh tinh
Hoa Hiến Phương hơi híp mắt, một tia sắc lạnh từ đảy mát hiện ra.
Đây là lần thứ hai cô ta công khai mang theo Hóa Mông Lan đến quyến rũ Lực Kiến Nghị, nếu mặc cho việc này phát triển, mọi chuyện sẽ càng tối tệ hơn, cô ta sẽ còn làm ra những chuyện nguy hiểm hơn.
Cô không thể ngồi chờ chết. "Lục Kiểu Sam, chuyện không muốn xảy ra vỚI mình thì tốt nhất đừng làm điều tương tự với người khác, chị mỗi ngày đều để phỏng có kẻ thứ ba phá hoại quan hệ giữa chị và Tần Nhân Thiên, nhưng lại không ngừng mang theo Tiểu Tam phá hoại hôn nhân của tôi. Chị không nghĩ là chuyện này rất buồn cười sao?"
Trên mặt Lục Kiểu Sam giật giật: "Hẳn là được gả cho Kiến nghị, người tôi nhận là em dâu chỉ có Mộng Lan, không phải cô, cô chính là thay Mộng Lan gả tới, hiện tại bám chặt vào Kiến Nghi không chịu ly hôn, đa mặt của cô quả thực còn dày hơn lớp vỏ trái đất.
Hoa Hiển Phương cười lạnh hai tiếng: "Tôi là thay chị ta gà đi, nhưng là gia đình bác cả đến cầu xin tôi, không phải là tôi muốn đến, Hoa Mộng Lan và Kiến Nghị, trước đó chưa từng gặp mặt, không có chút tình cảm nào, cho nên tôi không phải kẻ thứ ba trong chuyện tình cảm của bạn họ. Tôi và Kiến Nghi đã đăng kỷ trong Văn phòng Dân sự, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp. Cô ly xen vào cuộc hôn nhân của chúng tôi, thì đó chính là kẻ thứ ba. Và chị đang giúp đỡ người khác làm chuyện xấu
Lục Kiểu Sam tức giận: "Mộng Lan mặt nào cũng tốt hơn cô, xinh đẹp hơn cô, dáng người tốt hơn cô, có tài năng hơn cô, có giáo dục hơn cô, Kiến Nghi nhất định sẽ yêu Mộng Lan. Mà tôi sẽ tiếp tục giúp cô ấy, cho đến khi cô lăn ra khỏi Lục gia mới thôi!”
Hoa Hiền Phương cắn răng, quay đầu nhìn Lục Kiến Nghi một cái.
Anh trầm mặc, không nhúc nhích, không nói một lời, tựa như một khán giả chuyên tâm xem kịch.
Cô nhớ rõ lúc trước, anh nói nếu cãi nhau với Lục Kiểu Sam, thì miệng anh độc ác hơn chị ta nhiều, hai ba câu là có thể làm cho chị ta im miệng.
Nhưng hôm nay anh lại không có phản ứng, giống như là công nhận lời nói của Lục Kiều Sam
Cô đã mơ hồ cảm giác được anh đối với Hoa Mộng Lan sinh ra biến hóa, có hảo cảm.
Nếu không lúc trước anh sẽ không tiếp nhận cam mà Hoa Mộng Lan đưa tới, cũng sẽ không cho phép Hoa Mộng Lan ngồi trên đủi mình,
Hoa Mộng Lan quả thật rất tốt, ở các phương diện đều đáp ứng yêu cầu của anh, nếu tiếp xúc nhiều lần nữa, không biết chứng anh sẽ yêu cô ta.
Mà đối với cô, anh vĩnh viễn sẽ chán ghét, cũng khinh bỉ, đến chết cũng sẽ không thay đổi.
Cả đời, cô cũng không dành thêm được bất cứ một tia hảo cảm nào của anh Trong miệng cô đột nhiên tựa như ngậm một mảnh hoàng liên, cực hạn đẳng cay từ đầu lưỡi lan trần đến lục phủ ngũ tạng. Cô hung hãng nuốt nước miếng, muốn nuốt xuống những cảm xúc không nên có.
Cô không yêu Lục Kiến Nghị, cô không nên để ý đến những chuyện như thế này!
Hiện tại điều cô muốn làm chính là bảo vệ vị trí của mình, kéo dài thêm một khoảng thời gian "Lục Kiểu Sam, Hoa Hiền Phương tôi không phải là quả hồng mềm có thể mặc cho cô nắn. Hôm nay tôi sẽ ở đây thể, nếu cô giúp Tiểu Tam phá hủy hôn nhân của tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô bị báo ứng. Tôi nhất định khiến cho cô và Tần Nhân Thiên không thể kết hôn, cho dù kết hôn, tôi cũng sẽ đề có nếm thử tất cả những gì tôi phải chịu đựng, khiến hôn nhân của cô tan vỡ, khiến cô không thể củng Tần Nhân Thiên sống nhau kiếp này: "Mỗi từ của cô ấy được lấp đầy bởi những cảnh báo và đe dọa.
Lục Kiểu sam giống như bị ong bỏ và hung bằng đốt, miệng cơ hồ mở to đến tận mang tai
Cho tới nay, Hoa Hiền Phương đều đánh không cãi lại, tuyệt nhiên không trả lời, mặc cho cô kiêu ngạo, mặc cho cô khi dễ, chưa từng dám đối kháng trực tiếp với cô như vậy, hôm nay là là ăn gam hùm, mật gấu hay sao?
Mặt Lục Kiều Sam tức giận đến tím ngắt, quay đầu nhìn Lục Kiến Nghi, tựa hồ muốn anh ra mặt giáo huấn Hoa Hiền Phương: "Kiến Nghi, em không nghe thấy người phụ nữ này nói cái gì sao?"
Lục Kiến Nghi nhìn chằm chằm Hoa Hiền Phương, con nhím nhỏ rốt cục cũng dựng lên gai nhọn của mình, phô diễn ra móng vuốt của bản thân.