Mục lục
Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 98: Anh có muốn quan hệ không?




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********










"Tôi biết, trên mạng thường xuyên có tin tức, người vợ đã xảy ra chuyện sau khi bọ chồng bỏ rơi. Vợ chống vốn là chim liền cánh. Một khi bay riêng lẻ thi tất nhiên sẽ gặp chuyện. Nhưng chúng ta còn không phải là vợ chồng thật sự, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi." Cô nói, một bộ dáng chưa bao giờ có bất kỳ hy vọng nào với anh.



Có một tia lửa nóng từ con người âm u của anh lóe lên: "Cô tự hiểu là được rồi."






Cô nhún vai, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi, nếu tôi thật sự ngã rồi bị liệt nửa người, tôi nhất định sẽ chủ động ly hôn, quay về Giang Thành.



Lục Cẩn Ngôn cười nhạo: "Cô bị ngã, liệt nửa người còn có thể tự mình quay về Giang Thành hay sao? "Vậy tôi bò, được chứ?" Cô làm giả một khuôn mặt quỷ, thay đổi giọng điệu trêu chọc






Trên mặt Lục Kiến Nghị hiện lên nụ cười cổ quái, anh rất bội phục bản lĩnh tự giếu của người phụ nữ này. Những kỹ năng này không hữu dụng chút nào.



NHòa Hiến Phương, giá trị phòng ngự của cô chính là bằng không, ngay cả ý thức nguy hiểm cơ bản cũng không có " "Không phải nha, lúc tôi ở nhà, cũng bờ như vậy, tôi vẫn có chút kinh nghiệm." Cô bĩu môi, dường như cảm thấy anh khinh thường mình.






Anh cười nhạo, quả nhiên là một người phụ nữ hoang dã, mọi thứ đều có thể nói. "Đừng nói nhảm với tôi, chuyện như vậy, sau này tuyệt đối không được làm."



Trước khi mọi giá trị của cô chưa được khai thác hết thì cô phải sống.






Hoa Hiền Phương mím môi, con người đen nhánh xoay quanh người anh một vòng, cần thận hỏi: "Tôi đã cứu anh, hay là phá hủy chuyện tốt của anh? Anh và Hoa Mộng Lan suối nước nóng có hay không..." Lời sau này, cô không nói ra.



Hoa Mộng Lan đã cởi đến như vậy, có thể là trước khi làm việc, cũng có thể là sau khi xong việc, cho nên cô không thể xác định bọn họ có phát sinh quan hệ hay không.






Lục Kiến Nghị siết chặt cắm cô, khuôn mặt tuấn mỹ gần như muốn dán lên mặt cô: "Cô là hy vọng có hay hay là hy vọng không?" "Tôi đường nhiên hy vọng không có" Cô không ngắn ngại nơi.



Nhìn Hoa Mộng Lan lớn mật như vậy, đem bản thân lột sạch, nói rõ với người ngoài là cho đến khi đạt được mục đích cô ta nhất định không bỏ qua, tùy thời đều có thể trèo lên giường của anh, nên cô không thể không đề phòng.






Đôi môi mỏng quyến rũ của Lục Kiến Nghi lướt qua môi cô, động tác cực nhẹ, giống như lông vũ, mang theo một loại ý tứ khiêu khích: "Vậy cô phải tạo ra sự khác biệt."



Cô hít một hơi thật sâu, lời nói của anh luôn tối nghĩa như vậy.






Làm như thế nào?



Cô ấy sẽ đối đầu với ai?






Với anh hay là với Hoa Mộng Lan?



Anh hy vọng cô cố gắng gấp đôi để lấy lòng anh, hay là muốn cô giống như chặt một gốc cây hoa đào, đem Hoa Mộng Lan cũng chặt đứt?






Trong lúc cô đang suy nghĩ, thì điện thoại di động của Lục Kiến Nghi vang lên, là A Nghĩa gọi tới. Lục Kiến Nghị đứng thẳng dậy, đi ra ngoài trả lời điện thoại



Một số mạnh mối đã được tìm ra, đó là một cô gái họ Hoa làm việc như một nhân viên phục vụ tại nhà hàng Jawang, vào tối ngày 12 tháng 5, cô ta đã mang thức ăn tới khách sạn Hilton. Đó là ngày đầu tiên cô ấy đi làm và từ chức vào ngày hôm sau.






Ngón tay Lục Kiến Nghỉ hơi siết chặt.



Chẳng lẽ người phụ nữ kia thật sự là Hoa Mộng






Lan?





Anh từ trên lầu xuống, liền nhìn thấy Hoa Mộng Lan đi về phía hắn. "Kiến Nghi, Hiền Phương không vì chuyện ở suối nước nóng mà cãi nhau với anh chứ?"






Lục Kiến Nghi không trả lời, đi tới trước bàn, rót một ly whisky, thêm hai viên đá.



Hoa Mộng Lan đã quen với sự lạnh lùng của anh, anh không nói gì cũng không sao, cô nói là được. "Kiến Nghi, chuyện tối hôm đó, chúng ta xem như không có chuyện gì xảy ra, được không?"






Lục Kiến Nghị quay đầu lại, âm u liếc cô ta một cái, ánh mắt lạnh như băng mà âm trầm: “Những người muốn đùa giỡn trước mặt tôi đều chất rất thảm" Hoa Mỏng Lan cần rằng, một tia quyết định từ trên mặt xẹt qua: "Em không có, nếu như em có một câu nói dối, liền để cho mất máu toàn thân mà chiết



Cô ta nằm lấy trái tim của mình, nắm lấy con dao trái cây đang đặt trên bàn trà, đột nhiên cắt nó về phía cánh tay của mình.






Cô lấy cái chết ra đặt cược, không được để cho Lục Kiến Nghị hoài nghi



Cô đã học được điều dưỡng và biết y học đơn giản. Lúc dùng đao, nắm chắc chừng mực, chỉ cắt một cái miệng nho nhỏ, nhưng đã đủ để cho máu tươi trào ra, tạo thành một ảo ảnh vết thương rất sâu.






Ánh mắt Lục Kiến Nghi càng sâu sắc, mang theo một loại thần sắc không thể diễn tả được, phảng phất như bị hoàng hôn ngoài cửa sổ nhuộm màu: "Trong tủ có hộp thuốc. Anh nói một cách trầm thấp.



Ảnh mắt Hoa Mộng Lan sáng lên, cô nhìn thấy hy vọng, anh không xoay người bỏ đi, mà là để cô đi lấy hộp thuốc, chứng tỏ anh mềm lòng, tin tưởng cô.






Cô cố nén đau đớn, đi đến trước tủ, từ bên trong lấy ra hộp thuốc cầm máu.



Một đường dao này có vẻ không uống phí. "Kiến Nghị, lời em nói là sự thật. Chuyện tối hôm đó là bí mật giữa chúng ta. Em tuyệt đối sẽ không tiết lồ một chữ với người ngoài, cho dủ là Kiểu Sam cũng bố mẹ, cũng sẽ không, được chứ? Đặc biệt là đối với Hiền Phương, em sẽ không bao giờ để cho cô ấy biết. Dù sao, cô ấy là em gái em, và em sẽ không làm tổn thương cô ấy ngay cả khi cô ấy đã làm điều có lỗi với em."






Cô biểu hiện ra một bộ dáng như nhược mà thiện lương, cô rất am hiểu ngụy trang bản thân, đem mình ngụy trang như một đóa hoa sen trắng tinh khiết, không thể hoàn hảo hơn.



Trong đôi mắt bằng đen nhánh của Lục Kiến Nghị hiện lên một tia sắc bén: "Hoa Hiền Phương đã làm chuyện gì có lỗi với cô?"






Cô cúi đầu, cắn môi không nói gì, già bộ thần sắc do dự mà khó xử, một lúc lâu sau, thở dài: "Chuyện quá khứ liền đề cho nó qua đi, em không muốn để nó ảnh hưởng đến tình cảm giữa các chị em chúng em



Cô còn chưa dứt lời, Lục Kiến Nghi liền bá đạo phun ra một chữ: "Nói!"






Hắn rất muốn nghe Hoa Hiền Phương - người phụ nữ tâm cơ này lại làm chuyện đen tối gì.



Hoa Mộng Lan xoa xoa tay, còn đang ra vẻ do dự đợi một hồi, mới chậm rãi mở miệng "kỳ thật em chưa từng nghĩ tới muốn trốn chạy khỏi nhân, người gửi một phong bì chuyển phát nhanh tới nói xấu anh, mới dẫn việc hai ta phải tách ra. Mẹ em vừa nhìn thấy chuyển phát nhanh, giống như bị sét đánh. Bà ấy rất yêu con gái, sống chết không cho phép em kết hôn với anh, và nói rằng nếu em muốn kết hôn với anh, thì chính là đang hủy hoại hạnh phúc của riêng mình, bà ấy sẽ nhảy lầu tự tử trong đám cưới của chúng tá. Em biết tính cách của bà, nhất định sẽ không chịu buông tha, nói được làm được, nên chỉ có thể đáp ứng.






Cô dừng lại và nói: "Cho đến ngày hôm nay em không biết rằng chuyển phát nhanh này thực sự là giả mạo." Điều kiện nhà của họ không tốt, nhìn thấy gia định chúng tôi được hỗ trợ từ nhà anh, cho nên ghen tị. Từ khi còn nhỏ, Hiền Phương đã phần nàn về lý do tại sao người kết hôn với anh lại là em mà không phải em ấy. Có một lần, mẹ em vô tình tiết lộ với chủ hai, nhà anh cho nhà em sinh lễ 30 tỷ đồng, Hiền Phương biết chuyện nên bị hấp dẫn. Cho nên có thể bức thư đó là cô ấy làm giả."



Ngón trò của Lục Kiến Nghi vô thức gõ lên tay vịn sofa, biểu tình trở nên cực kỳ thâm trầm.






Chuyện này, anh biết, Hoa Hiền Phương vẫn luôn đem "ảnh giả" của anh kẹp vào trong sổ tay, "Trong chuyển phát nhanh ngoại trừ ảnh, còn gì "Còn có tư liệu của anh, tất cả đều là lời phi bằng với anh, nói anh tính tình quái dị, còn thích người đàn lông, là một người không chung thủy" Hoa Mộng Lan cực kỳ nhỏ giọng nói.



Lông mày dày của Lục Kiến Nghỉ hơi nhíu lại.






Anh vẫn luôn cho rằng đây chính là một trò đùa, - không để ở trong lòng, hiện tại xem ra, có lẽ không đơn giản như tưởng tượng của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK