**********
Đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Kiến Nghi lấp lánh trong bóng đêm, "Anh cũng nên đi tìm phụ nữ đi.
Tần Nhân Thiên nhún vai, "Không có chị anh quấy rối, tôi muốn tìm phụ nữ nào chả được. Đây là lời nói thật, bốn năm nay, chỉ cần bên cạnh anh ta có một người phụ nữ, Lục Kiều Sam liền sẽ không từ thủ đoạn đi đối phó cô ta, ép cô ta phải rời đi, thề không bỏ qua. Lần trước, anh ta bị thương ở sân đánh Golf, đã hoàn toàn chọc giận bà Tần, tuyên bố trước mặt mọi người, kiên quyết không để Lục Kiều Sam bước vào nhà họ Tần nữa.
Có thể nói là đã cho Lục Kiều Sam một đả kích nặng nề.
Bắt đầu từ lúc đó, nhà họ Lục liên quyết định chọn chồng khác cho cô ta, không tiếp tục để cô ta cố tình làm bậy nữa.
Hoa Hiền Phương mỉm cười: "Anh, hy vọng anh có thể gặp gỡ người phụ nữ định mệnh của mình sớm một chút. Trong lòng Tân Nhân Thiên lóe lên một sự đẳng chát, cô là người phụ nữ duy nhất mà anh ta muốn cưới, ngoại trừ cô ra, anh ta sẽ không yêu bất kì người nào.
Anh ta cố gắng giật khỏe miệng, lộ ra một nụ cười cứng ngắc. "Duyên phận không đến, có cầu mong cũng vô dụng, duyên phận đã tới, cản cũng không được, cho nên, tất duyên" đều tùy Hoa Phi vẫn luôn bí mật quan sát anh ta, anh ta và Thời Thạch thật sự là quá giống, đã khơi gợi lên tất cả hồi ức của cậu ta về Thời Thạch.
Cậu ta còn phát hiện, hình như anh ta cũng thích chị mình. Nếu như Thời Thạch còn sống, bây giờ chắc chắn đã kết hôn với chị mình rồi, hai người cùng nhau sống một cuộc sống yên bình vui vẻ ở Giang Thành rồi.
Cuộc sống của chị mình cũng không phải bảy nổi ba chim như thế nữa.
Lúc cậu ta đang suy nghĩ, giọng nói thật thấp của Hoa Hiền Phương truyền đến. "Anh, tối nay ở đây ăn cơm đi, em đi làm món thịt xào dứa chua ngọt cho anh ăn."
Nghe cô nói như thế, cậu ta sững sờ, "Anh Thạch thích ăn thịt xào dứa chua ngọt mà chị làm nhất, anh Tấn cũng thích ăn sao?"
Tân Nhân Thiên mỉm cười: "Đúng vậy, tôi thích ăn thịt xào dứa chua ngọt nhất, nhưng mà tối hôm nay tôi có một cuộc hẹn, không thể ở lại, hôm nào đó nhất định sẽ tới ăn căng bụng mới thôi."
Nói xong, anh ta thơm lên khuôn mặt mũm mĩm hồng hồng của túi sữa nhỏ một cái rồi rời đi.
Lục Kiến Nghi nhìn bóng lưng của anh ta, đôi mắt đào hoa nhằm lại, một màu sắc thâm trầm lặng yên hiện lên từ đáy mắt, "Phi, Tân Nhân Thiên và Thời Thạch thật sự rất giống sao?” "Cực kì giống, quả thực cứ như một người vậy." Hoa Phi gật đầu giống gà con mổ thóc. "Làm một bác sĩ, cậu cảm thấy hai người không có quan hệ máu mủ, dáng vẻ lại giống nhau như thế, có khả năng sao?" Lục Kiến Nghi đổi lại giọng điệu nói đùa
Hoa Phi sờ cằm, "Mặc dù giữa người và người có khả năng giống mặt, nhưng không có quan hệ máu mủ, còn có thể giống nhau như vậy, không khoa học. Trên thế giới, chỉ có người nhân bản, hoặc sinh đôi cùng trứng mới có thể có dáng dấp gần giống nhau như đúc thôi.”
Lục Kiến Nghi nâng chén trà lên uống mấy hớp, "Thời Thạch là con ruột sao?"
Hoa Hiền Phương bĩu môi, "Đương nhiên Thời Thạch là con ruột rồi. Anh ấy nhỏ hơn Tần Nhân Thiên một tuổi, bọn họ căn bản không thể là sinh đôi cùng trứng thất lạc gì cả Lục Kiến Nghi nhún vai, "Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, chuyện của người khác, tôi không quan tâm." Nói xong, anh giơ tay lên năm lấy cảm nhọn của cô, "Bây giờ cô là bà xã của tôi, về sau cũng là bà xã của tôi, Hứa Nhã Thanh và Thời Thạch đều là quả khủ, không cho phép nghĩ đến nữa."
Giọng điệu của anh cực kì ngang ngược, Ma Vương chính là Ma Vương, bản tính ngang ngược mãi mãi cũng không sửa đổi được.
Hoa Hiền Phương hờn dối liếc anh một chút, "Bây giờ trái tim tôi trống rỗng, cái gì cũng không muốn "Cái gì cũng không muốn thì không được, phải muốn tôi." Anh mở môi mỏng ra thành một nụ cười tà mị,
Hoa Phi bật cười phụt một tiếng, "Anh rể, anh đúng là bá tổng đạo tổng tài đúng tiêu chuẩn luôn, nhưng mà em nói cho anh biết, chị em chỉ ăn mềm không ăn cứng, anh phải dùng viên đạn bọc đường đối phó với chị ấy mới được. "Tôi đã sớm phát hiện ra rồi, cô ấy chỉ thích dỗ ngọn đồ ngọt. Trong giọng nói của Lục Kiến Nghi có một vẻ đùa cợt, trong ánh mắt để lộ ra hai chữ: Nông can
Hoa Hiền Phương lao xao trong gió.
Cô biết, mặc dù mình đã giải thích, nhưng anh vẫn nhận định, cô bỏ trốn với Hứa Nhã Thanh là vì bị anh ta dỗ ngon dễ ngọt mê hoặc.
Cô chính là một người phụ nữ nông cạn không chịu được khi bị viên đạn bọc đường tấn công. "Lục Kiến Nghi, anh ưu tú, hoàn mỹ, cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có một khuyết điểm "Khuyết điểm gì?" Lục Kiến Nghi nhíu mày. "Ác miệng, thứ bôi trên miệng không phải mật, mà là độc"
Cô nhắn mũi, trong lời nói mang theo một vẻ khiêu khích. Cô trời sinh cứng rắn, tính tình bướng bỉnh, điều này cũng không thể thay đổi được giống với sự bá đạo của anh.
Lục Kiến Nghi giật khóe miệng, trầm mặc, bỗng nhiên quay người lại, đi đến trước tủ lạnh, lấy mật ong ở bên trong ra Hoa Hiền Phương run lên, đang muốn hỏi anh định làm gì, chỉ thấy anh vặn nắp ra, dùng ngón tay quệt một chút mật ong, bôi lên trên miệng. "Bà xã, lần này đã hài lòng chưa?"
Hoa Hiền Phương hộc máu, trước mặt có một hang quạ đen quạc quạc bay qua, "Lục Kiến Nghi, anh..." Cô còn chưa nói ra khỏi miệng, anh đột nhiên hơi cúi người xuống chạm lên trên môi cô, mật ong trên miệng bọc lại miệng nhỏ của cô.
Cô vô cùng ngượng ngùng, màu đỏ ứng nổi lên hai gò má, giơ năm đầm lên, cô dùng sức đánh mấy cái lên bả vai của anh. Em trai và túi sữa nhỏ đều ở bên cạnh, tại sao có thể trắng trợn như vậy chứ? Hoa Phi che miệng, cười xấu xa ha ha, cậu ta thấy, hai người đang liếc mắt đưa tình, xem ra tình cảm đã dần dần ấm lên.
Túi sữa nhỏ nghiêng đầu, tò mò nhìn bọn họ, "Chú Ma Vương, chủ đang ăn miệng mẹ cháu sao? Ba cháu cũng thích ăn miệng mẹ cháu
Cậu bé còn chưa nói xong, Hoa Phi liền vội vàng vươn tay ra bịt kín miệng nhỏ của cậu bé, lời này cũng không thể nói lung tung được, trong lòng anh rẽ sẽ không thoải mái.
Lục Kiến Nghi quả thật đã bị đâm trúng.
Là một người đàn ông có lòng tham chiếm hữu vô địch vũ trụ, đương nhiên anh hy vọng có thể có được tất cả của Hoa Hiền Phương.
Nhưng cuối cùng anh lại làm mất cô.
Điều anh có thể làm chính là đền bù.
Cho nên từ giờ trở đi, ai cũng đừng hòng ngấp nghé một phân một tốc nào của cô. "Về sau từ sợi tóc đến ngón chân của mẹ cháu đều là của chủ, ai cũng không được phép đụng vào." Anh vô cùng ngang ngược nói.
Túi sữa nhỏ có chút kinh ngạc, "Cháu cũng không thể đụng sao?" "Cháu có thể." Lục Kiến Nghi xoa cái đầu nhỏ của cậu bé.
Hoa Phi mỉm cười, bể túi sữa nhỏ lên, "Đi, cậu dẫn cháu ra sân chơi, không làm bóng đèn cho bọn họ nữa. "Cái gì là bóng đèn?" Túi sữa nhỏ nghiêng cái đầu nhỏ, hoang mang nhìn cậu ta. "Đợi cháu trưởng thành thì sẽ rõ ràng" Hoa Phi hi hi cười một tiếng, đi ra ngoài với cậu bé.
Buổi tối, Hoa Hiền Phương tắm rửa xong, lúc đi ra từ phòng tâm, điện thoại di động vang lên, có âm thanh nhắc nhở của zalo.
Là Hửa Nhã Thanh gửi tin nhắn tới.
Cuối cùng mẹ Hữa đã thả anh ta ra, anh ta không ngừng chạy vội tới thành phố Long Minh. "Hiền Phương, anh nhớ em và con."
Trong lòng Hoa Hiền Phương kịch liệt rung động, Tiểu Quân cũng rất nhớ anh, vẫn luôn nhắc bao giờ bố mới đến thăm nó. "Anh đã đến thành phố Long Minh rồi, ngày mai dân con trai tới, được không?
Hoa Hiền Phương do dự một lát, gửi một chữ: "Được."