Mục lục
Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Chương 722: Người tôn trọng tới một thước, tôi tôn trọng lại người một trường​






**********



Chương 722: Người tôn trọng tới một thước, tôi tôn trọng lại người một trường



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Trong lòng Tư Mã Ngọc Như hết sức lao động, Hoa Hiền Phương ra tay thật nhanh chóng, Lục Kiến Nghi vừa mới kế nhiệm thì cô ấy đã ra tay sửa đổi quy định trong gia đình rồi.



Nếu Lục Vinh Hàn vẫn ngồi ở vị trí người nắm giữ quyền quyết định thì cô ấy làm sao dám động tay chân vào nội quy gia đình được.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Lục Kiến Nghị quá bao che cho người phụ nữ này rồi, để cho cô càng ngày càng coi trời bằng vung, một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận.



Kiều An nghe thấy giống như sấm chớp vang bên tai.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Rõ ràng đang chĩa mũi nhọn vào cô ta đấy mà.



Không cho cô ta vào cửa nhà họ Lục, không cho đứa trẻ của cô ta nhận tổ quy tông.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Người phụ nữ này thật nham hiểm giả dối, lòng dạ độc ác.



“Hoa Hiền Phương, cô đúng là ức hiếp người quá đáng, cực kỳ quá đáng”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Hoa Hiền Phương lạnh nhạt nhìn cô ta: “Kiều An, đây là chuyện nhà họ Lục tôi, có quan hệ gì với cô sao?”



Kiều An như vừa bị ăn một bạt tại vô hình, hai gò má cô ta đỏ bừng, đôi mắt phiếm hồng giống như vô cùng oan ức.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Kiến Nghi, anh để mặc cô ta làm xằng làm bậy mà không quan tâm chút nào sao?”



Lục Kiến Nghị đưa tay ra ôm lấy vòng eo thon của Hoa Hiền Phương, ánh mắt lạnh thấu xương như lưỡi dao sắc bén lạnh lùng lướt qua mặt Kiều An.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Cô cũng đừng có quên thân phận của mình”



Khoé miệng Kiều An như bị ong vò vẽ chích, lệch đến tận mang tai tại.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Thân phận của cô ta?



Cô ta có thân phận gì? Ngay cả một tình nhân cũng không được tính là vợ bé nữa.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Cô ta trăm phương nghìn kế vất vả mới trộm được giống của anh, trông cậy vào con cái có thể được nâng cao địa vị, lại không nghĩ tới anh còn không chấp nhận.



“Cho dù en đã làm sai điều gì thì đứa trẻ của tôi cũng vô tội mà thôi. Tại sao anh có thể không nhận cũng không ngó ngàng tới nó chứ?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Hoa Hiền Phương nâng tay lên, vỗ vai Lục Kiến Nghi: “Chồng, anh bế con vào đi, đừng để ngôn từ ô uế làm dơ bẩn lỗ tại chúng.”



Lục Kiến Nghi bịt lại lỗ tai của con gái: “Vợ, chúng ta cũng đừng ở đây nói nhảm, lãng phí



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




nước bọt với bọn họ làm gì?



“Không sao cả, hai người này muốn thảo luận chuyện đời người, em có thể tiếp chuyện được” Hoa Hiền Phương nhún vai, vẻ sắc bén trên người đã sớm hiện lên, hiển nhiên là mười phần sức chiến đấu.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lục Sênh Hạ khoác cánh tay cô: “Lão đại, anh cứ vào trước đi, có em và vệ sĩ ở đây bảo vệ chị dâu rồi, đối đãi với người thứ ba thì phải kiên quyết mới đánh lại được” .



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Lục Kiển Nghi khẽ đổ mồ hôi, nhìn thấy các cô quyết định phải chiến đấu đến cùng, chỉ có thể cho các cô cơ hội một lần xung phong xông vào trận địa.



Anh đành mang ba túi sữa nhỏ đi vào bên trong.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tiểu Dao nắm chặt quả đấm nhỏ cổ vũ mẹ và cô nhỏ: “Mẹ, cô nhỏ, cố gắng lên, phải đánh cho kẻ xấu khóc lóc chạy đi thật xa nha”



“Yên tâm đi chị, mẹ và cô nhỏ sẽ không thua đầu, cấp bậc của hai người là nữ vương đó nha” Tiểu Diệp ở bên cạnh cầm bình sữa nhỏ nói.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Mặc dù tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng bọn chúng có thể phân biệt được ai là người tốt ai là kẻ xấu, thừa hưởng gen di truyền tốt đẹp từ bố có thể nhạy bén nhìn rõ năng lực người khác.



Kiều An trợn tròn mắt ngạc nhiên.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Hai đứa bé kia mới vừa một tuổi, chỉ lớn hơn con trai cô ta hai tháng mà lại biết ăn nói, con trai cô ta hoàn toàn không thể so sánh được.





Đây có phải gọi là chỉ số thông minh cao của trẻ em không?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Nhìn Lục Kiển Nghi biến mất trong tầm mắt, sắc mặt cô ta lại trở nên hung ác.



“Hoa Hiền Phương, đứa trẻ của cô có bố thương yêu, mà đứa bé của tôi lại bị bố nó vứt bỏ, như vậy là công bằng sao?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Hoa Hiền Phương bật cười: “Thật thú vị, một người đàn ông cho tới bây giờ còn chưa chạm vào cô, mà cô lại có con của anh ấy, đây chẳng phải là chuyện buồn cười nhất trên thế giới này sao? Cố định thách thức ngành sinh vật học và di truyền sinh học sao?”



Lời nói của cô như nhét một cục xương vào cổ họng Kiều An khiến cho cô ta nuốt xuống không được mà phun ra cũng không xong.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Có thể làm thụ tinh trong ống nghiệm mà, Lục Sênh Hạ không phải là đứa trẻ sinh ra từ ống nghiệm sao?”



“Đứa trẻ sinh ra trong ống nghiệm cũng cần giống, chồng tôi có cho cô giống rồi sao?” Giọng Hoa Hiền Phương đầy mỉa mai.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Kiều An thở hổn hển như muốn hộc máu: “Dù sao thì đứa trẻ của tôi cũng là của Kiển Nghi, các người không tin thì có thể làm giám định thân nhân”



“Cũng được, trừ phi cô nói ra nguyên do, rốt cuộc cô dùng phương pháp gì lấy giống ở nơi nào, nếu cô không nói được thì chính là vu oan giá hoạ” Ánh mắt Hoa Hiền Phương trở nên rét lạnh, cực kỳ lạnh lùng khiến Kiều An rùng mình.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Cô ta cũng không biết Finn làm cách nào mà có được.



Anh ta chính là người thân cận bên cạnh Kiến Nghị nên hiểu rõ Lục Kiển Nghi, nếu muốn lấy thứ gì từ trên người anh ấy mang đi cũng không phải chuyện quá khó khăn.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Cách gì có quan trọng không? Kết quả mới quan trọng nhất. Chỉ cần kết quả giám định thân nhân thì sẽ chứng minh được chúng là đứa bé của Kiển Nghi mà thôi9”



“Cho nên ý cô là chỉ cần một người phụ nữ nào đó dắt đứa bé tới nhận bố thì chồng tôi phải đi làm giám định thân nhân? Đây không phải là suy nghĩ của bọn trộm cướp sao? Trừ khi cô có thể nói rõ ràng cuối cùng làm sao đứa bé ra đời, nếu không thì tôi sẽ kiện cô tội vu khống? Hoa Hiền Phương lạnh lùng nói.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Kiều An dường như sắp bị ép đến phát điên, cô ta muốn hét ầm lên.



Lục Sênh Hạ hừ lạnh: “Cô Kiều An à, đừng nói là ngay cả đứa bé của mình mà cô cũng không biết có từ đâu ra nhé? Vậy tôi khuyên cô nên đi tìm hiểu bố đẻ đứa bé là ai, đừng mang miệng quạ đen tới làm ầm ĩ trở thành trò cười cho thiên hạ, lại còn làm tổn thương tâm hồn đứa bé nữa. Dù sao thì bố cũng không thể nhận bậy bạ được đâu.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Gương mặt Kiều An tức đến đỏ bừng như muốn chảy máu: “Các người muốn biết gì thì hãy đi hỏi Finn, cái gì anh ta cũng biết”



“Không phải Finn đã nói trước mặt mọi người rồi sao? Đứa trẻ là của anh ta, chính là cô không chịu thừa nhận mà thôi” Lục Sênh Hạ cười nhạo.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tư Mã Ngọc Như thấy Kiều An đang ở thể kém hơn thì vội vàng đến bên cạnh hỗ trợ.



“Muốn rõ ràng chân tướng thì biện pháp tốt nhất là làm giám định thân nhân. Hoa Hiền Phương, cô không chịu để Kiến Nghị làm giám định thân nhân là do sợ đứa bé này thật sự là của Kiến Nghi đó sao?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Hoa Hiền Phương cười mỉa mai: “Cô Tư Mã à, chuyện này có liên quan gì đến bà sao?”



“Đứa bé của Kiến Nghi thì chính là cháu trai của Vinh Hàn, đương nhiên có liên quan tới tôi rồi” Tư Mã Ngọc Như hừ lạnh.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Thân phận của cô cũng chỉ là tình nhân của bố chồng tôi thôi, huống hồ cô lại còn bị đuổi ra khỏi cửa nhà họ Lục, tốt nhất là cô vẫn nên chú ý đến thân phận của mình. Đừng tưởng tôi không biết cô cố ý dẫn Kiều An đến đây khiến tôi khó chịu. Cô cũng còn không biết lời của mình có bao nhiêu trọng lượng đầu, có cần tôi phải nhắc nhở cho cô hay không”.



Hoa Hiền Phương không khách sáo mà nói lên tâm tư của Tư Mã Ngọc Như.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Nếu cô ta muốn tới nghỉ dưỡng thật thì nên đi cùng bố chồng hoặc Ngọc Thanh, chứ không phải đi cùng mẹ con Kiều An.



Tư Mã Ngọc Như ghét nhất ở Hoa Hiền Phương luôn có thể vạch trần âm mưu của cô ta, gãi đúng chỗ ngứa.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Cô đừng nói bậy bạ, tôi làm sao lại biết các người tới đây được?”



“Tiểu Quân mời Ngọc Thanh, Ngọc Thanh đương nhiên sẽ nói chuyện này cho cô, làm sao cô lại không biết được?" Giọng Hoa Hiền Phương chậm rãi nhưng lực sát thương cực kỳ mạnh.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Khuôn mặt già nua trang điểm đậm của cô ta đột nhiên co rúm lại.



“Hoa Hiền Phương, tôi cảnh cáo cô không được tính mưu kế gì lên người Ngọc Thanh”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




“Người tôn trọng tới một thước, tôi tôn trọng lại người một trường, đây gọi là trả ơn”



Từng câu từng chữ của Hoa Hiền Phương lạnh lùng vang lên.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK