**********
“Anh Lục, tôi không biết anh và vợ mình đã xảy ra những chuyện gì, nhưng những gì anh nói thật khó tin được, chỉ có xảy ra trong phim truyền hình, trong hiện thực là không có khả năng này." Đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Kiến Nghi lấp lánh trong ảnh sáng mờ ảo của Ocean World, mang theo một thần sắc trầm lặng không cách nào tả được. “Tôi cảm thấy có khả năng, bởi vì tôi chưa nhìn qua thi thể của cô ấy. Nếu như cô ấy không chết, nếu như cô ấy ngoan ngoãn quay về nhận lỗi, bất luận là cô ấy bên ngoài đã từng làm những việc gì, cho dù là đã có người đàn ông khác, tôi cũng có thể bỏ qua hết quá khứ, chấp nhận cô ấy một lần nữa.
Anh dừng lại, giọng điệu thay đổi trở nên lạnh lùng vô cùng "Nếu cô ấy một chút cũng không hối cải, để tôi bắt gặp được, tôi nhất định đem cô ấy đến đảo hoang, khiến cô ấy cả đời này cũng đừng mơ tưởng đến việc nhìn thấy mặt trời"
Khi lời nói của anh còn chưa nói xong, toàn thân Hoa Hiền Phương chấn động kinh hoàng, cánh tay run rẩy kịch liệt, làm đổ chai nước trái cây bên cạnh. “Bịch” một tiếng, chai nước nặng nề rơi xuống đất, cũng may nó được đậy nắp nên không đổ ra ngoài.
Lục Kiến Nghi không bỏ sót bất kì phản ứng nào của cô, củi xuống nhặt chai nước trái cây lên. “Cô Hứa, tôi đã dọa đến cô rồi?” “Không có, Tôi chỉ là chỉ là hơi mất tinh thần.”
Sắc mặt Hoa Hiền Phương tái nhợt đến đáng sợ, không có bất kỳ huyết sắc nào, trắng giống như tờ giấy, ngay cả đôi môi cũng trở nên nhợt nhạt đi. May mắn thay, cô ấy đeo một chiếc khẩu trang che kín khuôn mặt và biểu cảm của mình, không để người bên cạnh nhìn thấy.
Nhưng cơ thể cô đang run rẩy đến không kiểm soát được, sự rung rẩy quá rõ ràng khiến người bên cạnh có không thể làm ngo. “Cô làm sao vậy. tại sao lại run lên như thế? Anh hỏi. “Ở đây có chút lạnh." Cô xoa xoa cánh tay, thật sự rất lạnh.
Sự lạnh lẽo tăng lên cả từ bên trong lẫn bên ngoài, một nữa đến từ chiếc áo sau lưng cô, một nữa kia đến từ ngữ khí trên người anh, lạnh đến mức khiến cô run cầm cập. Lục Kiến Nghi nhìn cô chăm chăm trong chốc lát, ánh mắt thâm thủy, màu sắc chỏi mắt cũng dần dẫn sâu thầm. “Cô Hứa, tôi cảm thấy cô càng ngày càng thú vị rồi." khi anh nói những lời này, trong mắt anh không hề có ý cười, rất rõ ràng đây không phải đang đùa giỡn với cô, cũng không phải thật sự cảm thấy cô thú vị, mà là đang nghi ngờ cô
Phản ứng vừa rồi của cô quá bất thường, vì thế dẫn đến sự nghi ngờ của anh.
Hai người họ nói chuyện, âm thanh vô cùng nhỏ, khống chế ở phạm vi chỉ hai người nghe được, những người xung quanh đều không nghe thấy. Túi sữa nhỏ và Lục Sênh Hạ đều đang vô cùng thích thú đứng xem anh em cá heo bơi tới bơi lui trong nước biển, không chú ý đến hia người họ.
Rất nhanh, buổi biểu diễn đã bắt đầu rồi.
Hai người xem rất vui vẻ, lúc đi ra, tay túi sữa nhỏ nằm lấy bàn tay to lớn của Lục Sênh Hạ. “Chú Ma Vương, ngày mai con phải trở về Thạch Thành rồi, nếu chú có thời gian rảnh, chủ cùng dì đây đến Thạch Thành tìm con chơi, có được không?"
Lục Kiến Nghi xoa xoa đầu cậu bé: "Chú cảm thấy mẹ cháu rất sợ chủ, không biết có hoan nghênh chủ không?” Câu này tuy đơn giản nhưng có ý thấm sâu
Dây thần kinh của Hoa Hiền Phương đều trở nên căng thẳng, giống như sắp bị đứt ra.
Cô hít một hơi thật sâu, từ trong khẩu trang bật ra một tiếng cười khúc khích: “Anh Lục nói đùa rồi, tôi làm sao lại sự anh chứ?"
Đây hoàn toàn là cười gượng gạo, để giảm bớt sự ngượng ngùng của bản thân. Đôi mắt Lục Kiển Nghi nhàn nhật liếc nhìn cô một cái, đôi môi mỏng nhếch lên một vòng cung lạnh lẽo: "Bên ngoài trời nóng như vậy, sao có vẫn còn phát run thế?" “Không có đâu, có thể là do dị ứng dẫn đến, thời gian không còn sớm rồi, chúng tôi phải đi đây”
Cô nằm lấy tay túi sữa nhỏ dắt đi.
Cô phải đi ngay thôi, nếu ở lại thêm chút nữa, cô sẽ lên cơn đau tim mất.
Túi sữa nhỏ có chút ủ rủ: "Mami, chúng ta vẫn còn rất nhiều nơi chưa đi chơi, tại sao phải đi rồi?”
Cậu bé không muốn về nhà, vẫn muốn cùng chủ Ma Vương và dì cùng đi chơi. “Bảo bối, trên mặt mami bị dị ứng rồi, rất ngứa, cần phải về nhà uống thuốc. Hoa Hiền Phương vừa nói vừa giả vờ gãi gãi. Túi sữa nhỏ là đứa bé rất biết nghe lời, nghe mami nói rất khó chịu cũng không dám kiên quyết đòi đi nữa.
Cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn vào Lục Kiến Nghi nói: “Chú Ma Vương, cháu không thể cùng đi chơi với chủ rồi, sau này chủ và dì phải đến Thạch Thành thăm con đấy
Lục Kiến Nghi ôm lấy cậu bé: "Muốn đi chơi cùng chủ sao?" “Muốn, nhưng mami phải về nhà uống thuốc" Túi sữa nhỏ buồn bã rũ mắt xuống, vươn cánh tay nhỏ bé ra, quàng tay qua cổ anh, vẻ mặt bất đắc dĩ Hoa Hiền Phương đau đầu muốn điên, mới quen biết có hai ngày, con trai cô sao lại cùng ma vương tu la thân thiết như thế? Tảng băng lớn lạnh lùng này, nhìn thấy là muốn cách xa ba thước, thăng bé sao lại một chút cũng không sợ hãi, đúng là kì quái mà. “Được rồi, bảo bối, chúng ta về nhà thôi”
Cô muốn bế con trai lại, nhưng Lục Nghi không buông tay: “Cô Hữa, không bằng như vậy đi, tôi mang theo Tiểu Quân đi chơi, đợi ăn cơm xong tôi liên đưa tháng bé về nhà, thế
Túi sữa nhỏ nghe vậy lập tức hai mắt sáng lên: không, mami? Con muốn được cùng chú ma vương đi chơi cùng nhau.
Nhìn vẻ mặt đầy mong đợi và cầu xin của con trai khiến
Hoa Hiền Phương thật sự không đành lòng nói ra lời từ chối. Lục Sênh Hạ mới cười: "Chị Hứa, còn có hai vị bảo mẫu ở đây, chị không cần lo lắng, buổi chiều còn có một buổi biểu diễn cá heo quy mô lớn, Tiểu Quân nhất định rất muốn xem “Vâng, muốn Túi sữa nhỏ lập tức gật đầu, giống như con gà đang mổ thóc. Hoa Hiền Phương thở một hơi dài, hiện tại đầu óc cô đang rối bời, không nghĩ ra được quá nhiều thứ nên bất lực gật đầu: “Được rồi, vậy anh Lục
Túi sữa nhỏ hé miệng cười, lộ ra một hàng răng trắng: “Mami, mẹ nhanh nhanh về nhà đi, con sẽ cùng chú ma vương chơi thật vui
Trong lòng Hoa Hiền Phương có chút rối loạn.
Cô rất khó để tưởng tượng ra được hình ảnh con trai mình cùng ma vương tu la chơi vui vẻ thế nào.
Cô nghiêm túc nghi ngờ con trai mình là ngọn lửa, vì thế mới không sợ bị tảng băng đó đụng hỏng.
Không giống cô, là thể chất hàn, sợ lạnh, nhìn thấy tảng bằng chỉ có thể tránh đi thật xa.
Lục Kiến Nghi bế túi sữa nhỏ đặt lên vai mình, cũng cậu bé bước vào bên trong khu công viên trò chơi, những người không biết chuyện nhất định sẽ cho rằng bọn họ là cha con, không tưởng tượng ra được hai người họ chỉ mới quen biết hai ngày.
Hoa Hiền Phương trốn vào trong xe, vội vàng thảo khẩu trang xuống.
Cô vừa khó chịu vừa nóng nực, sắp bị say nắng đến nơi rồi. Sau khi cô về tới biệt thự không lâu, Hứa Nhã Thanh cũng đúng lúc vừa trở về.
Cô từ trên ghế sô pha đứng lên, xông tới trước mặt anh “Nhã Thanh, chúng ta về Thạch Thành trong tối nay đi, không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa." “Làm sao vậy?" Hứa Nhã Thanh nhìn thấy bộ dáng hoàng mang lo sợ của cô, lập tức hỏi ngay. “Lúc em ở Ocean World đã gặp mặt Lục Kiến Nghi rồi." Cô ôm lấy cảnh tay anh, vẫn chưa hết căng thẳng.
Hứa Nhã Thanh có chút giật mình, mặc dù anh biết sau khi về nước, sớm muộn cũng có một ngày phải đối mặt với anh ta, nhưng không ngờ đến nó lại xảy ra sớm hơn anh tưởng tượng. “Anh sẽ không lựa chọn quay về đúng không?” “Em luôn đeo kính râm, có có khẩu trang, không để anh ấy nhìn thấy mặt em, nhưng em cảm giác được anh ấy bắt đầu nghi ngờ rồi. Anh ấy toàn nói rất nhiều câu kì lạ, còn nói không tận mắt nhìn thấy thi thể, em nhất định có khả năng vẫn còn sống." Cô căng thẳng muốn chết, nói chuyện có chút không đầu không đuôi.
Hứa Nhã Thanh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, giảm bớt tâm trạng căng thẳng cho cô. “Có anh ở đây, cái gì cũng không cần phải sợ, biết không?” “Nếu như bị anh ta biết được toàn bộ sự thật, em nhất định là chết chắc
Cô vùi đầu vào lồng ngực của anh, thật sự không dám tưởng tượng đến việc sau khi bị Lục Kiến Nghi bắt được, hậu quả sẽ như thế nào, nhất định không đơn giản là bị giam cầm cả đời như vậy.