Mục lục
Chồng độc tài cứ cưỡng hôn tôi Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 326: Xạ Hương






**********












Nhưng rất nhanh sau đó cô ta liền nghĩ ra một biện pháp. Cô ra lấy ra mấy miếng cao mùi xạ hương trong hòm thuốc ở nông trại rồi dán lên quần áo của mình.






Xạ hương là loại thuốc có tác dụng phá thai, mùi vô cùng nồng. Nếu để Hoa Hiền Phương ngửi nhiều, nói không chứng có thể khiến cô sinh non.



Lục Kiều Sam vừa mới đi tới, Hoa Hiền Phương đã ngửi thấy một mùi hương, cô nhíu mày lại, đứng dậy muốn đi, nhưng lại bị Lục Kiều Sam giữ lại, "Sao tôi vừa đến thì cô lại muốn bỏ đi, chột dạ à?"






Khải Liên đi tới, bẻ tay cô ta ra, sợ cô ta khiến Hoa Hiển Phương bị thương, "Bà Lưu, quân tử động khẩu không động thủ, mời bà giữ khoảng cách với mơ chúng tôi."



Lục Kiểu Sam tức giận lừ mắt nhìn cô ấy một cái, "Khoảng cách? Khoảng cách cải thá gì, cô sợ tôi trả thủ cô ta, khiến cô ấy sảy thai sao?" “Tại đúng là nghĩ như vậy." Khải Liên nói, đơn giản,thẳng thắn và thô bạo.






Lục Kiều Sam mặt tái xanh, "Cô cũng chỉ là con chó săn của Lục Kiển Nghi mà thôi, đứng có đứng đó chó cậy mặt chủ, sửa loạn.



Nghe vậy, Hoa Hiền Phương lập tức nổi giận, "Lục Kiều Sam, cô có thể nhằm vào tôi, nhưng xin hãy tôn trọng Khải Liên "






Khải Liên nhún vai, "Không sao, có người nói chuyện như vậy tôi cũng chỉ coi bụi bẩn, xua tay một lúc là sạch."



Trần Lục Kiều Sam nổi gân xanh, nhưng nhớ tới mục đích đến đây của mình, cô ta lại cố kìm nén tức giận. "Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô ta."






Hoa Hiền Phương che mũi, “Xin lỗi chị cả, mùi xạ hương trên người chị quá nặng, em ngửi thấy có chút khó chịu nên chỉ có thể đi trước." Nói xong liền đi về phía trước không đợi cô ta đáp lại.



Trong đôi mắt của Lục Kiều Sam thoáng hiện lên sự ác độc.






Cô là chính là muốn để Hoa Hiền Phương ngủ thấy mới này, ngửi thấy càng nhiều càng tốt, tốt nhất chính là để non,Lục Kiểu Sam bám theo sau Hoa Hiền Phương, cô đến nơi nào, cô ta sẽ đi theo đến nơi đó,



Hoa Hiền Phương biết cô cố ý, nhưng chỉ cảm thấy cách này của cô ta quá nực cười. khi cô ấy định đến gần Hoa Hiền Phương, Khải Liên lập tức sẽ đưa tay ra chặn cô ta lại, cô ấy đã không thể chịu đựng Lục Kiểu Sam được nữa rồi. "Bà Lưu, mùi xạ hương trên người bà sẽ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng mợ chúng tôi, xin bà hãy giữ khoảng cách."






Lục Kiều Sam tức muốn hộc máu, cô ta cố dùng sức đẩy mạnh Khải Liên ra.



Khải Liên xuất thân là bộ đội đặc chủng, cao 1m80, cho dù cô ta có dùng sức đến đâu cũng không thể đẩy ngã được cô ấy.






Lục Kiều Sam thở hồn hồn, "Nông trại Phượng Vỹ thuộc về nhà họ Lục của tôi. Tôi muốn đi đâu thì đi, một người ngoài như có quan tâm cái gì chứ!"



Khải Liên hử nhẹ một tiếng, "Chỉ cần cô không động đến mở chúng tôi thì cho dù cô có chọc thủng trời tôi cũng chẳng quan tâm."










Lục Kiểu Sam nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi động đến có ta lúc nào, tôi trật eo nên dần mấy miếng cao. Cô ta cũng chẳng phải thiên kim tiểu thư gì, chỉ làcon chim sẻ bay ra từ khu ổ chuột mà thôi, yếu đuối cao quý đến vậy sao? Ngừi chút xạ hương mà cũng có the dè non?"



Khải Liên hừ lạnh, nhưởng mày "Đứa bé trong bụng mợ chúng tôi là con trai trưởng của cậu chủ, cháu đích tồn của nhà họ Lục, sau này sẽ là người kể thừa nhà học Lục, đứa bé này không yếu đuối cao quý mà là tôn quý!"






Hoa Hiền Phương nghe vậy thì cười thẩm trong lòng, Khải Liên vốn đã rất ít nói, cũng không thích nói chuyện, không ngờ khi mở miệng lại sắc bén như vậy, đúng là người của Lục Kiến Nghi. Lục Kiều Sam tức muốn xì khỏi, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta vặn vẹo trông vô cùng đáng sợ. "Ai biết được nó có thật sự là con cháu nhà họ Lục hay lại là đứa con hoang"



Lòng Hoa Hiền Phương bùng lên một cơn giận.






Có chuyện có thể nhịn nhưng có chuyện tuyệt đổi không thể nhịn, Lục Kiểu Sam không ngừng khiêu khích cô, giảm vào giới hạn của cô. "Lục Kiều Sam, cô sảy thai tôi rất lấy làm tiếc. nhưng cô cũng không cần giống như à đàn bà điện thấy ai cũng cắn như vậy. Chuyện cô sảy thai chẳng liên qua gì tới tôi cả. Cô đứng hàng nghĩ tới chuyện đóoan, trả thù tôi



Đáy mắt Lục Kiểu Sam phủ kín sự hận thủ, cô ta ước gì sự căm phần của mình có thể hóa thành những mũi tên bắn thủng trái tim của Hoa Hiển Phương, "Cô không cần phải giả vờ, tôi biết rõ là chính cô hại tôi. Cô đừng mơ tưởng có thể trốn tránh trách nhiệm, tôi nhất định khiến cô nợ máu phải trả bằng máu." "Cây ngay không sợ chết đứng, cô muốn thế nào thì tùy cô." Hoa Hiền Phương cười nhạo, đóng cửa “bốp” một cái, cô đã chán ngửi cái mùi xạ hương ghê tờm trên người cô ta rồi.






Khuôn mặt của Lục Kiều Sam giống như bị cánh cửa đập vào trở nên vô cùng vặn vẹo. Xem ra cashc này không được, mùi xạ hương quá nồng, Hoa Hiển Phương vừa ngửi thấy đã nhận ra. Cô phải tìm cái gì đó cho dù cô ta có ngửi cũng không thể phân biệt ra, trong vô thức khiến cô ta sinh non.



Bà cụ, Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như buổi tối mới tới nông trại.






Đây là lần đầu tiên nhà họ Lục tổ chức họp gia đình ở phòng họp ở nông trại, cuộc họp lần này do cô nhỏ nhà họ Hoa chủ trì.



Lục Kiến Nghi cận thận chuyển một chiếc ghế sofa lại đây cho vợ ngồi, anh sợ cô ngồi ghế cứngkhông thoải mái. khuôn mặt bà Lục lộ rõ vẻ khó coi, hành động này của anh trong vô hình trung đã đối nghịch với bàn tay.






Cô nhỏ đầu tiên phát lại video giám sát, đây là bằng chứng cứng rắn nhất.



Đáy mắt bà Lục thoáng hiện lên sự nham hiểm hung ác, "Các người thấy rõ rồi chứ, rõ ràng cô ta có thể ngăn không để Kiều Sam ngã, hoặc đưa tay đỡ Kiều Sam, như vậy Kiều Sam sẽ không ngã xuống đất nhưng cô ta không, ích kỷ tránh sang một bên. Có thể thấy nó độc ác, ích kỷ đến mức nào."






Lục Kiến Nghi nhíu mày, anh cảm thấy tức giận vô cùng, để vợ anh đỡ Lục Kiều Sam? Lục Kiểu Sam cao 1m75, cao hơn Hoa Hiền Phương tận nửa cái đầu, nếu như vợ anh không tránh ra, kết quả duy nhất đó chính là sẽ bị Lục Kiều Sam kéo ngã cùng, trở thành đệm thịt cho cô ta. "Mẹ, con gái mẹ đang mang thai, vậy vợ con cũng mang thai. Là một người mẹ, bổn phận và bản năng lớn nhất của cô ấy là bảo vệ con mình. Điều duy nhất có ấy nên làm là bảo vệ con của chúng con, chứ không phải cứu người ngoài " “Người ngoài?" Khuôn mặt bà Lục văn vào "Kiều Sam là chị ruột của anh, sao anh có thể nói nói là ngườingoài được chứ



Lục Kiến Nghị hừ lạnh, ánh mắt lạnh thấu sương, "Đứa nhỏ trong bụng Hiển Phương là cháu ruột của mẹ, mẹ đã từng nghĩ tới an nguy của đứa bé chưa?"






Bà Lục cong môi, "Còn chưa xét nghiệm AAND có phải cháu ruột của tôi hay không còn chưa xác định được, mà cô ta cũng chưa phải chưa từng ngoại tình. Nhưng đứa bé trong bụng Kiều Sam nhất định là cháu của tôi." "Chị dâu, trước tiên không nói đến chuyện huyết thống. Kiều Sam dáng người cao hơn Hiền Phương, chị bảo Hiền Phương đỡ lấy Kiều Sam, đấy là chuyện không thể không hẳn hoi cả hai đứa đều có thể sẩy thai." “Đúng vậy, lúc gặp nguy hiểm, hiển nhiên mọi người sẽ theo bản năng bảo vệ con của mình, cho dù là ai cũng sẽ làm như vậy." Mợ ba gật đầu.



Bà Lục giận dữ liếc mắt nhìn hai người họ, hai người họ nhất định thấy bà cụ ngồi ở đây nên mới âm thầm bênh vực Hoa Hiển Phương nhằm lấy lòng bà cụ.






Trong lòng bà ta còn ước gì Hoa Hiền Phương sầy thái, có không ít người phụ nữ có thể đề cháu cho bà ta. Nhưng ả đàn bà hạ đẳng Hoa Hiền Phương này không có tư cách, cho dù nó có sinh cũng chỉ là tiện chủng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK