Chương 744: Điều tra hầm
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 744: Điều tra hầm
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hầm rượu dưới mặt đất sao?” Lông mày Hoa Hiền Phương nhíu lại: “Có thể dẫn chúng tôi đi xem một chút được không?” “Được, mợ chủ Lục Quản lý gật gật đầu, dẫn cô đi đến hầm rượu ở làng du lịch phía Bắc.
Hoa Hiền Phương cẩn thận tìm tòi từng góc một, nhưng không có phát hiện ra chỗ nào đặc biệt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hầm rượu luôn có người trông coi mỗi ngày, kiểm tra nhiệt độ bên trong, độ ẩm, tất cả những thứ đặt ở nơi này đều là rượu ngon mà ông chủ đã mua từ khắp nơi trên thế giới, chỉ sợ cho dù hỏng một bình thì chúng tôi cũng không đền nổi” Quản lý nói.
Hoa Hiền Phương vuốt cằm, nếu là như vậy thì vận chuyển người vào rồi giam ở bên trong khả năng cũng không lớn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi trở về khách sạn, cô lấy bản vẽ mặt phẳng ra mở ở trên bàn.
Lục Sênh Hạ uống một ngụm nước trái cây, cúi đầu nói: “Nếu như là bắt cóc tống tiền, hẳn là sẽ có một băng, tuyệt đối không chỉ có hai người đầu. Từ hôm qua cho tới bây giờ đã hai mươi tiếng trôi qua, lẽ ra đối phương phải gọi điện thoại tới đây rồi chứ?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
| “Cảnh sát đã cho người bắt đầu giám thị nơi này, nếu như không được cho phép thì bất kỳ ai cũng không được phép tùy ý bước vào, điện thoại và mạng lưới internet cũng bị giám sát. Nếu như đúng là bị bắt cóc thì bọn cướp và Tư Mã Ngọc Như vẫn còn ở trong làng du lịch, gọi điện thoại sẽ lập tức bại lộ bản thân, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Hoa Hiền Phương phân tích nói.
Lục Sênh Hạ gật đầu: "Chỉ cần mẹ còn ở chỗ này, chúng ta nhất định có thể nhanh chóng tìm ra mẹ”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Kiều An ngồi trên ghế sofa, thờ ơ uống nước trái cây: “Nếu như thật sự chứng minh được là cô ta muốn hạ độc hại con của tôi, vậy thì có phải tổng giám đốc Lục đang bao che cho cô ta, không để cho tôi giao cô ta lại cho cảnh sát xử lý hay không?”
Hoa Hiền Phương liếc mắt, sâu kín nhìn cô ta một chút: “Trước tìm được cô ta rồi nói sau, nếu như chỉ tìm được một cái xác thì cô cũng không cần truy cứu nữa đâu.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Cũng đúng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác” Ánh mắt Kiều An dừng lại ở bản vẽ mặt phẳng trên bàn, nhìn một hồi, dường như có chút suy nghĩ nói: “Cái chỗ này thật sự không có căn phòng bí mật nào khác hoặc là đường hầm bí mật sao? Thời kỳ dân quốc hỗn chiến quân Phiệt, lại thêm Nhật Bản xâm lược, rất nhiều gia đình lớn đều xây đường hầm bí mật trong nhà, ẩn nấp rất tốt. Tôi nhớ khi tôi còn bé, ông của tôi thích nhất là xem phim cuộc chiến dưới lòng đất, bên trong thôn này, gần như nhà nào cũng có đào đường hầm dưới lòng đất. Khi giặc xâm lược Nhật Bản vào thôn, mọi người sẽ lập tức ẩn mình bên trong đường hầm bí mật, vài hôm sau giặc xâm lược Nhật Bản đi rồi mới trở ra"
“Có khả năng cái hầm rượu kia chính là căn phòng bí mật mà thân hào nông thôn xây dựng nên. Trước đây dùng để tránh chiến loạn hoặc là tập kích trên không, bây giờ bị cải biến, biển thành hầm rượu" Hoa Hiền Phương nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Vậy chẳng lẽ cô ta đang bị nhốt ở chỗ đó sao?” Kiều An nhíu mày.
Hoa Hiền Phương cũng không biết, cho dù như thế nào, bị người ta bắt cóc dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc ngoài ý muốn trượt chân rơi vào trong hồ, dù sao vẫn còn một chút hy vọng sống sót.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nếu như rơi vào trong hồ thì chắc chắn sẽ chết, tuyệt đối không có khả năng còn sống.
Ông chủ làng du lịch để cho người ta lắp đặt giám sát ở phạm vi một trăm dặm bên ngoài, ngăn chặn mọi góc chết.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nếu như Tư Mã Ngọc Như thật sự chết ở chỗ này, chắc chắn làng du lịch của ông ấy phải ngừng kinh doanh để chỉnh đốn lại, ông ấy là chủ tịch cũng phải tự nhận trách nhiệm từ chức.
Thật sự là tai họa bất ngờ mà.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mới sáng sớm Hoa Hiền Phương đã đi nghiên cứu bản vẽ mặt phẳng, nhưng cũng không có phát hiện ra chỗ nào đặc biệt.
Cảnh sát đã tiến hành trải thảm tìm tòi ở nơi này, trừ khi có những nơi đại loại như căn phòng bí mật, nếu không thì có lục soát tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Buổi trưa, Lục Vịnh Hàn trở về.
Lục Sênh Hạ chạy về phía ông ấy: “Bố, có vớt được cái gì... tiến triển hơn không?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Vinh Hàn lắc đầu, bên ngoài vẫn còn đang có tuyết rơi, điều này gây trở ngại rất lớn cho việc vớt tìm kiếm.
Hoa Hiền Phương an ủi nói:”Không có tin tức mới là tin tức tốt, chỉ cần không tìm được thi thể thì vẫn có khả năng còn sống”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Nói cũng đúng” Lục Vinh Hàn gật gật đầu.
Lục Kiển Nghi đi tới, ôm vai của Hoa Hiền Phương:”Anh dẫn em đi ăn cơm”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô vuốt vuốt bụng, bận rộn cho tới trưa, quả thực đói bụng.
Đi tới nhà ăn, mọi người cùng nhau ngồi trên một cái bàn lớn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hoa Hiền Phương quan tâm gắp cho Lục Vinh Hàn một con bào ngư: “Bố, phía sau còn có rất chuyện phải làm, phải ăn nhiều một chút thì mới có tinh lực”
Lục Vinh Hàn không đói bụng, Tư Mã Ngọc Như sống chết không rõ, ông ấy làm sao có thể ăn được, trong lòng ông ấy lo lắng giống như đang bị lửa lớn thiêu đốt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngược lại Lục Sênh Hạ không bị ảnh hưởng gì nhiều, khẩu vị vẫn như cũ không đổi.
“Bào ngư hôm nay ăn ngon thật. Bố, con biết bố rất khó chịu, nếu như mẹ nhỏ bị bắt cóc, anh cả nhất định sẽ nghĩ cách cứu mẹ ra. Nếu như mẹ bị trượt chân ngã vào trong hộ, vậy nhất định là đã làm chuyện gì lén lút xấu xa không muốn cho người khác biết, ông trời muốn trừng phạt mẹ, chúng ta cũng không ngăn cản được”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Vinh Hàn lắc đầu, nặng nề thở dài: “Con nhóc như con đúng là không tin không phổi, cho dù mẹ có làm cái gì thì chung quy vẫn là mẹ của con, chẳng lẽ con hy vọng mẹ con chết sao?”
"Con đương nhiên không hy vọng mẹ chết, nhưng mà lại sợ mẹ tự đi tìm đường chết đó. Nếu quả thật là như thế thì bố phải gánh một nửa trách nhiệm” Lục Sênh Hạ cong môi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Vinh Hàn bị chấn động mạnh, trên mặt tràn đầy vẻ bi ai: “Là bố không có chăm sóc tốt cho mẹ con, mới khiến cho mẹ con gặp phải tai họa bất ngờ”.
“Con cũng không phải có ý này, con chỉ muốn nói đều là tại bố dung túng, để cho mẹ ngày càng táo tợn hơn, không biết tiến thối. Nếu như bố có thể kịp thời khuyên nhủ mẹ, để cho mẹ dừng cường trước bờ vực thì cũng không sẽ không biến thành tự mình tìm đường chết” Lục Sênh Hạ chậm rãi nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lời này giống như một tiếng sấm vang dội nặng nề giáng xuống đỉnh đầu Lục Vinh Hàn, khiến cho ông ấy đầu óc mơ màng, nước mắt chảy ròng ròng, ngũ tạng quay cuồng.
“Chẳng lẽ ở trong mắt của con, mẹ con chính là một người tội ác tày trời hay sao?” “Cũng không xê xích bao nhiêu” Kiều An ở bên cạnh lẩm bẩm thêm một câu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Vinh Hàn liếc mắt, sâu kín xem xét cô ta một chút: “Cô Kiều An, nếu như tôi nhớ không làm thì quan hệ giữa cô và Ngọc Như hẳn là rất tốt.”
Kiều An xoa hai tay vào nhau: “Tôi và dì Tư Mã thật ra cũng không có giao tình gì, là cô ta lúc nào cũng tới tìm tôi. Mỗi lần vừa gặp mặt, cô ta đều sẽ xúi giục tôi đi nhà họ Lục làm ầm lên, nói phải như thế thì mới có thể khiến cho đứa nhỏ sớm nhận tổ quy tông được. Sáng hôm nay tôi nghe nói chuyện Niên Niên trúng độc, rất có thể là do dì Tư Mã hạ độc. Cô ta muốn dựa vào việc này đi vu oan hãm hại Hiền Phương, châm ngòi mâu thuẫn giữa chúng tôi. Cho nên tôi mới muốn nhanh chóng tìm ra cô ta, hỏi cô ta cho rõ ràng, vì sao ngay cả một đứa bé mà cô ta cũng không buông tha?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
| Dưới cái nhìn của Kiều An, Tư Mã Ngọc Như tám phần là dữ nhiều lành ít, cô ta lập tức vội vàng đi lấy lòng Hoa Hiền Phương, đem mối quan hệ giữa cô ta và Tư Mã Ngọc Như ném sạch không còn một mảnh.
Khóe miệng Lục Vinh Hàn co quắp.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Kiều An này, ông ấy cũng không tin tưởng.
Người phụ nữ này chính là một loại dây leo trên tường, gió chiều nào xuôi chiều nay, nhất định là do cô ta thấy Tư Mã Ngọc Như xảy ra chuyện, sợ liên lụy tới bản thân cho nên mới lập tức đẩy hết mọi cái sai lên người Tư Mã Ngọc Như.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cô thật sự đúng là hai mặt”.
Ánh mắt của ông ấy rét lạnh thấu xương, Kiều An bị dọa sợ tới mức rụt cổ lại, không nói gì thêm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lục Kiển Nghi cười giễu một tiếng: “Dù sao chỉ cần là lời nói thật thì ông đều không thích nghe, chỉ tin tưởng những lời bịa đặt của người phụ nữ nào đó”.
Kiều An nhận thấy được là anh đang giúp cô ta nói chuyện, nhất thời ấm áp trong lòng.
Anh nợ em một câu yêu thương!