Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Thần kinh trên cơ thể của Lục Kiến Nghi đều trở nên căng thẳng, "Buông ra, Hoa Hiền Phương, mau buông ra!" Thanh âm của anh cũng run lên cực độ, nằm lấy cổ tay của cô, tách từng ngón tay của cô ra.
Nhưng cô dường như không hiểu ý anh, bàn tay ngày càng năm chặt hơn, như thể cô đã tê liệt, không cảm nhận thấy sự đau đớn nữa.
Từng giọt máu nhỏ dài trên thảm.
Những đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên sắc sảo, đôi mắt của cô nhìn chăm chăm vào anh, chứa đựng sự căm ghét, sự oán hận và cảm giác tuyệt vọng đến tận cùng.
Cô biết rõ trong thế giới của những con người giàu có này, rất nhiều người cũng phải chịu đựng như vậy, họ nín nhịn coi như không nhìn thấy, mặc cho những người đàn ông đó vui vẻ ở bên ngoài, âm thầm đợi đến ngày họ sẽ hồi tâm chuyển ý mà quay về
Nhưng cô không thể làm được, cô thà ở một mình cả đời còn hơn phải chung sống với một người đàn ông mà không thuộc về một mình cô.
Lục Kiến Nghi cảm thấy đau khổ vô cùng, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy, không có một tia máu, như thể anh mới là người bị thương và người bị đau. “Hoa Hiền Phương, buông ra, tôi muốn cô buông ra, cô có nghe thấy không!” Anh trầm giọng lạnh lùng nói, từng tia máu hần lên trên trán anh.
Hoa Hiền Phương bật cười, hạ vai xuống, nước mắt rơi kèm theo tiếng cười, có lẽ nỗi đau ấy không phải xuất phát từ viết thương trên tay cô, nó không phải là chỗ khiến cô đau đớn nhất, mà là tận sâu trong trái tim của cô. "Lục Kiển Nghi, anh không thể đúng núi này trông núi nọ như thể mãi được. Cũng đừng hi vọng tôi sẽ vì hạnh phúc mà nín nhịn anh thêm. Hoặc là anh lý hôn với tôi hoặc là ngay lập tức cắt đứt liên lạc với Kiều An, nếu không thì tôi...nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu. "
Giọng nói của cô càng lúc càng lớn, càng nói càng chua xót, chứa đựng sự tức giận, mỗi lời nói đều như pháo nổ bên tại Lục Kiến Nghi, khiến anh choáng váng đầu óc, thần kinh đều mệt mỏi, rời ra.
Anh bất lực, vật lộn trong sự đau đớn của những mâu thuẫn, sự phiền muộn và đau khổ không thể tả xiết bao trùm lên anh.
Mối quan hệ giữa anh và Kiều An rất phức tạp, không thể giải thích rõ ràng chỉ bằng một vài lời nói, không có cách nào có thể giải thích để có hiểu được. "Nữ nhân ngốc, chỉ có em thôi, không ai khác ngoài em cả, rồi có một ngày em sẽ hiểu "
Cô không chịu buông ra, anh càng dứt khoát tách từng ngón tay của cô, cô lại càng nằm chặt hơn, như thể đó là tay anh chứ không phải của chính mình.
Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đánh ngất cô. Trước mắt cô chìm vào bóng tối.
Anh ôm cô và đặt cô lên trên ghế sô pha.
Cô vẫn đang nằm chặt mảnh thuỷ tinh trong lòng bàn tay của mình, dù đã ngất đi, nhưng cô vẫn bướng bỉnh nhất định không chịu buông, có lẽ đó chính là sự nổi loạn từ sâu trong con người cô, đã bốn năm trôi qua nhưng dường như nó không thay đổi chút nào, một sự bất cần mà chỉ cô mới có.
Cô bị rách ngón tay, lòng bàn tay toàn là máu, mảnh vỡ thủy tinh đâm sâu đến mức đã ghim sâu vào da thịt của cô. Anh vừa sợ hãi vừa đau lòng, không dám tự tiện rút ra cho cô, vì sợ sẽ làm tổn thương đến kinh mạch, vì vậy đã ngay lập tức gọi cho bác sĩ riêng.
Khi Hoa Hiền Phương tỉnh dậy, vết thương đã được bằng bỏ cẩn thận rồi.
Lục Kiến Nghi ngồi bên cạnh cô, không hề ngủ, mà đang nhìn chăm chăm vào cô, ánh mắt thẩm thủy u ám, không biết đang suy nghĩ điều gì. “Tại sao anh không rời đi?" Cô ngồi dậy, không muốn phải ở cùng anh phút giây nào, cố gắng tránh né anh. “Tỉnh lại rồi?” Đôi môi mỏng khẽ mở, thấp giọng thốt ra hai chu.
Cô khó chịu nhìn vào mắt anh, "Mặt tôi mở như này mà còn chưa tỉnh à, hay là anh nghĩ rằng tôi đang bị mộng du?
Anh sở nhẹ lên trán cô, "Anh hỏi em có tỉnh táo không?"
Cô hung hằng trừng mắt nhìn anh, "Tôi rất tỉnh táo, những điều mà tôi đã làm, tôi đều ghi nhớ rất rõ ràng, cho dù tôi không có say đi nữa, thì tôi vẫn sẽ nói như vậy thôi. “Người phụ nữ ngốc này” Anh thở dài thườn thượt, trong lòng rối bời, đầy phiền muộn không biết phải làm sao. "Dù em có tin hay không, anh và Kiều An không phải là loại quan hệ như em tưởng tượng đầu."
Anh chưa kịp nói hết câu, cô đã không ngại ném ra ba chữ, "Tôi không tin. Từng cơ trên khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên đau đớn, như thể bị từng cái kim đâm thẳng vào "Em nói như vậy, là bởi vì em không tin tưởng anh chút nào hay sao?"
Cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mất rất kiên quyết, "Nếu anh và Kiều An dứt khoát không liên quan gì đến nhau nữa, để cô ta rời khỏi Đế Vương, từ nay về sau không bao giờ gặp lại nữa, tôi sẽ tin tưởng anh."
Lục Kiến Nghi im lặng.
Lại là sự im lặng đáng ghét ấy, khiến cô phát điên, khiến cô tức giận.
Cô lạnh lùng cay đẳng nhìn anh từ đầu đến cuối, sự chỉ trích trong mặt giống như hai mũi tên sắc bén xoáy vào anh, "Lục Kiến Nghi, vậy thì tôi sẽ dời xa anh, nhất định là anh cũng muốn được vui vẻ sống cùng cô ta, vậy thì tôi toại nguyện cho anh! "Cô mím chặt môi kiên quyết nói.
Anh cảm thấy thế giới xung quanh như quay cuồng, dường như cả cơ thể bị lời nói của cô đâm đến đau đớn, tan thành nhiều mảnh, đến mức không thể chống chọi nổi. dứt khoát
Anh biết cô bướng bỉnh như thế nào, liều lĩnh đến mức độ nào và
Nhất định phải để cô ấy xua tan ý nghĩ này, nếu không không biết cô ấy sẽ làm ra hành vi điên rồ nào nữa. “Hoa Hiền Phương!" Anh năm lấy vai cô, "Từ khi kết hôn từ bốn năm trước cho đến nay, ngoại trừ em ra, anh chưa chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào khác, dù chỉ một lần cũng không.
Em hiểu không?” Ánh mắt anh rất bình tĩnh, không có chút cắn rứt lương tâm, giọng điệu chân thành và dứt khoát, không nghe thấy một dấu vết nói dối nào.
Nhưng với cô, đó chỉ là một trò đùa mà thôi.
Nhiều năm như vậy, anh chỉ có cô là người phụ nữ duy nhất? Ha Ha, quá buồn cười, thật sự quá buồn cười.
Chưa nói đến Hoa Mộng Lan, chỉ mới nói về Kiều An mà thôi. Nếu Kiều An không là gì với anh, tại sao anh lại không chịu rời xa cô ta? Tại sao ngay khi cô bị thương, anh lại lo lắng như vậy, anh đã chạy đến nhà cô ta rồi ở lại hai đêm?
Cô ấy cảm thấy tức cười, quá buồn cười, cười đến không ngừng lại được. Nhưng đang cười mà cổ họng cô chợt nghẹn lại, một luồng hơi nóng xộc thẳng vào mắt. "Lục Kiến Nghi, anh có nhớ là anh đã đích thân gọi tôi đến phòng của Hoa Mộng Lan rồi nhìn anh và cô ấy trên cùng một giường. Đến bây giờ, tôi vẫn nhớ âm thanh hét lên của cô ta, thực sự rất chói tai. Vừa rồi anh mới nói rằng tôi là người phụ nữ duy nhất của anh, anh muốn lừa dối ai đây, là tôi hay chính bản thân anh?".
Khoé miệng Lục Kiến Nghi khẽ run lên, "Hôm đó chỉ là một vở kịch. Nếu anh thực sự muốn làm, tại sao phải che đậy bằng một cái chăn như thế"
Giọng anh khàn khàn lạ thường, như thể dùng hết sức lực để giải thích
Anh không phải là người giỏi giải thích, cũng không có tính kiên nhẫn, cho dù có làm chuyện gì đi nữa anh cũng sẽ không bao giờ giải thích
Nhưng hôm nay, anh không muốn như vậy nữa, anh muốn cố gắng khiến cô tin tưởng vào bản thân anh và có chút tự tin vào chính mình.
Đáng tiếc là anh đã không thể thuyết phục được Hoa Hiền
Phương. "Còn Kiều An, anh dám nói anh chưa từng chạm vào cô ấy sao?" "Chưa từng!” Anh nói dứt khoát không do dự, đó là lần đầu tiên anh đến khách sạn Hildon, và cô ta là người phụ nữ thứ hai của anh, cũng là người phụ nữ cuối cùng.
Hoa Hiền Phương nhìn thắng vào anh, sâu thẳm, và trong giây lát, như muốn xác nhận lời nói của anh một lần nữa. Hóa ra anh không chỉ độc đoán, lạnh lẽo mà còn rất giỏi nói doi.
Khuôn mặt tảng băng của hắn ngàn năm sẽ không thay đổi, dễ dàng che giấu lương tâm căn rứt, một khi nói dối, sắc mặt sẽ không thay đổi, mặt không đỏ, tim không đập.
Nếu không được tận mắt nghe thấy, tận mắt chứng kiến nhiều điều, cô đã bị anh lừa cho mất lý trí rồi.