"Cái gì... Con niệm kinh Phật sẽ có Phật quang, đó là tuệ căn của Phật gia, mà không phải là âm dương thuật số của ông...Theo lý thuyết thì hai loại này. Không thể sử dụng cùng lúc..." Lời nói của ông nội Tống Tâm ở đầu dây bên kia, càng lúc càng nhỏ tiếng. Cuối cùng là không nghe thấy gì, tôi alo vào microphone vài tiếng, nhìn màn hình mới để ý rằng hóa ra là hết pin.
Nghe ông nội của Tống Tâm nói như thế, khiến tôi cũng không biết trong lúc gặp nguy hiểm, rốt cuộc có thể niệm kinh Phật để tự bảo vệ mình hay không. Suy cho cùng thì Phật giáo và Đạo gia vốn dĩ là hai loại tín ngưỡng khác nhau, bây giờ tôi phải dùng đến đạo thuật mà ông nội của Tống Tâm đã dạy tôi rồi lại niệm kinh Phật, khó bảo đảm hai luồng sức mạnh này sẽ không khắc chế lẫn nhau.
Tôi cần phải tự gọi cho ông ấy để hỏi rõ tình hình.
Trên đỉnh đầu là giường trên của Tống Tâm có dựng “Quan tài" màu trắng, bên chân là thân thể của Trần Giai Linh bị nhiễm “Quỷ trùng" màu đen, không khí trong căn phòng này mỗi lần hít thở một giây cũng khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Nhưng tôi lại phải căng da đầu tìm đồ sạc gần bàn sách của mình, đồ của tôi rõ ràng đã bị người khác lục lại, trong ngăn kéo hơi lộn xộn.
Bên trong ngăn kéo có một con búp bê kỳ lạ, khuôn mặt của con búp bê hơi dữ tợn, ngũ quan đều thay bằng các nút khâu bằng chỉ. Thân thể hình như làm bằng xiên tre, từng cây buộc lại với nhau, có rất nhiều sợi tre và gai trên đó.
Mặt sau của con búp bê có dán một tờ giấy, tôi dùng móng tay nhẹ nhàng lật con búp bê lại. Không ngờ sợi tre ở mặt trước của con búp bê sắc bén khác thường, móng tay của tôi bị xước một đường. Nếu tôi dùng tay lấy thì tôi đã bị đâm thủng ngón tay và chảy máu.
Sau khi lật lại, tôi nhìn thấy phần gáy của con búp bê chứa đầy kim thép.
Giống như người cổ đại chơi vu thuật, khiến người ta rùng mình. Trong lòng tôi chỉ muốn biết rốt cuộc là con búp bê này muốn hại người xui xẻo nào thì tôi lập tức nhìn thấy tờ giấy dán trên người con búp bê viết tên của tôi, còn có ngày sinh tháng đẻ trên giấy khai sinh của tôi.
Tận mắt nhìn thấy con búp bê rối hại mình xuất hiện ở trước mặt, cảm giác rất giống như bản thân lọt vào thế giới huyền bí ấy. Tôi chỉ cảm thấy sau ót lạnh ngắt, giống như thật sự có người cắm kim thép lên đó. Tôi duỗi tay sờ, sau ót lại trống không. Kim thép này giống như không có tác dụng với tôi hoặc là nói tôi không phải con ruột của ba mẹ tôi cho nên ngày sinh tháng đẻ trên đó là sai. Về ngày sinh tháng đẻ thực sự của tôi, chính tôi cũng không biết.
Muốn dùng vu thuật hại tôi, có lẽ là không có hiệu quả. Nghĩ đến đây tôi cũng bình thường trở lại, vội vàng tìm đồ sạc trước kia để trong ngăn kéo, thật vất vả mới tìm được đồ sạc từ trong ngăn kéo lộn xộn. Di động được khởi động lại, tín hiệu đã ở mức không.
Tôi thử gọi vài cuộc cũng không gọi được, khiến cho tôi nhìn chằm chằm vào màn hình di động hơi sốt ruột. Khi mặt trời lặn xuống phía Tây, sắc trời trở nên hơi tối, xung quanh cũng bắt đầu u ám hơn. Trong phòng không có đèn cho nên mọi thứ đều hơi mờ ảo.
Trong lòng tôi cảm thấy sợ hãi, vội vàng đi bật đèn. Chùm đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu chiếu vào phòng ngủ u ám, ánh hoàng hôn lúc chiều tà bao phủ chiếc giường tầng trên nơi Tống Tâm đang ngủ.
“Quan tài” làm bằng vải bố trắng lại biến thành chiếc quan tài lớn vững chắc như gỗ gụ.
Trên chiếc quan tài lớn có vẽ những hoa văn kỳ dị bằng sơn dầu vàng, cho người ta cảm giác rất giống tiểu quỷ trên bức bích họa Đôn Hoàng, dữ tợn và tràn ngập sự quỷ dị. Bên cạnh tiểu quỷ còn có rất nhiều bùa chú khó hiểu, bùa chú trên quan tài bằng gỗ gụ này giống như chất lỏng, dường như đang chảy từ từ.
Dưới đáy quan tài có phần mục nát ngoài ý muốn, máu màu đỏ sẫm chảy ra dọc theo khe hở giữa các ván gỗ. Vết máu lớn loang lổ trên nệm, lại có những con giòi bọ màu trắng bò ra từ trong quan tài. Thân hình béo trắng có thể là quen sống nhờ trên những thứ không sạch sẽ, hoàn toàn không học được cách bò, chúng nó vặn vẹo thân thể một cách liều mạng trên tấm vải bố trắng. Chỉ trong nháy mắt, quan tài trắng của Tổng Tâm đã biến thành thứ này.
Vậy Tống Tâm ở đâu? Có phải tiến vào trong quan tài rồi không?
Bên trong quan tài yên lặng đột nhiên truyền ra vài tiếng gõ lên quan tài “Cốc cốc cốc".
Như thể bên trong có xác chết vùng dậy, tiếng gõ vào quan tài càng lúc càng mất kiên nhẫn. Toàn bộ quan tài đều đang rung động kịch liệt, giống như thật sự có thứ bên trong sắp phá nắp quan tài chạy ra bất cứ lúc nào.
Là Tống Tâm muốn thoát ra khỏi đó sao? Là Tống Tâm muốn tôi cứu cô ấy sao?
Trong lòng tôi cảm xúc lẫn lộn, nghe thấy giọng nói của Tống Tâm vang lên từ trong quan tài, nhưng lại âm u lạnh lẽo: “Tô Mộng, thả tớ ra ngoài được không, tớ bị nhốt trong quan tài.”
Ngay lúc đó, tôi thật sự muốn lập tức chạy như bên lên, mở nắp quan tài ra và ôm lấy Tống Tâm.
Nhìn vào quan tài khoảng sáu bảy giây, dưới chân của tôi giống như đổ đầy chì không thể di chuyển.
Theo bản năng tôi lấy đồng xu một tệ trong túi ra và nắm chặt trong lòng bàn tay. Trong lòng nhắc nhở bản thân không thể lại xúc động, bên trong quan tài không phải là Tống Tâm mà là Thi Yêu kia. Tôi chắc chắn không thể hành động theo cảm tính, tùy tiện mở quan tài ra, nếu không trấn áp được thứ bên trong thì những người xung quanh đây chỉ sợ sẽ khó thoát khỏi cái chết.
Trong quan tài vang lên tiếng khóc “Hu hu”, Tống Tâm lại mở miệng "dụ dỗ” tôi mở chiếc quan tài đáng sợ đó ra: "Hu hu hu...Tô nha đầu, cậu là đồ trứng thối, ở trong quan tài rất ngột ngạt, tớ sắp chết ngạt ở bên trong rồi."
Đây hoàn toàn không phải là phong cách nói chuyện của Tống Tâm, theo như trước đây, cô ấy đã chửi từ trong quan tài ra từ lâu, nhất sẽ nói: “Sắp nóng chết bà đây rồi, Tô nha đầu, cậu mau giúp tớ mở nắp quan tài ra."
Nhưng thứ này dù sao cũng đang bắt chước giọng nói của Tống Tâm, trong lòng tôi giống như bị đá chặn lại.
Nó quả nhiên giống như ông nội của Tống Tâm đã nói, biến thành một chiếc quan tài.
Quan tài này, theo như lời của ông nội Tống Tâm thì là một chiếc quan tài âm phủ lớn. Là chiếc quan tài có thể tích tụ âm khí, Tống Tâm đã chịu sự khống chế của lệ quỷ bên trong Kim đàn, mạng kim đàn chứa Trùng Đồng cùng với kim đàn kia vào phòng ngủ.
Nhưng vì có thể khiến "Quan tài" dựng lên từ vải bố trắng biến thành một chiếc quan tài âm phủ lớn có thể tích tụ âm khí. Sau khi mặt trời lặn xuống núi thì chiếc quan tài này có thể hấp thu linh hồn của những người có dương khí yếu một cách trắng trợn, cho đến khi sức mạnh trên người của Thi Yêu lớn mạnh lên sẽ đánh thức Thi Yêu. Đến lúc đó những người bị hút linh hồn sẽ bị y học phản định là bại não hoặc là người thực vật.
Khi đang nghe điện thoại, nghe ông nội của Tống Tâm nói thì tôi cũng không cảm thấy sự xuất hiện của chiếc quan tài âm phủ lớn này khó tin đến mức nào. Giờ phút này tận mắt nhìn thấy, mới khiến người ta đột nhiên có cảm giác hoang mang lo sợ, tôi ra sức hít sâu nhiều lần. Tôi leo từ cầu thang sắt lên giường tầng trên, đặt đồng xu một tệ trong lòng bàn tay lên nắp quan tài.
Dựa theo cách nói của ông nội Tống Tâm, nếu đồng xu một tệ trong tay tôi có hình quốc huy thì hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn nhiều so với phiên bản mới.
Đến lúc đó quốc huy hướng lên trên, có thể dùng sức mạnh của quốc huy để trừ tà.
Nhưng trong tay tôi cũng chỉ có loại đồng xu phiên bản mới, chỉ có thể cố dùng. Đồng xu đặt trên nắp quan tài, tần suất rung của quan tài rõ ràng giảm bớt rất nhiều, nhưng vẫn còn rung liên tục. Âm thanh rung này thực sự rất đáng sợ, tôi nhìn thấy đồng xu đặt ở giữa quan tài sắp trượt xuống dốc ở hai bên.
Loại nắp quan tài này được làm theo hình ngôi nhà ở dương gian. Đường chính giữa nằm ở chỗ cao nhất của quan tài là nóc nhà, hai bên đối xứng nghiêng xuống dưới. Chỉ cần rung nhẹ thì đồng xu đặt phía trên rất dễ dàng bị tuột xuống. Một khi đồng xu tuột xuống thì thứ ở bên trong rất có thể sẽ thoát ra khỏi quan tài.
Loại đồng xu này thực ra ở các tập tục mai táng dân gian cũng có, thường được đặt trên nắp quan tài của những người tham lam khi còn sống hoặc đặt trên nắp quan tài của những người có thể biến thành cương thi bất cứ lúc nào. Gọi là đồng xu trấn xác, một mặt là để hối lộ quỷ sai và quỷ hồn chủ nhân của quan tài, một mặt là lợi dụng đồng xu dùng chính khí để trấn áp tà khí trong quan tài.
Tôi thấy mồ hôi trên trán, chỉ có thể nhanh tay lẹ mắt dùng lòng bàn tay của mình để đồng xu trên nắp quan tài lại. Một tay khác đã chuẩn bị dao giải phẫu để để phòng bất trắc từ lâu, quả nhiên, tôi vừa dùng tay đè nắp quan tài lại. Lập tức có một móng vuốt đẫm máu bật ra khỏi quan tài, nắm chặt lấy cổ tay của tôi đang đè đồng xu một tệ. Dùng sức muốn bẻ gãy cổ tay của tôi làm cho đồng xu một tệ trấn áp quan tài rơi ra.
Dao giải phẫu ở tay kia của tôi đã chuẩn bị ồn thỏa, lập tức đâm vào cổ tay kia.
Dao giải phẫu không thể so với dao ở lò giết heo, nói chém đứt tay người là chém đứt được. Tiên sinh âm dương cổ đại diệt Thi Yêu, sự hiểu biết cũng là người giết có tuổi nghề mười năm trở lên, có thể tách rời Thi Yêu một cách dễ dàng.
Tốt xấu gì tôi cũng từng học giải phẫu, sự hiểu biết đối với cơ thể người chắc chắn tốt hơn người giết heo mỗi ngày.
Ưu điểm của dao giải phẫu nằm ở chỗ nhỏ và tinh xảo, rạch một nhát dao lập tức cắt gần đứt tay của cổ tay tái nhợt cứng đờ kia. Khiến cho động tác của nó trở nên yếu ớt và chậm chạp, nhưng dù sao đó cũng là tay của cương thi, không có gân tay vẫn có thể dựa vào xương cốt phát huy sức mạnh.
Xương của bàn tay đè đồng xu của tôi sắp bị tên này bóp gãy, trán ướt đẫm mồ hôi, nhưng tôi chỉ có thể chịu đựng cơn đau. Nếu tôi không cố nhịn cơn đau, ném con dao giải phẫu trong tay đi thì sẽ thất bại trong gang tấc.
Mồ hôi theo thái dương chảy xuống, tôi nắm lấy dao giải phẫu cứa vào các khớp xương tay của nó một cách chuẩn xác. Dùng hết sức lực tách rời xương trên cổ tay của nó.
Dao giải phẫu nhanh như tia chớp, mỏng và uyển chuyển nhẹ nhàng, cắt vào những vị trí quan trọng.
Nó chỉ dựa vào một lớp da thịt để nối liền cổ tay và bàn tay. Bàn tay của nó bóp cổ tay tôi đã lỏng ra từ lâu, có lẽ là cảm thấy yếu ớt, đủ loại bàn tay hư ảo trong không khí, hoàn toàn không nhấc bàn tay lên nổi.
Tôi quỳ gối trên nệm và nhìn nó một cách lạnh lùng.
Tôi vừa định nhấc con dao giải phẫu lên và cắt vào vết da thịt cuối cùng nối với bàn tay của nó. Kết quả là thứ này cũng xảo quyệt, trong giây lát lập tức rút tay về, xuyên qua cái lỗ nó vừa thọc lên ở nắp quan tài, có thể nhìn thấy một đôi mắt quỷ dị đỏ bừng. Đôi mắt kia mang theo sự sắc bén và oán hận, hận không thể xé nát tôi.
Nó ở trong quan tài, dường như đang chờ đợi thời cơ, thoát ra bất cứ lúc nào.
Tôi che ngực lại, cổ tay của tôi vì tiêu hao quá mức, hơn nữa vô cùng sợ hãi và căng thẳng nên không tự giác run lên. Dao giải phẫu trong tay của tôi, dường như đã sắp nắm không xong rồi.
“Mẹ ơi... Con sợ!" Bảo bối trong bụng tôi dường như sắp mất kiên nhẫn, nó ở trong bụng nhỏ của tôi giao tiếp thông qua sóng điện não, kêu tôi.
Tôi hơi căng thẳng, ôm bụng: “Đừng lên tiếng, mẹ... Mẹ đang giải quyết mọi chuyện."
Lúc này dường như đã không còn kịp rồi, có một luồng khí mát lạnh thổi tới từ phía sau của tôi, tay che bụng nhỏ của tôi bị một đôi bàn tay lạnh lẽo khác phủ lên.
Phía sau truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Tống Tâm: “Tô Mộng, sao cậu có thể nhẫn tâm như thế, cậu không cứu tớ. Nếu người bị nhốt trong quan tài là con ruột của cậu thì cậu cũng nhẫn tâm như vậy sao?"
- ---------------------------