Toàn bộ quá trình thật tàn nhẫn, đầu gà đã rụng rời nhưng thân thể vẫn chưa chết hẳn, vẫn còn đang giãy giụa trong tuyệt vọng. Đầu gà đã rơi xuống đất mà trong mắt vẫn còn nhìn lên một mảnh bầu trời đen kịt.
Nhưng đối với tính mạng của con người mà nói thì sinh mệnh của một con gà cũng chẳng có gì đáng giá, Sau khi vắt sạch máu gà các đạo sĩ ném xác nó sang một bên, trộn chu sa và máu gà còn ấm với nhau.
Chu sa này có thể coi là một dạng vật phẩm tốt trong Đạo giáo, hầu như mỗi một Âm Dương sư đều dùng đến. Một mặt dùng để vẽ bùa giết quỷ, mặt khác lại có thể luyện chế đan dược.
Chu sa có một phần giá trị về mặt y học, đồng thời nó cũng là một loại vật phẩm đỏ chứa chính khí bên trong. Trong rất nhiều phương thuốc có liên quan đến thuốc Trường sinh bất tử đều có thứ này. Nhưng dù sao cũng là một phần thuốc ba phần độc, nếu ăn nhiều chu sa sẽ có thể mất mạng.
Như Hán Vũ Đế, nghe nói chính vì ăn quá nhiều chu sa nên ông mới đang sống sờ sờ mà chết.
Trong không khí nồng nặc mùi chu sa xen lẫn máu gà, mỗi đạo sĩ đều bôi một ít thứ hỗn hợp đó lên đầu. Vị đạo sĩ đang múa kiếm bôi hỗn hợp máu gà và chu sa lên trán thì âm khí xông vào người ông ta đã giảm đi rất nhiều, ấn đường cũng không còn đen xì như trước nữa.
Có thể thấy máu gà và chu sa trộn với nhau có tác dụng thần kỳ trong việc xua đuổi tà ma!
Nam Cung Trường Mặc cũng là dạng người phủi tay thờ ơ, cậu ta là chủ nhân của đám đạo sĩ kia nhưng lại giống như không hề quan tâm đến những việc đang xảy ra, chỉ đứng đó âm thầm quan sát mọi việc. Gió thổi rối tung mái tóc bạch kim của cậu ta, cậu ta nhìn chằm chẳm vào đám đạo sĩ đang bận rộn rồi đột nhiên đè thấp giọng nói với tôi: “Nếu lát nữa họ muốn một ít tóc của cô thì cô đưa cái này cho họ nhé.”
Đám đạo sĩ này không biết đang làm trò quỷ gì, bọn họ hoàn dương cho Lăng Vũ Dương có thể còn cần phải lấy ba sợi tóc của tôi.
Tóc người là nơi chứa đựng tinh khí và máu thịt của con người, không thể bị lấy đi một cách tùy tiện. Trong dân gian có thuật Vu cổ dùng hình nhân thế mạng, chỉ cần dùng một sợi tóc cắm vào giữa hình nhân thì có thể hạ lời nguyền nguyền rủa chủ nhân của sợi tóc đó. Một khi nguyền rủa thành công thì người đó xác định sẽ chết mười mươi.
Trong mắt người xưa, thân thể tóc da là của cha mẹ, là một sự tồn tại vô cùng quan trọng, là thứ không dễ được cắt đi. Vào thời nhà Thanh có phong tục thắt bím tóc lớn, nên cũng xuất hiện thêm nhiều người làm việc cạo trọc đầu.
Nghe nói có rất nhiều quỷ hồn ở U Đô vì muốn hấp thụ linh hồn con người nên đã hóa trang thành thợ cạo cạo đầu cho người ta. Quá trình cạo đầu rất an toàn nhưng khi cạo sạch tóc thì đồng nghĩa với việc máu trong cơ thể đã bị quỷ hồn hút mất, tinh khí trong người sẽ ngày càng ít đi, nhẹ thì thể trạng yếu nhiều bệnh, nặng thì ốm đau không dậy nổi. Dù sao cuối cùng đều rơi vào kết cục tinh lực suy kiệt người tử vong.
Nam Cung Trường Mặc ngăn cản tôi giao tóc của mình ra thật ra có thể tính là cậu ta đang bảo vệ tôi.
Tôi thấy Nam Cung Trường Mặc cầm trong tay ba sợi tóc mỏng rất giống tóc của cậu ta. Chất tóc mềm mại, lại không dài như của con gái, chỉ dài tầm bảy tám phân.
Điểm khác biệt duy nhất là màu tóc, sợi tóc cậu ta đưa cho tôi có màu đen.
Vì thế, tôi liền hỏi cậu ta: “Tóc của ai vậy?”
“Tóc tôi, nhúng qua mực nước.” Vẻ mặt Nam Cung Trường Mặc âm trầm, cậu ta không che dấu sợi tóc đó là của mình, trực tiếp nhét vào tay tôi mấy sợi tóc đã nhuộm đen.
Hai tay tôi vẫn còn đang ôm di ảnh mà cậu ta lại nhét cho tôi ba sợi tóc mỏng dính, thật khó mà giữ được chúng, lại không để gió thổi đi mất.
Đầu ngón tay tôi đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn phải cố sức giữ chặt lấy.
Tôi nhíu mày: “Đưa tóc của anh cho họ có ảnh hưởng gì đến anh không?”
“Tóc của người sống chỉ dùng để đưa người chết về dương gian. Không phải Liên Quân Dương đến Quỷ Vực à? Kể cả bọn họ có bản lĩnh thông thiên thì anh ta cũng sẽ không tỉnh lại. Hôm nay mở đàn tế này là hoàn toàn vô dụng, tóc của tôi cũng chỉ để trang trí thôi.” Lời của Nam Cung Trường Mặc rất thản nhiên nhưng lại lộ ra mâu thuẫn.
Tôi nghi ngờ hỏi: “Vậy tại sao không thể dùng tóc của tôi?”
“Tô Mộng, sao cô lại ngốc vậy? Không ai muốn hại tôi cả, nhưng cô thì khác, cô là người nhà họ Liên. Mấy chuyện lộn xộn của nhà họ Liên có thể sẽ liên lụy đến cô. Tóc cô không thể dễ dàng đưa vào tay của bất cứ ai cả.” Nam Cung Trường Mặc nói như thế thật ra khá hợp lý, nghe như vậy làm cho người ta có cảm giác tin phục.
Tôi luôn bị Quỷ Vực theo dõi sít sao, còn bị thiếu niên áo trắng đưa đến thôn Huyền Đăng trong giấc mơ, tất cả đều là vì những thứ đang tồn tại trong Quỷ Vực muốn trả thù nhà họ Liên. Lần này tôi rơi vào tình huống nguy hiểm hoàn toàn là bị vạ lây, nằm im cũng trúng đạn.
Nhưng tôi không thể để Nam Cung Trường Mặc mạo hiểm như vậy, lỡ như những sự tồn tại trong Quỷ Vực vì biến động mà quay sang chú ý Nam Cung Trường Mặc thì phải làm sao?
Đến lúc đó dù có hối hận xanh cả ruột cũng không thể cứu vãn được nữa.
Tôi nắm chặt mấy sợi tóc của Nam Cung Trường Mặc: “Tại sao không dùng tóc của người khác? Anh… anh, nếu anh đã sớm biết phải dùng đến tóc thì vì sao không chuẩn bị sẵn! Chẳng lẽ anh cứ nhất định muốn người ở Quỷ Vực chú ý đến anh sao?”
Nam Cung Trường Mặc nhíu mày, giọng điệu anh ta đã đầy vẻ ra lệnh và không kiên nhẫn: “Cô gái này sao lại phiền toái thế nhỉ? Bảo cô nghe lời tôi thì cô cứ nghe theo đi. Tóc của tôi được kết nối với huyết mạch trong người tôi, tôi có thể cảm nhận được nếu có gì thay đổi. Chuyện này tôi phải hoàn toàn nắm chắc thì mới có thể đảm bảo an toàn cho cô được.”
Hóa ra Nam Cung Trường Mặc muốn dùng tóc của mình làm phương tiện dẫn nối để kiểm tra vấn đề. Có lẽ dùng tóc của người khác cậu ta sẽ không thể cảm giác được sự thay đổi.
Bản lĩnh của Âm Dương sự thật sự là càng ngày càng thần bí, khiến cho tôi nóng lòng muốn lập tức đi theo ông của Tống Tâm học hết các chiêu thức trong thuật Âm Dương vào trong đầu.
Chậm rãi gật đầu, tôi miễn cưỡng đồng ý với lời nói của Nam Cung Trường Mặc.
Đám đạo sĩ vẽ hỗn hợp chu sa và máu gà lên đầu mọi người, rất nhanh đã đến lượt tôi. Vị đạo sĩ đối xử với tôi vẫn rất cung kính, vẻ mặt hiền hòa mang theo ý cười: “Sư thúc, đến phiên cô rồi. Máu này có thể trừ tà, lát nữa tìm được cậu hai Liên về có thể sẽ có những thứ không sạch sẽ khác đi theo.”
Nam Cung Trường Mặc bước lên một bước che trước mặt tôi, thái độ đối với đạo sĩ vô cùng lạnh lùng: “Cô ấy là truyền nhân của âm phái, hoàn toàn không cần thứ này. Các người nên giữ nó lại sử dụng cho riêng mình đi…”
Một nụ cười ngượng nghịu hiện lên trên khuôn mặt của vị đạo sĩ, biểu cảm của ông ta sững lại một lúc rồi gật đầu đi làm việc khác.
Phương pháp hoàn dương của những đạo sĩ này quả thực rất khác cách của Lạc Thần Tuấn, cách của Lạc Thần Tuấn là dùng gà trống mở ra âm lộ, đưa người từ U Đô trở về.
Bọn họ thì dùng phương thức triệu hồi linh hồn, vừa múa kiếm liên tục vừa niệm tên Lăng Vũ Dương, cố gắng triệu hồi vong hồn của anh quay về.
Ba hình nhân được đặt trên hương án, trên người hình nhân mặc những bộ quần áo liệm xanh đỏ loè loẹt, trên mặt dán một tờ giấy màu vàng viết ngày sinh tháng đẻ.
Trên cổ đeo một sợi chỉ đỏ, nhưng sợi chỉ tạm thời chưa kéo thẳng ra để treo hình nhân lên.
Đầu tiên họ nhét ba sợi tóc của Liên Quân Thành vào trong đám rơm trên người một con hình nhân, hắt nước sạch vào thân nó.
Trong dân gian vẫn truyền bá về phương pháp dùng tóc này, dùng ba sợi tóc của người thân cận nhất với người chết có thể dẫn hồn người đó về.
Lúc ấy tôi thực sự rất muốn nhắc nhở Liên Quân Thành là việc này có vẻ không an toàn. Nhưng lại bị Nam Cung Trường Mặc trừng mắt mà phải dừng lại. Ngẫm lại thì cũng đúng, Liên Quân Thành quyết tâm muốn hồi sinh Lăng Vũ Dương, ngay cả khi tôi nói hết lời thì cũng chẳng có tác dụng gì lại còn có khả năng khiến cho anh ấy nghi ngờ.
Hắt nước sạch lên người hình nhân chắc chắn là vô nghĩa, quan trọng là bọn họ nhúng cành liễu vào trong nước rồi vẩy nước lên người con hình nhân.
Cây liễu, cây hòe, cây đa đều là những loại cây nặng âm khí, không thích hợp trồng trong nhà của người sống. Có người dùng gỗ của cây hòe làm thành thẻ Mộc Hòe để nuôi tiểu quỷ.
Dùng hốc cây đa làm huyệt mộ tự nhiên để chứa thi thể. Thi thể bị phong ấn trong hốc cây nhưng không biến chất, thậm chí có thể tự luyện thành tiên.
Cây liễu thường dùng để mở Thiên nhãn trong chốc lát, dán nó lên trán để che khuất dương hỏa trên trán là có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ. Có người nói rửa mắt bằng nước lá liễu thì sau một thời gian dài có thể nhìn thấy những thứ mà mắt thường không nhìn thấy được.
Nhưng đây đều là những chuyện ngoài lề, ngay sau khi Liên Quân Thành cắm ba cây nhang vào lư hương con hình nhân bỗng có thể tự mình nổi lên, ngay cả sợi chỉ đỏ trên cổ nó cũng dựng lên.
Bộ dạng đó trông giống như một con ma bị treo cổ, thân rơm đung đưa trong đêm tối.
Giờ khắc này tôi thực sự bị sốc trước cảnh tượng kỳ lạ này, từ khi Lăng Vũ Dương đi rồi người tôi có thể ỷ lại không còn nhiều. Tôi chỉ có thể tự mình vụng trộm thò tay vào trong túi tiền, âm thầm nắm chặt lấy Bắc Đẩu Huyền Ngư trong tay.
Nó là đại diện cho truyền nhân của Âm phái, có tác dụng tiêu trừ hỏa khí, trừ tà.
Ông của Tống Tâm đã nói qua trên điện thoại rằng chỉ cần tôi sử dụng đúng cách Bắc Đẩu Huyền Ngư có thể có tác dụng bảo vệ tương tự như một cây kiếm tiền đồng.
Trước mắt tôi chỉ muốn bảo vệ sự an toàn của chính mình, tôi cảm giác Bắc Đẩu Huyền Ngư giờ đã trở thành điểm tựa cho tâm hồn tôi. Có nó bên người tâm trạng tôi mới nhanh chóng ổn định lại. Nhưng Bắc Đẩu Huyền Ngư trong tay đột nhiên trở nên ấm áp như noãn ngọc, sờ vào cũng thấy trơn bóng như dính nước.
Trong đầu tôi vừa lóe lên suy nghĩ đó thì dường như nó bắt đầu chuyển động, đầu cụng vào lòng bàn tay tôi, chỉ trong chớp mắt dường như nó đã chui cả người vào trong tay tôi.
Tôi hoảng sợ, tưởng mình gặp ảo giác, vội vàng giơ tay ra nhìn thử vào lòng bàn tay.
Trời ơi, Bắc Đẩu Huyền Ngư trong tay tôi thật sự không thấy đâu nữa rồi.
Trong lòng bàn tay bây giờ có một dấu vết màu tím, hơi giống hình bầu dục lại hơi giống hình tam giác. Hình dạng rất giống một mặt cắt ngang của Bắc Đẩu Huyền Ngư. Tôi thầm nghĩ trong lòng mà thấy hơi sợ hãi, thứ cứng rắn ấy thật sự sẽ nhập vào người tôi như quỷ vật đấy chứ?
Không biết là phúc hay là họa, nhịp tim của tôi đột nhiên tăng tốc.
Đôi mắt của tôi đột nhiên hơi mờ, tôi không thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh, nhưng lại nhìn thấy con hình nhân rất rõ ràng. Hình như là… là con hình nhân đã biến thành một đứa trẻ tám tuổi, gương mặt tái nhợt, bị sợi chỉ đỏ treo giữa không trung.
Cổ nó bị sợi chỉ đỏ siết thành kích cỡ của miệng chai nước khoáng, đầu nó thì như sắp rơi ra. Chiếc lưỡi không thể kiềm chế bị trượt ra khỏi khóe miệng, từng giọt nước miếng nhuốm máu chảy ra từ miệng, nhưng nó vẫn duy trì một nụ cười quái dị và đáng sợ: “Liên Quân Dương, mau trở lại… mau trở lại đi…”