Mục lục
Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 82: Con ngựa nhỏ




Giọng nói của Lạc Thần Tuấn ở bên trong truyền đến, nhưng lúc này giọng nói của anh ta trở nên vô cùng thanh tú, có thể chảy ra nước, khiến người ta có chút miên man bất định.



Liền nghe thấy giọng nói dịu dàng của Giản Dương ở sau cánh cửa truyền ra: "Đương nhiên là em, em là con ngựa nhỏ của anh, sao có thể so sánh với con bé đó. Tô Mộng? Em đừng nhìn thấy cô ấy không có da thịt nào, còn có khuôn mặt thanh khiết. Nhưng lại lén lút ở sau lưng anh gian díu, lại còn mang thai... "



"Sao phải bận tâm đến con tiện nhân đó làm gì..." Đạo trưởng Mã Lạc Thần Tuần cười khúc khích, trong giọng nói tràn đầy ý cười hả hệ: "Cậu Giản, cô ta đang ở cửa nghe đó! Phải làm gì mới tốt đây?"



Tôi cảm thấy kinh tởm đến buồn nôn luôn rồi, vậy mà lại là hai người đàn ông đang ở cùng nhau!



Tôi và Giản Dương quen biết đã nhiều năm như vậy, tôi chưa từng biết rằng anh ấy thích đàn ông, điều này quá không bình thường. Khi đứng ở cửa tôi đã bắt đầu rùng mình, toàn thân lạnh ngắt, đặc biệt là tim như bị ai đó đâm một nhát dao vào, nhỏ từng giọt máu.



Anh ấy không thích phụ nữ, anh ấy thích đàn ông.



Tất cả những lời hứa với tôi đều là vì muốn lợi dụng tôi, tùy tiện bịa đặt nói xấu.



Tôi quả thực rất ngu ngốc, một kẻ cố tình lợi dụng tôi để hãm hại Lăng Vũ Dương vẫn luôn ở bên cạnh tôi, tôi lại vẫn luôn bị lừa dối. Còn cố chấp tin tưởng anh ta, cố gắng tìm cách cứu anh ta.



Người bên trong hình như đã phát hiện ra tôi và Tống Tâm ở cửa, giọng nói khinh thường của Giản Dương từ bên trong truyền ra: "Cô ta thật sự nghĩ anh sẽ lấy cô ta, một chiếc giày rách bị quỷ chơi hỏng, anh chạm vào một chút thôi cũng cảm thấy bẩn thỉu."



Cơ thể run rẩy của tôi đột nhiên dừng lại, trên miệng nở một nụ cười điên cuồng.



"Tô Mộng, đậu xanh nhà cậu, không phải cậu không chịu nổi đả kích đấy chứ? Sao cậu lại cười đến đáng sợ vậy? Giản Dương thích đàn ông, cậu không cần kích động như vậy...Dù sao thì anh ta cũng không thực sự yêu cậu." Tống Tâm thấy dáng vẻ tôi thế này, chắc cô ấy tưởng tôi bị kích thích nên có chút điên rồi, giọng điệu đầy hoảng sợ.



Nhưng tôi không có điên, tôi đứng thẳng lưng, yên lặng chờ Giản Dương mở cửa làm nhục tôi.



Giản Dương đã tính toán kỹ như vậy nhất định sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội nào để hạ nhục tôi, tôi muốn nghe xem anh ta còn có thể nói gì từ cái miệng lời ngon tiếng ngọt của anh ta.



Tôi cũng phải thỉnh giáo một chút, cái gì gọi là tự chuốc họa vào thân.



Chắc chỉ có nỗi đau thấu xương mới khiến tôi rút khỏi những kỷ niệm đẹp trong ký ức, những tưởng tượng của tôi về Giản Dương từ khi còn nhỏ đều đã vỡ mộng, tôi như đứa đần thức tỉnh lại...



"Tô Mộng, cô đều biết hết rồi?" Khi cửa mở ra, Giản Dương để trần nửa thân trên, thân hình thon dài dựa vào khung cửa, có chút lạnh nhạt nhìn tôi.



Tôi lạnh lùng nhìn lại anh ta, tát vào mặt anh ta một cái: "Thú vị không?"



Cái tát rất nặng, khuôn mặt trắng bệch của Giản Dương sưng lên, đạo trưởng Mã - Lạc Thần Tuấn trông có vẻ đau khổ, anh ta giơ tay muốn đánh tôi trả thù cho Giản Dương: "Cô cái đồ bẩn thỉu...cô..."



Dáng người của Lạc Thần Tuấn thuộc loại cứng rắn hơn, mặc một chiếc áo sơ mi trắng vừa rộng vừa dài, dáng người xinh đẹp kia được giấu dưới lớp áo choàng, thật là phí phạm.



Giản Dương làm động tác xua tay ngăn cản: "Đừng đánh cô ta, bẩn tay."



Trong mắt Giản Dương tràn đầy oán hận, hoàn toàn không giống ngày hôm qua vẫn còn lời ngon tiếng ngọt, liếc mắt nhìn tôi rồi chậm rãi trả lời tôi: "Đương nhiên là thú vị. Tô Mộng, tôi nói cho cô biết, cô cắm sừng tôi, khiến cho tôi đến tận bây giờ vẫn còn cảm thấy xấu hổ và kinh tởm.".
Ngôn Tình Sắc



Hóa ra anh ta vẫn để ý đến đứa con trong bụng tôi.



Thậm chí còn dùng nó như một sự xấu hổ, muốn trả đũa tôi.



Tất cả lòng độ lượng của anh ta, toàn bộ đều là con mẹ nó giả vờ, loại kỹ năng diễn xuất và sự kiên nhẫn này có thể giành được giải ảnh đế rồi.



Tôi cười: "Vậy thì không cần kết hôn nữa, tôi thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà họ Giản!"



"Cô muốn bỏ qua chuyện này một cách rẻ mạt như vậy sao? Tô Mộng, cô quá ngây thơ rồi." Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, rồi liều mạng kéo tôi.



"Giản Dương, anh là cái đồ đê tiện vô liêm sỉ, tôi, con mẹ nó bị mù hơn mười năm, cho nên mới không nhận ra bản chất của anh!" Tống Tâm lo lắng muốn lao tới ôm Giản Dương, nhưng lại bị Lạc Thần Tuấn bắt được.



Lạc Thần Tuấn túm lấy cổ Tống Tâm, khịt mũi lạnh lùng: "Cô Tống, cô tốt nhất cứ ở im xem náo nhiệt đi. Chuyện này thật đáng xấu hổ, cô chen vào cẩn thận bị mất danh tiếng đấy..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK