Anh ta uể oải dựa vào khung cửa và nhìn tôi với đôi mắt quyến rũ, đôi mắt của anh ta đúng là yêu khí chết người: “Con ngoan, nhìn thấy ba còn không mau qua đây, vào trong vòng tay của ba.”
“Ple, chú không phải là ba ba, chú là kẻ xấu. Chú đừng cố gạt tôi.” Mặc Mặc của tôi vẫy nắm tay nhỏ, phồng má trông rất đáng yêu.
Ác Nguyệt ở bên phía cửa sổ hơi nheo mắt lại, khuôn mặt có chút cứng lại xấu hổ.
Anh ta chậm rãi bước vào, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh băng, bước vào anh ta ngồi xuống giường, trên người ta tỏa ra một loại sát khi khiến cho người ta phải sợ hãi.
Giống như đồ tể mổ heo chuẩn bị vào cửa tàn sát vậy.
Thật là…
Con tôi dù sao cũng còn nhỏ lắm, lá gan nhất định sẽ không lớn như vậy. Tên nhóc đang tỏa ra sát khí đầy mình này đột nhiên thu mình lại trong vòng tay tôi đầy sợ hãi.
“Ác Nguyệt, anh muốn làm cái gì? Mặc Mặc biết anh không phải là ba của nó. Chẳng lẽ anh xấu hổ đến mức muốn giết người sao?” Tôi ôm chặt đứa nhóc vào lòng, đôi mày cau chặt.
Nếu nói về việc đánh nhau, tôi chắc chắn rằng tôi không thể đánh bại Ác Nguyệt.
Anh ta bây giờ đã là người sống trở lại, kinh phật và bùa trong lòng bàn tay tôi đều không làm gì được anh ta, tôi thật sự khóc không ra nước mắt!
Ác Nguyệt dùng ánh mắt dò xét bình thường, anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, dùng ngón tay sờ lên trán Mặc Mặc của tôi: “Bé con, tôi làm sao nỡ lòng giết em chứ? Em và con trai chúng ta đều rất dễ thương và xinh đẹp, tôi vào đây chỉ muốn cùng hai người tận hưởng thời gian làm người thân vui vẻ mà thôi.”
Giọng anh ta dữ tợn và xấu xa, đâu ra chuyện anh ta muốn cùng tôi tận hưởng thời gian vui vẻ.
Trong mơ hồ tôi cảm giác rằng anh ta ở đây để hỏi tội tôi.
Tôi không nhớ, gần đây tôi đã đắc tội gì với Ác Nguyệt. Còn về chuyện anh ta chết trong tay hai bảo bối nhỏ của tôi, đều là chuyện của bao nhiêu năm về trước.
Anh ta không cảm thấy nhàm chán khi luôn nhắc đến những điều đó sao?
Lúc này Thái Bạch đại nhân đứng lên với một nụ cười dịu dàng ngồi bên cạnh Ác Nguyệt.
Anh ta quàng tay qua cổ Ác Nguyệt rồi đánh lên mặt anh ta một cái: “Người đẹp cậu không nghe rằng con trai của Tô Mộng đã là con nuôi của tôi rồi sao? Muốn tận hưởng thời gian gia đình thì cũng do tôi cùng hai người họ tận hưởng. Cậu nói đúng không?”
Khuôn mặt của Ác Nguyệt ngay lập tức đen như đáy nồi, khóe miệng của anh ta co giật. Tôi nghi ngờ rằng bây giờ anh ta có dã tâm muốn bóp chết Thái Bạch đại nhân.
Ánh mắt mê ly của anh ta hiện lên lửa giận, anh ta lạnh lùng hất bàn tay của Thái Bạch đại nhân quàng qua vai mình đi: “Con trai tôi gọi cậu là ba nuôi khi nào? Gà mập đáng chết, cậu đừng có mà tự mình nghĩ nhiều.”
Lời này nghe có vẻ dữ tợn nhưng lại có một cảm giác quyến rũ tới tận xương.
Thân thể sống của Lăng Vũ Dương chồng tôi là một người đàn ông có khí thế hiên ngang, anh tuấn đẹp trai, mạnh mẽ nhưng khi cho người này dùng lại lộ ra sự quyến rũ như phụ nữ. Tuy nhiên tôi cũng rất thích.
Khí chất này thật là, cho dù có thay bao nhiêu cơ thể đi chăng nữa thì cũng vẫn thế này thôi, sẽ không thể nào thay đổi. Ngay cả khi tôi cho Ác Nguyệt cơ thể của một người ăn xin, tôi nghĩ anh ta cũng sẽ kiểm soát nó thành loại khí chất quyến rũ đến tận xương.
Thái Bạch đại nhân, con gà béo đáng chết này bình thường thật không biết xấu hổ.
Khi đùa giỡn với Ác Nguyệt, tất cả đạo đức của anh ta điều bay hết rồi.
Thân thể thon dài từ trên giường đứng lên, nghiêng người dựa vào trên vai Ác Nguyệt: “Người đẹp, chờ đó cho tôi. Nếu Mặc Mặc chịu gọi tôi là ba nuôi, cậu để cho tôi chăm sóc cậu cả đêm được không? Được chứ?”
“Bé con, gọi chú là ba nuôi đi, nhanh lên.” Thái Bạch đại nhân xoay một vóng đến bên cạnh tôi, bàn tay anh ta cầm bàn tay nhỏ nhắn của Mặc Mặc dỗ dành.
Mặc Mặc của tôi rất thông minh, đứa nhỏ ở cùng với Thái Bạch đại nhân nên có mối quan hệ rất thân thiết với nhau.
Tôi nghĩ bản thân đứa nhỏ không có ý kiến gì khi trở thành con nuôi của Thái Bạch đại nhân nhưng vẫn không nhịn được nhìn lên tôi. Trong đôi mắt nhỏ đều là sự dò hỏi, dường như không dám tự mình đưa ra quyết định. Có lẽ chỉ cần tôi đồng ý thì Mặc Mặc nhà tôi mới có gọi Thái Bạch đại nhân là ba nuôi.
Tuy rằng không biết Lăng Vũ Dương có nguyện ý thêm một tên ba nuôi điên điên khùng khùng cho con trai mình hay không, nhưng trong tình huống hiện tại, chỉ cần có thể khiến Ác Nguyệt tức giận là được.
Tôi nhẹ gật đầu, ý bảo Mặc Mặc của tôi làm như vậy.
“Chào ba nuôi, Mặc Mặc thích ba nhất!” Giọng nói của Mặc Mặc trong trẻo, non nớt như trẻ con. Một tiếng ba nuôi này khiến cho mặt mày Thái Bạch đại nhân trở nên hớn hở.
Thái Bạch đại nhân vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của Mặc Mặc, đắc thắng nói: “Con rệp nhỏ, cậu nghe thấy chưa? Đứa nhỏ gọi tôi là ba nuôi còn cậu…, ngay cả đứa nhỏ cũng biết cậu là đồ giả mạo… Con nuôi ngoan, mau trở vào trong bụng mẹ đi.”
Đứa bé lại chui vào trong bụng tôi, phút cuối còn le lưỡi với Ác Nguyệt, bày ra khuôn mặt trêu chọc.
Ác Nguyệt tái hết cả mặt, cả người đầy tức giận, trong đôi mắt mê hoặc mang theo sát khí. Bộ dáng giống như anh ta muốn ăn tươi nuốt sống Thái Bạch đại nhân vậy.
Nhưng Thái Bạch đại nhân không còn là một chú chim béo ú, giờ đây anh ta đã là một huyền thoại trong Quỷ Vực.
Thái Ất Tam Hào Lao do Thái Bạch đại nhân tạo ra, thật sự là quá xuất sắc. Tôi không nghĩ Ác Nguyệt có thể đánh bại được Thái Bạch đại nhân. Có Thái Bạch đại nhân bên cạnh, chắc hẳn Ác Nguyệt sẽ không dám lỗ mãng đâu.
Mười ngón tay của anh ta nắm chặt thành nắm đấm, nhưng anh ta chỉ nhẹ nhàng đập vào tấm đệm bên cạnh: “Tô Mộng… Tôi muốn nói chuyện một mình với cô. Cô mau để con gà béo này đi ra ngoài đi.”
“Anh muốn nói chuyện gì?” Tôi nhướng mày, phát hiện Ác Nguyệt nãy giờ giấu đi cảm xúc luống cuống mà không có lộ ra ngoài.
Lần này anh ta cố ý đến còn cùng tôi với Mặc Mặc tạo quan hệ, chắc chắn là anh ta có mục đích gì đó.
Tuy nhiên mỗi lần người này đến gặp tôi thì sẽ không phải chuyện tốt lành gì.
Tốt hơn là tôi nên cẩn thận…
Có lẽ là Ác Nguyệt đã phát hiện ra rằng có Thái Bạch đại nhân ở đây, tôi không bị anh ta kiểm soát, tôi sẽ không dễ dàng thỏa hiệp chút nào.
Anh ta chỉ có thể khịt mũi nói: “Cứ để con gà béo này được cũng không sao, tôi cũng chỉ có thể nói. Lăng Vũ Dương cũng thật nhẫn tâm khi đem hết tài sản chuyển sang tên hai mẹ con cô, ngay cả một cộng long cũng không để lại cho tôi. Không để lại gì cho em. Cô nói xem tôi nên tìm ai để giải quyết vấn đề này đây…”
Trong lúc này, trái tim tôi muốn nhảy dựng lên.
Tôi thậm chí còn không biết điều này, Lăng Vũ Dương cũng chưa bao giờ đề cập về nó với tôi. Tôi là sinh ra trong một gia đình bình dân, ngay cả khi tài sản này đứng tên tôi, tôi cũng sẽ không sử dụng nó.
Vả lại Mặc Mặc của tôi còn nhỏ.
Ở trong bụng tôi cả ngày ăn ngủ, anh ấy còn không hiểu những chuyện này bằng tôi. Tôi nhìn vẻ giận dữ trên khuôn mặt xinh đẹp của Ác Nguyệt rồi im lặng nhìn anh ta. Tôi cảm thấy lý do cần tiền này của Ác Nguyệt có chút kỳ lạ.
Trong đầu tôi chậm rãi vang lên một giọng nói lạnh lùng, chủ nhân của giọng nói lạnh lùng này là Tư Mã Thanh. Tư Mã Thanh từng nói với Ác Nguyệt: “Đồ ngốc, tôi chỉ muốn tiền.”
Bất cứ ai nghe những lời này trong lòng chắc chắn sẽ chấn động.
Ác Nguyệt dùng thủ đoạn trên người của Lăng Vũ Dương, chẳng lẽ anh ta đang thèm muốn tài sản dưới danh nghĩa của Lăng Vũ Dương?
Bằng cách này, không khó để hiểu lý do tại sao Ác Nguyệt đột nhiên đến tìm tôi hôm nay.
Anh ta có thể đột nhiên phát hiện ra danh nghĩa Liên Quân Dương thậm chí ngay cả một cọng lông cũng không có mà tài sản đều là của ta, cho nên bây giờ mới tức giận.
“Những tài sản đó vốn không có liên quan gì đến anh.” Khi tôi phân tích trong đầu. Tôi bình tĩnh đáp lại Ác Nguyệt, sau đó thản nhiên nhìn móng tay của mình nói: “Anh đòi tôi, tại sao tôi phải đưa cho anh?”
“Chỉ vì tôi là con trai thứ của gia đình, tôi thậm chí không có một xu trong tay! Dù sao cũng không có ý nghĩa gì, đủng không?” Ác Nguyệt là một đại nhân vật trong U Đô, rõ ràng sau khi trở về phải xem tiền tài như cặn bã lại quay sang một phản nhân như tôi đòi tiền.
Tôi trợn mắt hỏi: “Chẳng lẽ anh không thể tự mình kiếm tiền sao? Địa vị của anh ở U Đô không phải rất cao sao? Muốn có tiền thì cứ để đám ma nhỏ dâng lên cho anh một ít không phải tốt rồi sao?”
Vẻ mặt Ác Nguyệt lúc này rất xấu hổ, còn đâu cái vẻ kiêu ngạo, dọa dẫm tôi như lúc trước. Sau một hồi im lặng, trên trán hắn nổi gân xanh: “Đó điều là tiền âm phủ. Cho dù là đại lý Âm Dương cũng sẽ không nhận.”
Ngay cả Đại lý Âm Dương cũng không nhận sao?
Đúng như tôi dự đoán, chắc là anh ta hết tiền nên Tư Mã Thanh có chút choáng ngợp. Không biết vi lý do là gì mà cô ấy rất coi trọng tiền bạc. Nếu Ác Nguyệt chỉ có tiền âm phủ mà không tiền thật thì ngay cả liếc nhìn Ác Nguyệt một cái Tư Má Thiến cũng không làm.
Tôi nhưởng mày dò hỏi anh ta: “Anh muốn bao nhiêu? 300 nghìn hay 3 triệu.”
Tôi không thường nói giỡn với Ác Nguyệt, trong
thẻ ngân hàng của tôi chỉ còn lại 3 triệu 15 nghìn,
là tiền thức ăn còn sót lại cuối học kỳ.
Bây giờ tôi chỉ có thể cho nhiều như thế thôi…
“300 nghìn hay 3 triệu sao? Cô cho ăn mày đấy à? Tôi mặc kệ cô nghĩ thế nào, cô ít nhất phải chia một nửa tài sản cho tôi… Nếu không tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định đâu!” Ác Nguyệt nói thẳng.
Tôi cũng hơi khó chịu: “Anh lợi hại như thế, sao không đi cưới ngân hàng đi đừng có tìm tôi đòi. Như vậy không phải là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh sao?”
“Bây giờ tôi là Liên Quân Dương. Tiền đứng tên cô là thứ mà tôi xứng đáng được nhận. Lăng Vũ Dương đã cho cô quá nhiều tiền mà bây giờ đối với cô chúng chỉ là một con số. Cô chia cho tôi một nửa, mọi người được bình an vô sự. Chẳng lẽ không được sao?”
Ác Nguyệt dường như đã bị tôi chạm đến điểm giới hạn, giọng nói của anh ta có sự nhẫn nại đến cực điểm
Tôi hiểu rằng tôi không thể từ chối anh ta được nữa.
Nếu không, chúng tôi thật sự sẽ phải cạch mặt nhau, khiến cho cá chết lưới rách.
Nhưng tôi không biết Lăng Vũ Dương đã chuyển tiền cho đơn vị nào, chính xác là làm cách nào để lấy được tiền.
Chuyện này nên giải quyết như thế nào đây?
Tâm trạng tôi lo lắng giống như cọ kiến trên chảo nóng, không hiểu sao lại sinh ra kế hoạch tri hoãn thời gian nói: “Ác Nguyệt, tôi có thể cho anh một nửa tài sản, nhưng anh phải hoàn thành một yêu cầu của tôi thì tôi sẽ đưa cho anh.”
Chắc hẳn Ác Nguyệt làm quỷ nghèo đến điên rồi, nên vì vậy mà anh ta muốn trở thành người sống. Ai biết rằng sau khi trở thành người sống, anh ta vẫn không có tiền.
Nghe nói tôi còn có điều kiện, anh ta nheo mắt rồi từ từ lấy trong túi áo sơ mi ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng. Sau khi châm lửa bằng bật lửa anh ta hít sâu một hơi.
Thấy anh hồi lâu không nói chuyện, tôi cười giả vờ thoải mái.
Sau đó tôi đứng dậy, làm bộ dạng chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài: “Anh Ác Nguyệt, anh nghĩ rằng chỉ cần mở miệng ra là sẽ có được một nửa tài sản dưới tên của Lăng Vũ Dương sao? Không làm mà muốn hưởng thi không phải là một hành động tốt đâu…”
“Chờ đã… Cô đi đâu vậy?” Ác Nguyệt nhất định có cảnh giác với tôi, khi tôi đề nghị anh ta đồng ý với yêu cầu của tôi thì anh ta lại im lặng.