Nhưng trái tim tôi đã chết, tôi không còn bất cứ cảm giác gì, và thậm chí không quan tâm đến hôn ước thời thơ ấu của mình. Tôi đã xác định bây giờ là Lăng Vũ Dương, mặc kệ trước kia đã xảy ra chuyện gì… Tôi chỉ muốn Lăng Vũ Dương!
Tôi đẩy lồng ngực rắn chắc của anh ta ra, mới phát hiện rằng không có cách nào giãy dụa, vì vậy tôi liền thực hiện kế hoãn binh: “Anh cả, anh có thể buông tôi ra không? Nam Cung Trường Mặc và các đạo sĩ của Nam phái đều ở đó. Vì vậy, thật không tốt khi ra ngoài như thế này… Tôi đã quên hết những ký ức của mình trước năm bảy tuổi, anh… anh có thể cho tôi một chút thời gian được không?”
“Có thể, đương nhiên là có thể!” Cảm xúc của anh ta nhất thời có chút kích động.
Tôi nhẹ nhàng xoa dịu anh ta: “Để tôi giữ trọn đạo hiếu lần cuối cho Quân Dương một thời gian ngắn đi. Sau bảy ngày, linh hồn anh ấy sẽ trở lại và xem xét. Sau đó sẽ… sẽ vĩnh viễn đi đến âm tào địa phủ. Nếu như để anh ấy thấy thế này, không tốt!”
Mặc dù tôi biết rằng điểm tới cuối cùng của linh hồn là hạ lưu dòng sông xa xôi hẻo lánh, U Đô.
Nhưng để đón ý nói hùa với những người bình thường và tin vào văn hóa dân gian cổ xưa, từ nhỏ đã tin vào con đường xuống âm tào địa phủ, thuận theo nói rằng mọi người sẽ ở âm tào địa phủ sau khi chết.
Trên thực tế, trước khi có Đạo giáo và Phật giáo, các tôn giáo bản địa của Trung Quốc đã nói với mọi người rằng linh hồn của con người sẽ được đưa về U Đô sau khi chết. Đi theo dòng sông U Đô đổ ra biển, rồi lại từ đáy biển Quy Khư, một lần nữa nhập vào mạch nước núi sông và hòa vào thiên nhiên.
Cứ luân hồi như vậy, một ngày nào đó, có khi sẽ hội tụ thành ba hồn bảy vía mà trở lại cuộc sống.
Cách đầu thai chuyển thế này tự nhiên hơn và có thể coi là một kiểu luân hồi. Nhưng nó không thỏa mãn ảo tưởng của người ham muốn theo đuổi luân hồi vĩnh viễn, vì vậy mới có người nói về sáu con đường luân hồi hư cấu, nhằm thoả mãn cảm giác của người bất tử bất diệt. Hơn nữa trong truyền thuyết, âm tào địa phủ phù hợp hơn với bối cảnh của thời đại mà con người sinh sống.
“Tôi sẽ cùng em giữ trọn đạo hiếu, cô nhóc, đừng khóc nữa.” Anh ta xoa tóc tôi rồi từ từ buông tôi ra. Ánh mắt rũ xuống dịu dàng như ánh trăng, đầu ngón tay từng chút một lau đi vệt nước mắt trên mặt tôi.
Tôi lặng lẽ nhìn anh ta không nói tiếng nào, nhưng trái tim tôi thực sự như ngưng đọng chìm trong một đầm nước.
Trái tim tôi dường như đã chết, không có bất cứ cảm giác gì đối với những chuyện mà Liên Quân Thành đã làm, dù sao, miễn là để anh ta buông tôi ra là được. Dường như ánh mắt chăm chú nhìn vào quan tài chứa thi thể của Lăng Vũ Dương, mà trong đầu tràn ngập gương mặt mang theo nụ cười tà ác của anh ta.
Liên Quân Thành khẽ cau mày, nhưng không nói gì, quay lại chỗ cũ, cúi đầu đốt vàng mã.
Ở trước linh cữu đốt vàng mã giữ đạo hiếu thôi mà thời gian trôi qua vô cùng nhanh, nhoáng một cái lướt qua như một con bạch mã. Một đám đạo sĩ đại thần thay đổi hết đợt này đến đợt khác, dù thay phiên nghỉ ngơi thì trông họ vẫn bơ phờ.
Liên Quân Thành và tôi không ăn uống gì, thực sự kiên trì ngồi trước linh cữu cho đến ngày thứ sáu kể từ sau khi Lăng Vũ Dương qua đời.
Mưa to ở thành phố Ngọc Lan đã ngừng, hai ba ngày trời quang mây tạnh, đến hai ngày nay lại bắt đầu biển thành trời âm u đầy mây. Đám mây xám chì tràn ngập thành phố, như thể muốn đè ép khiến tất cả mọi người thở không nổi.
Trong những ngày qua, tôi đã bôi máu của Thái Bạch đại nhân lên giữa mi tâm nhiều lần để phòng trừ thời gian lâu dài mất đi tác dụng. Nhưng trong suốt thời gian đó, tôi muốn đi vệ sinh tên vệ sĩ Phương Nhất Trần kia cũng đi theo.
Không biết có phải trái tim của Liên Quân Thành đã trở nên biến thái và méo mó hơn không, tôi đang tiện thể vào trong thì tên Phương Nhất Trần chết tiệt lại bật thiết bị gây nhiễu tín hiệu ở bên ngoài.
Đừng nói là tôi ở bên trong không thể gọi điện thoại, đến một cái tin cũng không thể gửi đi, huống hồ chỉ là nhờ ông cụ và Tống Tâm giúp đỡ. Lòng tôi như lửa đốt, thân thể Nam Cung Trường Mặc ngày càng tệ hơn, mỗi lần đều nghẹn ngào, ho sặc sụa trong linh đường.
Từ cổ họng cậu ta chảy ra máu, sẽ không thật sự là điều nên thể hiện trước mặt thủ hạ đạo sĩ, tất cả đều là cậu ta nuốt xuống. Theo quan sát của tôi, cậu ta còn nôn ra những cục máu đông từ khoang bụng trong lòng bàn tay, chứng tỏ chức năng các cơ quan của cậu ta ngày càng yếu đi.
Tôi… Tôi thực sự không muốn sau khi Lăng Vũ Dương chết đi, Nam Cung Trường Mặc cũng đi theo.
Cú sốc như vậy, dù là ai… Cũng không chịu được! Nam Cung Trường Mặc không phải người nhà họ Liên, không cần quỳ lạy nên cậu ta chắp tay sau lưng, lặng lẽ đứng sau cùng chúng tôi đồng hành. Cậu ta rất yếu, đứng một lúc đã mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng lại ngoan cố không chịu đi nghỉ ngơi.
Những đạo sĩ Nam phái nhà họ Nam Cung thỉnh thoảng sẽ xin chỉ thị và trao đổi với Nam Cung Trường Mặc.
Những vấn đề được thảo luận không chỉ là một số chủ đề liên quan đến Cao Liễm. Tôi thực sự không nghe thấy, chỉ có thể nghe thấy một số cuộc trò chuyện rời rạc. Bọn họ nói rằng sau khi bà cụ nhà Cao Liễm bị làm sao sau khi chết, bà chủ của Cao Liễm sinh nở khó khăn và vân vân…
Ngược lại, tôi cẩn thận lắng nghe câu hỏi làm thế nào để gọi hồn trong ngày thứ bảy đầu tiên, họ cho rằng trái tim Lăng Vũ Dương đã bị Cẩu Sát bắt đi. Hiện tại cái xác vẫn chưa bị hư hại nghiêm trọng do được bảo quản khô ráo, chỉ là cơ thể thiếu độ ẩm mà trở nên khô héo.
Có thể tìm thấy một trái tim phù hợp trên toàn quốc, sau đó cấy trái tim phù hợp này cho Lăng Vũ Dương rồi mở pháp đàn ở ngã tư đường để gọi hồn, hy vọng rằng linh hồn của Lăng Vũ Dương sẽ được gọi quay trở lại.
Chẳng qua là làm như vậy, Lăng Vũ Dương có lẽ không phải là một người sống thuần tuý.
Ba ngọn đèn Trường Minh trên người anh chắc chắn tối hơn nhiều so với người bình thường. Nếu không đủ hoả khí, cả người sẽ trở nên u ám. Các đạo sĩ của nhà họ Nam Cung cũng khuyên Liên Quân Thành nên suy nghĩ kỹ lại, nếu không phải là không còn sự lựa chọn nào khác thì ngàn vạn lần không nên đi ngược lại ý trời.
Liên Quân Thành dường như đã hạ quyết tâm, không nghe lời khuyên gì cả, mỗi lần nói đến vấn đề này, anh ta đều quyết tâm bắt các đạo sĩ này khiến cho Lăng Vũ Dương tái sinh.
Tình trạng mệt mỏi kéo dài khiến khả năng suy nghĩ của tôi bị giảm sút.
Càng nghĩ, tôi lại không thể làm rõ một vấn đề. Linh hồn của Lăng Vũ Dương đã đi đến Quỷ Vực, theo đạo lý mà nói thì đám đạo sĩ bọn họ có năng lực xé trời, cũng không thể nào gọi linh hồn, và còn cả khiến Lăng Vũ Dương có thể trở về từ Quỷ Vực.
Có lẽ trong lòng tôi vẫn còn ôm ảo tưởng, luôn cảm thấy những đạo sĩ này không đơn giản như mình tưởng tượng.
Có lẽ… Thực sự là biết đâu? Biết đâu Lăng Vũ Dương có thể thực sự trở lại…
Ý tưởng này tôi cũng không cảm thấy ngớ ngẩn dưới tình huống tôi đã quá mệt mỏi, nhưng nếu là lúc đầu óc tôi minh mẫn, hẳn tôi sẽ không ôm bất cứ mơ mộng gì với loại chuyện này.
Ảo tưởng đang lúc tốt đẹp như vậy, bỗng cửa lớn nhà họ Liên có tiếng gõ cửa.
Nên biết rằng trong bảy ngày đầu thất sau cái chết của Lăng Vũ Dương, vì tang quyến của gia đình, thậm chí cả công ty cũng bị Liên Quân Thành ném ra cho người khác quản. Ít nhất trong suốt thời gian tôi ở trong nhà chịu tang, giữ trọn đạo hiếu, chỉ có Giản Dương, một con ruồi không có đầu óc mới dám đến gây chuyện. Ngoài lần đó ra thì không có ai khác.
Tôi quỳ quá lâu, phản ứng không còn nhạy bén, phải mất một thời gian dài để có thể nhìn ra.
Trước mắt là một cô gái có làn da trắng nõn đang đứng ở cửa, mặc một chiếc váy dài trắng, bên tóc mai cài một bông hoa trắng. Vừa nhìn thấy tôi, liền ôm lấy cơ thể đã lạnh toát ra vào trong ngực: “Tô nha đầu, người của cậu lạnh quá, gầy đi rất nhiều, da dẻ cũng không tốt… Cậu ngược đãi bản thân như vậy là định tự tử sao?”
Tống… Tống Tâm thực sự đã đến.
Tôi đột nhiên cảm thấy như có sấm sét giữa trời quang, cảm giác bất lực vô cùng.
Nhà họ Liên này vốn đã rất tà môn, tôi và Lăng Vũ Dương vào ở đây bị Cẩu Sát liên luỵ còn chưa tính đến. Tống Tâm là bạn thân nhất của tôi, cô ấy đến nhà họ Liên tìm tôi vào lúc này chẳng phải khiến lòng tôi càng thêm rối bời sao?
Tôi đẩy mạnh cô ấy ra, với giọng điệu có phần hờ hững: “Sao cậu lại ở đây?”
Từ Nam Công đến Thành phố Ngọc Lan có một chuyến bay chặng ngắn, nhưng giá lại là hơn sáu triệu, chi phí cũng không hề thấp. Nếu như đi xe buýt đường dài, tính cả thời gian lên đường thì cũng phải mất một hoặc hai ngày.
Trông Tống Tâm mệt mỏi và bụi bặm đến đây với một chiếc túi lớn, trên túi không có nhãn dán để ký gửi ở sân bay. Hẳn là xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, nên ngồi xe buýt tới đây.
“Sao, cậu trở thành con dâu nhà giàu rồi sẽ không để người bạn nghèo kiết xác như tớ tới thăm chứ? Nếu không phải… nếu không phải ông nội yêu cầu tớ đưa khẩu quyết đưa tiễn, tớ mới không thèm đến tìm đâu.” Đối với sự lạnh lùng của tôi, Tống Tâm quả là có chút sửng sốt. Nhưng da mặt dày đã tự bắc cho mình một bậc thang leo xuống, thuận tiện còn thương xót tôi hai câu.
Tâm trạng tôi lập tức nghẹn một cái, mong muốn dùng chổi đuổi cô ấy ra ngoài ngay lập tức, để bản thân Tống Tâm không dính vào mấy chuyện thối nát nhà họ Liên. Nhưng bên cạnh có nhiều người như vậy, nói thật cũng không tiện, chỉ có thể thể hiện ra thái độ, cúi đầu tiếp tục hoá vàng mã: “Tớ không biết cậu nói cái gì, hôm nay là ngày đầu thất đầu tiên của chồng tớ, hy vọng cậu không làm phiền.”
“Ngày mùng bảy đầu tiên thì càng phải chú ý. Nếu cậu ngất xỉu trên đường đi gọi hồn trong ngày mùng bảy đầu tiên, hoặc bất cứ điều gì đến quấy nhiễu vong hồn của cậu hai Liên, đây chính là được không bù nổi mất.” Cách nói năng của Tống Tâm tuy là chua ngoa nhưng trong lòng lại như đậu hũ, tuy là bị tôi hờ hững cự tuyệt nhưng không thể không ở lại.
Tiếp theo, Tống Tâm phát huy kĩ năng nhiệt tình của chị cả. Nào là bắt tôi uống nước, nào là bắt tôi ăn cháo. Như thể cô ấy đã đoán trước khi đến đây là tôi đã không ăn không uống vài ngày, sớm cất hết mấy đồ ăn uống vào hộp giữ nhiệt rồi. Tuy miệng thì nói những lời độc ác, nhưng cô ấy vẫn dịu dàng phục vụ tôi.
Đối mặt với cách ứng xử như muốn móc tim móc phổi của Tổng Tâm, tôi đã cảm động đến rối tinh rối mù. Thực sự không có cách nào để nói với cô ấy, chỉ có thể để mặc cho cô tuỳ tiện giày vò.
Sau khi ăn uống no đủ, ngay khi thức ăn trong dạ dày được tiêu hóa hết, người ta sẽ muốn được vào chỗ “thư giãn” thức ăn. Vì muốn được thuận tiện, do đó tôi phải thả tờ tiền giấy trong tay xuống.
Tống Tâm dường như đã đoán được tôi muốn “thải ra” khi đã ăn no rồi, bèn dắt tay tôi vào nhà vệ sinh nhà họ Liên.
Tên Phương Nhất Trần kia vẫn canh giữ ở cửa như cũ, Tống Tầm kéo tôi đến trước bồn rửa mặt nói chuyện: “Tô nha đầu, Lăng Vũ Dương đã xảy ra chuyện gì vậy, sao anh ấy có thể ở U Đô…”
Tống Tâm hầu như biết tất cả mọi thứ về Lăng Vũ Dương và tôi, vì vậy tôi đã nói cho cô ấy tất cả mọi thứ.
Để phòng ngừa có ai đó nghe lén, tôi chặn môi cô ấy bằng bàn tay ám mùi do đã sờ vào tiền giấy trong nhiều ngày, và lấy từ trong túi ra mảnh giấy bằng hai ngón tay mà Nam Cung Trường Mặc cho đã được gấp thành hình dạng bùa yêu cho Tống Tâm xem.
Mặc dù lá bùa đã được gấp lại, ấn chu sa xuyên thấu trên mặt sau vẫn có thể nhìn thấy đầu của bùa chú. Ngay khi nhìn thấy chiếc bùa chú trên tay tôi, cô ấy đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, và biết rằng có thể ai đó đang nghe lén gần đó.
Cô ấy rất thông minh, gõ một dòng chữ trên điện thoại di động, và nói với tôi rằng ông cụ bảo cô ấy đến đây để gửi cho tôi đoạn khẩu quyết tiễn đưa mà tôi không thể nhớ trên điện thoại.
Tống gia gia viết nội dung khẩu quyết trên giấy a4, cuối cùng gấp lại thành một mảnh rất nhỏ nhét vào trong túi của tôi.
Nếu có thời gian, tôi phải ghi nhớ nó kịp thời, nếu không, khi tôi muốn sử dụng nó đột xuất trong tương lai, tôi sẽ không nhớ được, hối hận cũng đã muộn.
Tôi nhìn thoáng qua, liền cảm thấy hơi chóng mặt. Đối với tôi, mấy thể loại văn ngôn này cũng giống như toán học. Để cho tôi làm một số bài tập hướng dẫn còn chưa tính, nếu kiểm tra thao tác thực tế của tôi thì còn khó hơn. Tôi nhét giấy a4 vào túi, ngồi toilet một lúc là được.
Tống Tâm đột nhiên gõ một dòng khác trên điện thoại, hỏi tôi có phải còn muốn hỏi về chuyện liên quan đến Âm Dương sư bị cắn trả hay không. Nhìn thấy những lời này, tôi biết Tống Tâm đã đặt những lời tôi nói vào trong lòng.
Ngay lập tức, tôi gật đầu như giã tỏi, dĩ nhiên là muốn hỏi rồi.
Tuy nhiên, dù không hiểu rõ lắm về chuyện Âm Dương sư bị cắn trả nhưng tôi cũng biết cắn trả có rất nhiều loại, trong đó phổ biến nhất là do chính quỷ vật mình nuôi dưỡng cắn trả. Ví dụ như là, luyện hóa một tiểu quỷ vốn có hận thù trong lòng, bỗng nhiên một ngày nào đó, nó trở nên mạnh mẽ hơn và trở nên mất kiểm soát, và nó sẽ cắn trả chủ nhân của mình.
Có thể Nam Cung Trường Mặc thuộc loại này, thế nhưng sau khi mình mở tế đàn triệu hồi linh hồn lệ quỷ đã chết, bởi vì trong lúc đó hai người có mối quan hệ đồng căn nguyên, mới liên đới bị thương nặng. Cũng không biết ông cụ đã giải thích phương diện này cho Tống Tâm chưa.
Để theo dõi tôi, Liên Quân Thành sẽ không biến thái đến mức lắp đặt đầu dò giám sát trong phòng vệ sinh ở tầng một chứ?!
Tôi tiện tay với lấy một cuốn tạp chí và đặt nó trên đầu gối, đưa mắt tìm kiếm xung quanh căn phòng, Tống Tâm cũng đang giúp tôi tìm kiếm chiếc camera lỗ kim không nhìn thấy này.
Tôi ngồi xổm trên toilet và kiểm tra tất cả các hướng mà tôi có thể thấy vị trí của tin nhắn của tôi và Tống Tâm, nhưng vẫn không tìm thấy camera ẩn trong bóng tối. Điều này khiến tôi lo lắng, mồ hôi túa ra trên trán.
Trước đây, để tham gia các lớp học với Giản Dương, tôi cũng đã tham gia một khóa học đặc biệt về điều tra tội phạm, đơn giản như việc tìm kiếm một chiếc camera mini, hẳn là không có vấn đề gì với tôi mới đúng, nhưng lại không thể tìm ra nó vào lúc này.
Nhà họ Liên giàu có như vậy, sẽ không lắp đặt sản phẩm công nghệ cao nào có thể không cho chúng ta nhìn thấy camera được lắp đặt ở đâu chứ?
Đang lúc hụt hẫng thì tôi nghe thấy tiếng khóc vô cùng nhỏ của một đứa bé. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng mình đã nghe quá nhiều đạo sĩ tụng kinh, thần kinh nhạy cảm nên đột nhiên xuất hiện ảo giác. Nhưng khi tiếng khóc trở nên lạnh lẽo và ngắt quãng hơn, tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Tống Tâm vỗ vai tôi và chỉ tay lên trần nhà.
- ---------------------------