Mượn tay tôi để lấy được chiếc nhẫn.
Tôi hít vào một hơi, nhìn ra ngưỡng cửa rồi lại vào chiếc hộp trên tay.
Chiếc hộp được làm bằng gỗ đàn hương đỏ, không có bất kỳ hoa văn nào trên đó.
Chỉ có một ổ khóa màu đồng, hơi cổ.
Ổ khóa nhỏ, lỗ khóa có thể chỉ lớn bằng đầu kim. Tôi nghĩ rằng một lỗ khóa nhỏ như vậy chỉ có thể luồn dây thép vào, thợ khóa bình thường không thể mở được.
Nếu không có chìa khóa, ngay cả tôi cũng không thể lấy chiếc nhẫn phỉ thúy ra.
Đôi mắt ở cửa vẫn đang dõi theo, tôi sợ nếu hôm nay mình không lấy chiếc nhẫn phỉ thúy này ra khỏi hộp thì cô ta sẽ không để tôi đi. Tôi nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại của mình ra, âm thầm gửi một tin nhắn cho Liên Quân Thành.
Xe của Liên Quân Thành đang đậu ở dưới lầu, hôm nay thay vì đến công ty, anh ta đợi tôi và Tống Tâm ở dưới, trên ghế phụ có vệ sĩ, chỉ cần hai người tiến lên giúp thì không cần phải sợ Tư Mã Thanh nữa.
Trong quá trình nhắn tin, bóng đen ở cửa vẫn luôn lặng lẽ quan sát.
Tại sao lại không vào ngăn cản?
Một sự nghi ngờ thoáng qua trong đầu tôi, chờ mãi không thấy tin nhắn gửi đi, tôi dùng khóe mắt liếc qua, mới cảm thấy một tia gian xảo ẩn trong đôi mắt đó.
Chết tiệt, cột tín hiệu điện thoại di động trống rỗng.
Sao cô ta làm được?
Có thiết bị gây nhiễu tín hiệu ở trên người sao?
Không, không, Tư Mã Thanh không biết hôm nay tôi đến, tôi cũng tự ra quyết định trong thời gian ngắn, hôm nay tới thu dọn đồ đạc, ngày mai cùng Tống Tâm trở về quê nhà ở Nam Công. Làm sao có thể lúc nào cũng mang theo một thứ như thiết bị gây nhiễu tín hiệu bên người được, hẳn là cô ta đã dùng phương pháp khác để can thiệp tín hiệu điện thoại.
Tôi từng nghe đồn rằng trên cơ thể của quỷ hồn có một loại từ trường.
Một số người có thể chất âm sẽ gặp quỷ vì từ trường trên cơ thể họ va chạm với từ trường của quỷ khiến họ luôn nhìn thấy những thứ tâm linh.
Vì vậy, người ta cho rằng ngọc có từ trường nhất định sẽ có tác dụng xua đuổi tà ma.
Theo một quan điểm khác, điện thoại di động cũng có từ trường riêng, việc mang theo điện thoại di động có thể đóng vai trò nhất định trong việc xua đuổi tà ma. Khi có quỷ, tín hiệu của điện thoại di động sẽ trở nên rất yếu, trong trường hợp nghiêm trọng, tín hiệu sẽ hoàn toàn biến mất.
Nghĩ có vẻ đã có thứ gì đó không sạch sẽ xuất hiện xung quanh làm ảnh hưởng đến tín hiệu điện thoại di động của tôi.
Không quan trọng là thứ này do Tư Mã Thanh mang tới, hay bản thân căn phòng này đã không sạch sẽ làm ảnh hưởng đến tín hiệu. Tôi định dùng bùa chưởng tâm để đánh ra một lá Thiên Lôi Địa Hỏa Giáp Trụ Phù, trước tiên bảo vệ vị trí xung quanh bản thân để điện thoại khôi phục tín hiệu.
Sau khi biểu vẽ xong bùa chưởng tâm, tôi liền bấm điện thoại.
Áo giáp bùa này trông rất yếu ớt trước màn sương máu, nhưng nó vẫn rất mạnh mẽ khi được đưa đến dương gian, điện thoại di động lập tức có tín hiệu, tin nhắn đã được gửi đi.
Bây giờ tôi sẽ đợi Liên Quân Thành vệ sĩ của anh ta đến cứu, tôi chỉ cần ngồi yên trong phòng và giả vờ nghiên cứu chiếc hộp là được.
Tôi đã nghĩ kế hoạch của mình là tuyệt vời, ai ngờ trong nháy mắt, tôi nhìn thấy một đứa bé đỏ hỏn trong góc. Đứa bé mập mạp, đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ khát máu.
Nó hơi sợ hãi áo giáp bùa bên cạnh tôi, thân thể lóe lên, hướng ra ngoài cửa. Tôi chỉ cảm thấy có thứ gì đó lủng lẳng trước mặt, thấy nó lọt ra ngoài qua khe cửa.
Vừa rồi chính là con ma trẻ con này đã phá hỏng và làm nhiễu tín hiệu điện thoại di động của tôi.
Bây giờ nó chạy ra ngoài, lập tức than thở với cái giọng khàn khàn trẻ con: “Chị ơi… Chị ơi, đau quá, đau quá… cô gái bên trong không cho em lại gần… hu hu hu…”
Ma trẻ con đó nói chuyện khác với những đứa trẻ bình thường, mang theo đủ loại âm mũi, mặc dù có âm thanh như trẻ con nhưng giọng nói rất khàn, khiến người khác nghe xong nổi da gà
“Nam Y ngoan, chị vào dạy dỗ lại cô ta.” Giọng nói của Tư Mã Thanh lạnh lùng dị thường, cô ta dùng một chân đá tung cánh cửa, trên mặt tràn đầy lửa giận, lạnh lùng tàn nhẫn nói: “Tô Mộng, không ngờ cô biết vẽ bùa chưởng tâm! Thế mà lúc vừa bước vào cô đã giả làm một con thỏ trắng vô hại, suýt nữa lừa được tôi.”
Là một người đại diện cho Âm Dương vậy mà Tư Mã Thanh lại làm ra chuyện vô lương tâm như nuôi tiểu quỷ, hôm nay cô ta thực sự khiến tôi phải thay đổi cách nhìn.
Tôi không cảm thấy sợ hãi, chỉ bị giật mình nên bước xuống giường, đứng ở bên giường, cảnh giác nhìn Tư Mã Thanh, không biết tiếp theo cô ta định làm gì tôi.
Mặc dù cô ta là một người đại diện cho Âm Dương, nhưng trước khi linh thể xuất hiện cô ta chỉ là một người bình thường. Cho dù bây giờ cô ta là Âm Dương sư, tôi cũng không sợ cô ta.
Dù sao tôi cũng là Âm Dương sư, một vật phá tà như bùa chưởng tâm đánh lên linh thể của cô ta, chắc chắn sẽ có tác dụng.
Nếu cô ta muốn đánh, tôi sẽ tiếp cô ta đến cùng.
“Chuyện gì thế này? Tư Mã Thanh, cô phải tiểu quỷ tới theo dõi chúng tôi sao?” Ánh mắt Tổng Tâm lạnh lùng, cảnh giác nhìn Tư Mã Thanh.
Tôi nghe thấy quỷ liên tử trong túi cô ấy đột nhiên tỏa ra ánh sáng đỏ rực, giọng nói của chủ Hồng vọng ra: “Không ổn, Tiểu Tâm sắp gặp tai họa dẫm máu, cẩn thận.”
Bây giờ tôi có một bóng ma tâm lý với bốn từ tại họa đẫm máu, cảm thấy hơi tức giận khi nghe bốn từ này.
Tôi và Tư Mã Thanh không có ân oán gì, nhưng cô ta lại chạy đến cướp chiếc nhẫn khiến sau đó Tống Tâm có thể gặp tai họa đẫm máu.
Theo những gì mà vật nhỏ nói thì những chuyện lúc nãy không hề khó giải thích. Hôm nay sợ là Tống Tâm và tôi đã đột nhiên gõ cửa khi Tư Mã Thanh đang lấy trộm chiếc nhẫn.
Cô ta xuống lầu mở cửa cho tôi và Tống Tâm, sau đó mới có cảnh ban nãy cô ta ở trong phòng khách nói chuyện với tôi.
Nói trắng ra, cô ta đến đây để ăn trộm đổ.
Nhưng lại giả vờ bình tĩnh, cô ta nói với tôi và Tống Tâm rằng mình chỉ đến đây để thăm Họa Hồn.
Ngôi nhà này là nơi bọn trộm khó đột nhập nhất, bởi vì tất cả những hồn ma mà Lăng Vũ Dương giữ chính là hàng rào an toàn cho ngôi nhà này. Nếu Tư Mã Thanh muốn đi vào, điều đầu tiên cô ta phải đối phó là Hoa Hồn và những hồn ma này.
Lúc trước tôi không thể nghĩ một cách rõ ràng như vậy, kỹ năng tư duy này được tôi luyện trên bờ vực của sự sống và cái chết hết lần này đến lần khác. Theo logic này, tất cả mọi việc càng trở nên dễ hiểu hơn.
Hoa Hồn là tâm phúc của Lăng Vũ Dương và quản gia, không thể dễ dàng rời đi.
Tư Mã Thanh lại nói, Họa Hồn không còn ở trong nhà.
Điều đó chỉ có thể giải thích một điều, đó là Tư Mã Thanh đang nói dối. Họa Hồn có thể đã mâu thuẫn trực tiếp với Tư Mã Thanh từ đầu, bây giờ không thấy Họa Hồn đâu, hoặc là đã bị Tư Mã Thanh xóa sổ, hoặc là Tư Mã Thanh nể tình lúc trước hai người cùng làm cho một chủ nên mới chỉ giam cầm Họa Hồn.
Sau khi những ý nghĩ này xẹt qua trong đầu tôi, một cái họng súng màu đen áp vào thái dương của Tống Tâm, “Tô Mộng, bây giờ Tổng Tâm có chịu tai họa đẫm máu hay không, tất cả đều phụ thuộc vào cô… mở chiếc hộp ra rồi đưa chiếc nhẫn trong hộp cho tôi. Nếu không… tôi sẽ dùng một phát súng bắn chết cô ấy.”