Tôi bất ngờ bị lời nói của ba tôi hù dọa khiến cho nhảy dựng, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa biết nhà họ Tô chúng tôi có liên quan gì với nhà họ Liên giàu có nhất thành phố Ngọc Lan. Hơn nữa, ba tôi đã gặp Liên Quân Dương từ lúc anh còn nhỏ.
Chuyện này, vậy mà cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe ba hay mẹ đề cập qua.
“Không ngờ bác trai Tô vẫn còn nhận ra cháu, lúc cháu còn nhỏ, cũng chưa phải chịu vết thương trong vụ cháy lớn.” Thời điểm Lăng Vũ Dương nói đến chuyện trên khuôn mặt mình đã từng chịu vết thương, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Giống như đã bình thường trở lại đối với chuyện trải qua lúc trước kia, ánh mắt sâu thẳm không dậy nổi tia gợn sóng.
Càng khiến cho người ta khó có thể hiểu chính là thân phận của Lăng Vũ Dương, rất cuộc anh là nhân vật lớn không ai có thể sáng nổi ở U Đô, hay là cậu bé loài người nhỏ bé yếu đuối bị người ta dùng lửa làm bị thương khuôn mặt?
Nếu khi còn nhỏ Liên Quân Dương có thể mạnh mẽ giống như bây giờ, có lẽ khuôn mặt sẽ không bị hủy hoại ở bên trong ngọn lửa.
Mẹ tôi dường như cũng biết Liên Quân Dương, giọt lệ trong mắt rơi xuống mãnh liệt, bà ấy vậy mà lại vươn tay sờ lên vết sẹo bị lửa lớn tổn thương của Lăng Vũ Dương: “Quân Dương cũng đã lớn như vậy, cũng đã... Lớn như vậy rồi... Thật sự là đại nạn không chết ắt sẽ hạnh phúc đến cuối đời, mẹ của cháu ở nơi chín suối cũng yên tâm nhắm mắt."
Rõ ràng tôi nhớ nhà họ Liên giàu nhất thành phố Ngọc Lan, mẹ đẻ của anh em nhà họ Liên, bà Liên vẫn còn sống mà. Tại sao mẹ của tôi lại hồ đồ như vậy, nói mẹ nhà người ta đã chết.
Chuyện này vốn suy nghĩ nhiều hơn là có thể hiểu rõ câu chuyện, tôi nhất thời nóng vội nên cũng không suy nghĩ nhiều, lôi kéo vạt áo của mẹ tôi, nhỏ giọng nói: “Mẹ, bà Liên vẫn còn sống đấy. Mẹ đừng có nói lung tung!”
“Cô gái nhỏ, bà ta không phải là mẹ đẻ của anh." Lăng Vũ Dương xoa đầu tôi, giọng điệu khi nói chuyện có chút trầm thấp.
Lúc này tôi mới bừng tỉnh hiểu ra, nghĩ đến rất nhiều bộ phim có nội dung máu chó bên trong nhà giàu có. Lăng Vũ Dương không phải do bà Liên sinh ra, vậy anh và Liên Quân Thành là anh em cùng cha khác mẹ, cũng có thể là con riêng.
Mẹ tôi có vẻ rất tức giận, giữ chặt tay của Lăng Vũ Dương, đôi mắt ửng đỏ: “Chính là người đàn bà lòng dạ thâm độc kia, hại chết bà ấy. Bà ta phóng hỏa muốn giết mẹ con các cháu, bà ta sợ mẹ con cháu sẽ cướp gia sản của nhà họ Liên. Nếu không phải cháu phúc lớn mạng lớn... Đã từ lâu... Đã từ lâu... Quân Dương, tại sao cháu phải từ nước Mỹ quay trở về?"
Vẻ mặt của Lăng Vũ Dương vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong mắt đã hiện lên sát ý lạnh lùng, nhưng lại bị anh che dấu thật sâu: “Bác gái Tô, chuyện quá khứ đã qua đi. Trận lửa lớn năm ấy là chuyện ngoài ý muốn, hiện giờ đã sớm mưa tạnh trời quang rồi, vẫn mong bác gái Tô cũng đừng quá đau buồn..."
Chỉ vài câu nhẹ nhàng bâng quơ này, dường như đã đem thù hận năm xưa vùi lấp.
Tôi trộm nhìn vẻ mặt của ba, ông ấy vẫn cau mày hút thuốc mà không nói gì, nghe đến đây mới dập tắt khói thuốc nói: "Quân Dương nói đúng đấy, chuyện đã đến nước này, chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi. Không nhất thiết phải cứng đối cứng với nhà họ Liên, nói đến cùng cháu cũng là có duyên với Tô Mộng, lại còn có hôn ước, bây giờ còn gặp lại nhau."
"Bác trai Tô, bác nói như vậy là đã đồng ý đem Tô Mộng gả cho cháu đúng không?" Ánh mắt Lăng Vũ Dương ôn nhuận như ngọc, nhìn vào vô cùng khiêm tốn lễ phép, mặc dù trên mặt có vết sẹo bỏng, nhưng nhìn vào lại thấy thuận mắt đến vậy.
Ba tôi gật đầu nặng nề, theo bản năng nói: "Đó là hôn ước năm đó Khương... chúng ta định ra, nếu cậu và Tô Mộng đã đôi bên có tình, chúng ta tuyệt đối sẽ không phản đối."
Tôi nghe thấy có vẻ như ba tôi đã nói ra hai từ Khương Dĩnh, nhưng lại đột nhiên sửa miệng. Tôi cảm thấy chuyện tình năm đó, dường như bọn họ vẫn không muốn nói cho tôi biết, vẫn còn muốn gạt tôi.
“Ba, ba muốn nói là năm đó Khương Dĩnh đã định ra hôn ước cho con và Liên Quân Dương, có đúng không?” Tôi buột miệng ra hỏi họ.
Người tên là Khương Dĩnh này tôi đã từng nghe qua lúc ba tôi ở nhà họ Giản, trong lúc lợ đãng đã lỡ miệng nói ra cho tôi biết, thậm chí tôi còn nghi ngờ người phụ nữ là mẹ ruột của tôi.
Tôi đột nhiên tò mò đối với bà ấy, liền mở miệng hỏi.
Ánh mắt ba tôi trừng lớn, khuôn mặt cũng cứng lại, dáng vẻ của mẹ tôi cũng là biểu cảm kinh ngạc mờ mịt. Hai người bọn họ giống như đã bị đả kích thật lớn, ngay cả Lăng Vũ Dương cũng lắc đầu với tôi.
Tôi cảm thấy mình đã nói gì đó sai lầm, bưng kín miệng lại.
Có một số sự thật có thể đối với ba mẹ tôi mà nói có lẽ chính là một cú đả kích lớn, bọn họ nuôi dạy tôi nhiều năm như vậy, tôi hỏi đến người có liên quan đến thân thế của mình, tất nhiên sẽ khiến họ đau lòng khổ sở.
Sự thật có như thế nào, tôi không hỏi cũng được.
Một ngày nào đó trong tương lai, Lăng Vũ Dương giúp tôi tìm trí nhớ về, tôi cũng sẽ có cơ hội để biết.
Bầu không khí giống như đông cứng lại, thật may là Lăng Vũ Dương đã ôm tôi vào lòng, chỉnh lại mái tóc rối bời của tôi, dịu dàng chuyển đề tài: “Cô gái nhỏ, có rất nhiều chuyện anh cũng chưa nói cho em biết. Anh chỉ là... con riêng, rất nhiều năm về trước, khuôn mặt còn bị hủy hoại bởi trận hỏa hoạn. Tương lai cũng không có tư cách thừa kế tập đoàn nhà họ Liên, em còn muốn gả cho anh sao?"
Anh đúng là cố ý ở trước mặt ba mẹ tôi, ngay cả thân phận quỷ của anh tôi cũng đã chấp nhận rồi, chẳng lẽ còn để ý anh không phải là người thừa kế chó má gì đó hay sao?
Tuy rằng trong lòng rất tức giận, nhưng loại tình huống này phải cho anh bậc thang đi xuống.
Tôi lắc đầu: “Cho dù anh có là ai, em đều gả cho anh, nhưng mà... Nhà họ Tô chúng em cũng có giao tình với các anh hay sao? Tại sao em chưa bao giờ biết đến?"
Nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, tôi chỉ có thể đoán được đại khái, cũng không thể hiểu rõ ràng hoàn toàn,
Trong đó còn có liên quan đặc biệt đến ân oán nhà giàu mà người bình thường không thể lý giải được, giống như của hai anh em Liên Quân Thành, nhìn vào thì hòa thuận, lại không ngờ tới hơn mười năm trước, mẹ của Liên Quân Thành lại có thể là hung thủ giết người phóng hỏa giết mẹ của Liên Quân Dương.
Trong thế giới quan của tôi, nhà họ Tô chúng tôi là một gia đình bình thường, quen biết được nhà giàu có như nhà họ Giản. Cũng là vì chị gái của Giản Dương gả cho kẻ có tiền, khiến cho nhà họ Giản nhanh chóng lên như diều gặp gió.
Nhà họ Tô chúng tôi có mối quan hệ với nhà họ Liên, đối với tôi mà nói đó chính là chuyện thật không thể tin được.
Lăng Vũ Dương hôn lên trán tôi, không ngại chuyện này phiền mà trả lời tôi: “Bởi vì mẹ của anh và bác gái Tô là chị em vô cùng tốt, giống như em và Tống Tâm vậy."
“Giống như em và Tống Tâm..." Trong đầu tôi dường như xuất hiện hình ảnh, còn nghiêm túc gật đầu. Tôi và Tống Tâm đã cùng nhau trải qua sống chết ở U Đô, bạn cùng sống chết còn xem là thân mật hơn so với bạn bè thân thiết.
Đương nhiên, để có được phần này, tôi còn phải cảm ơn Ác Nguyệt đã hãm hại chúng tôi hết lần này đến lần khác, nếu không quan hệ của tôi và Tống Tâm sẽ không đến mức tốt đến như vậy.
Sau đó, Lăng Vũ Dương liền nói, muốn dẫn tôi đến Ủy ban nhân dân để nhận giấy đăng ký kết hôn.
Ba và mẹ tôi đều đồng ý, nói rằng nhận giấy đăng ký kết hôn trước, trong tương lai còn có thể bổ sung làm cho đủ, về phần cái hôn lễ không đầu không đuôi ở nhà họ Giản kia căn bản không tính là cái gì hết.
Bên ngoài trưa mưa nhỏ, tài xế của Lăng Vũ Dương lái xe chở chúng tôi đến cửa Ủy ban nhân dân.
Gia đình chúng tôi giương ô đi đến dưới mái hiện ở trước cửa, trong không khí ẩm ướt đột nhiên truyền đến một mùi hương nước hoa thoang thoảng, có hơi giống như mùi La Petite Robe Noire rất dễ chịu của Guerlain.
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ, chải đuôi ngựa thật dài từ bên trong đi ra.
Tôi tập trung nhìn, đây không phải Tư Mã Thanh hay sao?
Một tay của cô ta nhẹ nhàng nắm lấy tay của Giản Dương, khóe miệng nở một nụ cười lạnh: “Trùng hợp như vậy, vậy mà lại gặp được cô ở nơi này, Tô Mộng. Người bên cạnh cô không phải là con riêng của ông cụ Liên, cậu hai của nhà họ Liên hay sao? Bị chồng ruồng bỏ kết đôi với con ngoài giá thú, đúng là một đội trời đất tác thành."
- ---------------------------