Mục lục
Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu không phải vì dáng vẻ đằng đằng sát khí của Tư Mã Thanh, tôi đã nghĩ rằng cô ta đang cầm một khẩu súng đồ chơi.



Điều này là do ở Vạn Xuân, người dân bình thường hoàn toàn không được phép sử dụng súng, ngay cả việc cảnh sát sử dụng súng để xử lý vụ án cũng phải được đăng ký, khai báo và chấp thuận. Ở chợ không mua bán được súng, bị phát hiện sẽ phải đi tù.



Không…



Không biết Tư Mã Thanh lấy súng từ đâu.



“Cô muốn chiếc nhẫn, tôi có thể đưa nó cho cô. Chiếc nhẫn này chỉ là một viên đá, không có tác dụng gì đối với tôi, cô nói đúng không? Chúng ta bàn bạc đàng hoàng đã.” Tôi cố gắng khiến Tư Mã Thanh bình tĩnh trước, nhẹ nhàng nói: “Cô đặt súng xuống trước, tôi hỏi cô một chuyện, được không?”



“Cô đừng hòng kéo dài thời gian, cho dù người của cô tới rồi, Tống Tâm đang ở trong tay tôi, cô đừng hòng giở trò.” Tư Mã Thanh điên cuồng nắm chặt tóc Tống Tâm mà nói, nòng súng trong tay chĩa thẳng vào đầu Tống Tâm.



Thấy Tống Tâm đau đến nghiến răng, trái tim tôi còn đau hơn cả cô ấy, ngón tay tôi siết chặt thành nắm đấm.



Tôi rất muốn xông lên đánh chết cô gái chết tiệt kia, nhưng tôi cố nhịn, nhỏ giọng nói: “Tôi không phải đang kéo dài thời gian, tôi… tôi chỉ muốn hỏi cô có phải Họa Hồn đã bị cô làm hại rồi không.”



Tống Tâm đúng là xui xẻo, bị Tư Mã Thanh bắt làm con tin, sắc mặt tái mét.



Đầu bị súng chĩa vào, nếu không cẩn thận nổ súng thì cô ấy sẽ bị bắn chết. Vẻ mặt Tống Tâm cứng đờ, nhưng cô ấy rất im lặng, không dám nói lời nào, chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm tôi.



Tôi biết rằng cô ấy sợ mình nói sai điều gì khiến Tư Mã Thanh tức giận.



Liệu Tống Tâm có thể được cứu hay không, điều đó phụ thuộc vào cách tôi thương lượng với Tư Mã Thanh. Mặc dù tôi không biết lý do Tư Mã Thanh đột nhiên không thèm đoái hoài tất cả mà muốn chiếm đoạt chiếc nhẫn này.



Người phụ nữ này rất thông minh, nhưng bây giờ cô ta đang muốn có được chiếc nhẫn trong hộp, không rơi vào tình cảnh bắt buộc thì sẽ không bao giờ bắn Tống Tâm.



Chiếc nhẫn này có thể điều khiển mọi thứ trong U Đô, cứ thế giao cho cô ta một cách dễ dàng, nếu Tư Mã Thanh làm loạn ở U Đô, tùy tiện sửa dương thọ của người, thả những con quỷ xấu ra.



Vậy thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc cả hai chúng tôi bị bắn, bản thân tôi không sợ chết, tôi sợ mình làm liên lụy đến Tống Tâm, khiến cô ấy mất mạng.



Trước tiên phải nghĩ cách khiến người phụ nữ này bình tĩnh lại.



“Vậy thì sao? Cái đồ chân chó đó, tôi đã làm việc với cô ấy nhiều năm như vậy, tìm cô ấy lấy chìa khóa để mở hộp, nhưng cô ấy không đưa cho tôi.” Tư Mã Thanh lạnh lùng nói, hai hàng lông này lạnh lùng nhíu chặt.



Tôi cố gắng kéo dài thời gian, hỏi: “Cô ấy có sao không? Tôi muốn xem cô ấy có ổn không?”



“Đi xem, đừng giở trò bậy bạ.” Tư Mã Thanh hướng khẩu súng lục về phía phòng tắm, như muốn ra hiệu cho tôi vào xem thử.



Tôi vội vàng vào phòng tắm, phòng tắm vẫn mang phong cách cổ điển như trước, những vết nứt trên gương vẫn còn đó. Tôi nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đang bị nhốt trong gương, tay không ngừng gõ vào gương, nhưng không phát ra tiếng động nào.



Một lá bùa màu vàng được dán trên vết nứt của gương.



Nội dung được vẽ trên lá bùa rất xa lạ với tôi, có lẽ là bùa chú do những người đại diện Âm Dương sử dụng. Họa Hồn có lẽ đã bị Tư Mã Thanh ép vào qua khe hở trong gương, sau đó dán một lá bùa lên rồi phong ấn cô ấy trong gương.



Thấy Họa Hồn không sao, tôi mới yên tâm, đi ra ngoài nói với Tư Mã Thanh: “Chiếc hộp này tôi không có chìa khóa, cô bảo tôi mở ra kiểu gì? Như này được không, tôi đưa cái hộp cho cô, cô sẽ trả Tống Tâm cho tôi…”



“Đừng giở trò với tôi, tôi cầm chiếc hộp cũng vô dụng. Cô muốn tìm chìa khóa có thể hỏi bọn chúng.” Tư Mã Thanh sốt ruột cầm súng chỉ vào mấy con bọ màu xanh đang treo ngược trên trần nhà, mấy con bọ bị súng chĩa vào, con nào con nấy đều co người lại vì sợ hãi.



Tôi nheo mắt, ngẩng đầu hỏi: “Mi có chìa khóa không?”



Thật lâu sau, một giọng nói run rẩy đáp lại: “Có, chúng tôi chính là chìa khóa, chúng tôi có thể mở cho cô. Nhưng chiếc chìa khóa này… không thể đưa cho cô ta…”



“Tống Tâm, mau kêu lên, để Tô Mộng cứu cô.” Tư Mã Thanh mặc kệ tất cả, chọc nòng súng vào miệng Tống Tâm.



Tống Tâm bị cô ta chọc cho nước mắt trào ra, thút thít kêu lên: “Tô bồn cầu, cứu tớ…”



Cô ấy khóc, những giọt nước mắt không rơi trên mặt đất, mà là trên trái tim tôi.



Tôi thực sự bất cẩn, tôi nên nghĩ ra ngay khi bước vào cửa rằng tự nhiên Tư Mã Thanh đến nhà Lăng Vũ Dương chắc chắn là có chuyện gì đó mờ ám. Ai biết cô ta đến đây để ăn trộm đồ, nhưng lại có thể mặt dày giả làm chủ nhà.



Bây giờ cuộc sống của Tống Tâm đang ngàn cân treo sợi tóc, trước khi Liên Quân Thành xuất hiện, sự kiên nhẫn của Tư Mã Thanh đã đạt đến giới hạn.



Có vẻ như chỉ có thể trao nhẫn trước.



Đối với việc…



Hậu quả gì sẽ xảy ra, đợi đến khi nó xảy ra rồi nói tiếp.



Tôi không có lựa chọn!



Tôi không thể nhìn Tống Tâm đi vào chỗ chết…



Ánh mắt tôi trở nên lạnh lùng, tôi ra lệnh cho những vật nhỏ trên trần nhà: “Bảo mi mở thì mở đi, quên rằng bà chủ là ai rồi sao?”



“Cô chính là bà chủ!”



“Vậy thì nghe bà chủ đi…”



“Đúng vậy…”



Sau khi những vật nhỏ đó thảo luận một hồi, một con đi xuống dọc theo tơ nhện, biến thành một đảm khỏi đen rồi chui vào ổ khóa.



Trong khoảnh khắc, một tiếng “cạch” vang lên trong hộp.



Ngay khi tôi nhắc nắp hộp lên, chiếc hộp đã được mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn màu xanh lục bảo, trên chiếc nhẫn khắc hình chim phượng hoàng bay, sống động như thật, trông rất tinh xảo và đẹp mắt.



Chỉ cần nhìn thấy chiếc nhẫn này, tôi có thể nhớ ngay đến cảnh Lăng Vũ Dương ở hôn lễ nhà họ Giản cầu hôn tôi. Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ rằng chiếc nhẫn quả lớn, quá quý.



Nhưng không ngờ Lăng Vũ Dương đeo chiếc nhẫn này cho tôi, nó còn có một ý nghĩa khác.



Chiếc nhẫn này, đồng thời có thể kiểm soát U Đô.



Cầm chiếc nhẫn này trong tay, tôi chậm rãi đi đến



trước mặt Tư Mã Thanh, cẩn thận nuốt nước bọt: “Cô giáo Tư Mã, cô là giáo viên của chúng tôi. Chắc chắn cô có chỗ khó xử của bản thân nên mới muốn có chiếc nhẫn này. Cô bỏ súng xuống, đừng tra tấn Tổng Tâm nữa, chiếc nhẫn là vật ngoài thân, nếu cô muốn, hãy cầm lấy nó.”



Chỉ nghe sau lưng Tư Mã Thanh vang lên một giọng nói lạnh lùng, vang vọng: “Tư Mã Thanh, cô đang làm gì vậy? Bây giờ là xã hội tuân theo pháp luật, cô nghĩ rằng giết người không phải là phạm pháp sao?”



Tư Mã Thanh sợ hãi, đột nhiên quay lại, cùng lúc tôi nhìn thấy những người đang đi lên, là Liên Quân Thành và vệ sĩ của anh ta.



May mắn thay, Tư Mã Thanh không biết rằng Liên Quân Thành đang ở dưới nhà nên đã cho để tôi kéo dài rất nhiều thời gian, Tống Tâm và tôi cuối cùng cũng người giúp, cùng nhau đối phó với Tư Mã Thanh chết tiệt này.



Nhân lúc Tư Mã Thanh mất tập trung, tôi và Tống Tâm đã phối hợp ăn ý, một người tấn công vào điểm yếu của Tư Mã Thanh. Tôi có trách nhiệm dùng con dao mang theo bên mình để nhanh chóng và chính xác cắt vào các đường gân trên tay Tư Mã Thanh, khiến cô ta không còn sức lực bắn người nữa.



Tống Tâm bị Tư Mã Thanh chọc súng vào miệng, bây giờ đang cực kỳ tức giận.



Sức lực của cô ấy rất mạnh, dậm chân xuống sàn, đã vào người Tư Mã Thanh khiến cô ta cong người, không thể thẳng thắt lưng lên được nữa.



Tổng Tâm giơ tay cướp súng của Tư Mã Thanh, cầm vào trong tay.



Lúc này, Tống Tâm cầm chĩa vào đầu Tư Mã Thanh: “Cô dám cầm súng đâm vào miệng bà đây, có tin bà đây bắn chết cô hay không, tiện nhân… bực minh chết mất!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK