Tôi cảm thấy như cả thế giới của mình lập tức sụp đổ, mất đi Lăng Vũ Dương, giống như mất đi trụ cột chống đỡ cả thế giới của tôi. Dường như tất cả niềm tin và tín ngưỡng của tôi đều trở thành hư vô.
Người tôi yêu nhất, thế mà lại vì tôi mà vì tôi mà buông bỏ cả việc kéo dài mạng sống.
Cảm giác đau thương khắc sâu vào trong lòng của tôi, trá tim dường như xé toạc ra thành từng mảnh, nước mắt từng giọt từng giọt trực trào nơi khóe mắt.
Cổ họng tôi như bị nghẹn ứ lại, không không thành tiếng, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Trước mắt trở nên tối sầm lại, bên ta chỉ còn nghe thấy tiếng của người giấy gào khóc thảm thiết trong màn sương, còn nghe thấy cả tiếng kêu của phượng hoàng.
Hình như ngọc bội đang gọi tôi rời đi.
Nhưng lúc này, tôi không thể nào đi được…
Cho dù có chết tôi cũng muốn chết cùng một chỗ với chồng mình, tôi nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngọc bội, trấn an sự lo lắng của phượng hoàng.
Bảo nó đừng lãng phí sức mà thay đổi ý của tôi nữa, tôi sẽ không rời khỏi đây.
Chẳng lẽ đây là kết cục sao?
Trên quẻ bói toán của Nam Cung Trường Mặc nói thế sao?
Anh và chú Thành đều đã không còn nữa, Lăng Dương cũng vậy, chỉ còn lại mình tôi mang theo miếng ngọc bội này, tiếp tục sống một cách miễn cưỡng. Tôi như thế này rồi sống còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Sống như thế này, cái gía phải trả quá đau đớn.
Đợi chút…
Ngọc bội!
Hình như tôi nhớ Nam Cung Trường Mặc đã từng nói… bảo tôi mang miếng ngọc bội trả lại cho cậu ta! Lúc đó tôi hoàn toàn không hiểu ý của Nam Cũng Trường Mặc, bây giờ trong đầu đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Ý của cậu ta, là bảo tôi mang miếng ngọc bội phượng hoàng trước ngực trả lại cho Lăng Vũ Dương.
“Ngọc bội… ngọc bội… Nam Cung… cậu nói ngọc bội, là miếng ngọc bội này sao?” Tôi lấy ống tay áo lau nước mắt trên mặt, nâng miếng ngọc bội treo trước ngực lên, tự hỏi trong không khí.
Không có người nào trả lời tôi cả, tất cả đều là do tôi tự phán đoán.
Có lẽ…
Có lẽ tôi có lẽ nắm giữ được mấu chốt để phá vỡ cục diện này, cũng có lẽ chúng ta không cần phải chết nưa!
Nhưng rốt cuộc miếng ngọc bội này có tác dụng gì?
Chẳng lẽ nó ẩn chứa sức mạnh ghê gớm nào đó, có thể giải cứu tôi và Lăng Vũ Dương khỏi nguy hiểm không?
Không, suy nghĩ này của tôi không đúng, miếng ngọc bội này chỉ có một sợ hồn phách của Lăng Vũ Dương. Mặc dù lúc gặp nguy hiểm có thể giúp tôi, nhưng sức mạnh lại yếu hơn bản thể của anh nhiều.
Đợi một chút, linh hồn của Lăng Vũ Dương xuất hiện trong miếng ngọc bôi này chứng tỏ ba hồn bảy vía của anh ấy không hoàn chỉnh. Nam Cung Trường Mặc nói mấu chốt nằm ở miếng ngọc bội, có phải muốn tôi đem linh hồn trong miếng ngọc đó trả lại cho Lăng Vũ Dương.
Khiến anh ấy mạnh lên trở lại?
Tôi không biết rốt cuộc là có thành hay không, nằm chặt miếng ngọc bội trước ngực trong tay. Màn sương máu xung quanh nhìn như mấy chất lỏng đang chuyển động, căn bản không thể tìm thấy Lăng Vũ Dương đang ở đâu.
Ngọc bội thì ở trong tay nhưng lại không biết làm thế nào để giao nó đến được với Lăng Vũ Dương.
Xung quanh chỉ có duy nhất một nguồn sáng, đó chính là miếng ngọc bội đang bảo vệ và phát ra ánh sáng trên người tồi. Tôi đứng nguyên tại chỗ nhìn xung quanh, trước toàn là một màu đỏ, khiến đầu tôi rất đau.
Vì cơ thể vừa nãy mới nôn ra máu, đầu còn hơi mê man, nhưng lại bị tôi kéo căng ra, giữ trong trạng thái tỉnh táo nhất. Tôi nhất định phải giữ cho tỉnh táo, mới có thể nghĩ ra cách, lời dụng quẻ bói mà phá vỡ cục diện này.
Nếu không sẽ thật sự không còn hy vọng.
Tôi đặt lên trước ngực mình, cổ họng có vị ngọt, vừa có vị tanh của chất lỏng vừa mới trào ra khi nãy.
Không ngờ rằng, tôi lại nuốt toàn bộ chất lỏng đó xuống, trong lòng tôi hiểu rõ tôi tuyệt đối không thể nào ngã xuống nữa, bây giờ có thể tìm thấy Lăng Vũ Dương, đưa anh ấy ra khỏi màn sương máu này có mình tôi mà thôi.
Nhất định phải có cách gì đó, tôi còn chưa nghĩ ra, nhất định phải có!
Mồ hôi trong lòng bàn tay chảy ra càng nhiều, tiếng cười của cục giấy kìa càng thêm thù hận và phóng túng: “Lăng Vũ Dương chết rồi… chết rồi… ha ha ha, ha ha ha… Tô Mộng, cô làm sao sống tiếp đây, cô và tôi cũng giống nhau cả thôi, mãi mãi không còn chồng nữa…”
Không có chồng nữa…
Tôi không còn chồng nữa, không thể nào, không còn Lăng Vũ Dương, Một mình tôi sống trên đời này có khác gì đã chết đi, không có anh ấy ở bên cạnh, tôi…
Tôi sống tiếp còn ý nghĩa gì nữa chứ.
Trong ý thức của tôi, Lăng Vũ Dương đã hoàn toàn trở thành mạng sống của tôi rồi.
Tiếng cười xé rách cả màn sương máu, xuyên toạc cả trời cao, đâm thẳng vào màng nhĩ của tôi.
Cơ thể của tôi không ngừng run rẩy, hận ý khắc sâu vào trong xương cốt, thứ chưa từng có trong đời. Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ hận một người đến thế, nếu không phải vì mẹ con bọn họ, căn bản Lăng Vũ Dương sẽ không chọn lựa cách hy sinh bản thân mình trong màn sương máu để diệt cỏ tận gốc như vậy, hơn nưa còn khiến cho tôi gắng gượng kéo dài chút hơi tàn mà sống tiếp.
“Câm miệng! Tôi sẽ không trở thành người không có chồng, cô mới là người như thế! Mãi mãi là một góa phụ, còn mất đi cả con trai của mình nữa!” Tôi chửi mắng quá độc ác, nhưng vẫn kéo căng cả cuống họng hét lên cuồng loạn.
Bắc Đẩu Huyền Ngư bị tôi gạt bỏ khỏi cơ thể, thuận tay ném xuống đất, trong lòng sự hận thù vô cũng mãnh liệt, đột nhiên ăn nói rất mạnh mẽ: “Lòng lúc nào cũng bình an, không ngại có lối thoái; chánh niệm, định lực, dù sao cũng không không ngừng tranh biện được… lòng lúc nào cũng bình an, không ngại có lối thoái, chánh niệm, định lực, dù sao cũng không không ngừng tranh biện được…”
Tôi điên cuồng niệm pháp, từng chữ như chạm vào lục phủ ngũ tạng của tôi.
Hành động nuốt ngược máu xuống dạ dày khiến cho bên trong như sông cuộn biển gầm trào ngược ra lại, khóe miệng đã tràn ra chất lỏng. Hận ý mang trong lòng thế này, bao gồm cả ý niệm coi thường cái chết đi niệm kinh phất, hoàn toàn trái ngược lại với tư tưởng khoan dung, rộng lượng, nhân từ của nhà Phật.
Phật Duy Ma Cật liệu có chịu nghe thấy lời niệm kinh của tôi hay không, vận dụng phật pháp bảo vệ chúng tôi là một vấn đề.
Tôi càng niệm càng to, cảm giác như cổ họng mình sắp rách ra đến nơi rồi, trong lòng cực kỳ bi thương. Hận không thể lập tức đến bên Lăng Vũ Dương, đọc rõ từng chữ một, cố gắng dùng hết sức mình để hét lên.
Suy nghĩ trong lòng tôi bây giờ toàn là Lăng Vũ Dương!
Tôi không thể mất đi Lăng Vũ Dương, tôi phải lập tức tìm được anh ấy, anh ấy tuyệt đối sẽ không sao cả…
Nếu như quẻ bói của Nam Cung Trường Mặc không sai, chỉ cần tôi có thể tìm thấy Lăng Vũ Dương, mọi người đều sẽ không sao cả. Tôi không biết sức mạnh của kinh phật lớn bao nhiêu, nhưng đây chính là hy vọng lớn nhất cũng là ky vọng duy nhất của tôi.
“Lăng Vũ Dương… cầu xin ngài… phật Duy Ma Cật, cho tôi tìm thấy Lăng Vũ Dương đi mà. Con xin nguyện cả đời tành tâm khấn phật, mãi không thay đổi.” Tôi nói một tràng những lời từ tận đáy lòng, hơn nữa cũng không niệm kinh phật nữa.
Chỉ cảm thấy đôi mắt trở nên khô khốc, dường như không thể nào rơi nước mắt được nữa, mũi tôi còn ngửi được cả mùi máu tươi trên mặt.
Đột nhiên, hình như xung quanh tôi phát ra một luồng ánh sáng rất mạnh, màn sương máy bị xua tan đi. Vực thẳm và một đống xương xung quanh trở nên rất rõ ràng, còn tẻ trên mặt đất rất nhiều, nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt màu đen từ từ bị ăn mòn từ từng chút một trong màn sương dày đặc.
Thôn Huyền Đăng bị hủy hoàn toàn rồi, mấy linh thể này sống ở thôn Huyền Đăng, cũng đều bị gặm nhấm dần dần theo màn sương máu
Ở cách đó không xa, người giấy bị vo thành một cục dường như bị ánh sáng của Phật chiếu vào, lập tức nhận đực ánh sáng tinh lọc của đức phật và siêu độ, miệng thét lên: “Con trai… cứu mẹ… me… a…”
Ngay lúc đó, cục giấy không còn nữa, ngay cả một mảnh tro tàn cũng không nhìn thấy.
Chỉ còn lại Bạch Họa Chỉ người đỉnh đầy máu, mồ hội đầm đìa dưới ảnh hào quang của đức Phật, anh ta lạnh lùng nhìn tôi, khuôn mạt thanh tú biển thành một cái xác khô, con người trong hốc mắt cũng trở nên co rút khô lại.
Da càng trở nên nhợt nhạt, tái xám đi, nhưng anh ta lại cười, phát ra tiếng lạnh lùng: “Cô tưởng rằng cô có thể tìm được anh ta… anh ta… sao?”
“Cho dù tôi có thể tìm ra anh ấy hay không thì đời đời kiếp kiếp này vẫn sẽ đứng ngốc ở đây, không muốn đi nơi khác.” Tôi thật sự hận đến nỗi muốn xé cái xác khô kia ra thành trăm mảnh, nhưng chỉ liếc nhẹ anh ta một cái.
Anh ta bị tôi nói cho một tràng như vậy dường như đã cứng họng, một lúc sau mới hét lên: “Đến cả người thân anh em của tôi nhà họ Liên mấy người cũng đốt hết xác, giết mẹ của tôi, bây giờ lại giam tôi… chỉ bằng cô giết tôi đi luôn cho rồi…”
Tôi không muốn giết anh ta làm gì, tôi chỉ muốn tìm Lăng Vũ Dương.
Tôi giết anh làm gì, tôi chỉ muốn tim Lăng Vũ Dương đều không liên quan gì đến tôi cả, còn không phải do mọi người cùng bị liên lụy sao. Căn bản sẽ không có ngày hôm nay, tôi cũng sẽ không để cho Lăng Vũ Dương hy sinh vì tôi như vậy…
Tay anh ấy và Nam Cung Trường Mặc và chú Thành đều giống nhau, đều rời khỏi lòng bàn tay của tôi!
Biến mất không một chút dấu vết.
khiến tôi lập tức cảm thấy như cả bị cả thế giới bỏ rơi, trở nên lẻ loi giữa cõi đời này. Trong lòng tôi hoảng loạn, cẩn thận bước từng bước tiến về phía trước nẻ mấy đống xương kia, tìm kiếm tung tích của Lăng Vũ Dương xung quanh: “Vũ Dương… chồng ơi… cầu xin anh hãy để em tìm thấy anh đi… được không, không có anh, em… em sẽ chết… em và con đều cần anh…”
Màn sương máu chỉ có thể khiến người và người tách ra, nhưng nó hoàn toàn không thể nuốt người hoặc linh thể, cần phải có thời gian. Tôi cần phải có ảnh sáng đức Phật soi sáng, có được ánh hào quang ấm áp, tôi nhất định sẽ tìm thấy Lăng Vũ Dương của tôi.
“Cô… cô gái nhỏ…”
Cũng không biết đã tìm bao lâu, cuối cùng cũng nghe thấy một âm thanh yếu ớt.
Trên mặt đất có một đường máu, cả người anh vẫn cao lớn như vậy, nhưng lại màn sương máu ăn mòn hết máu rồi. Đôi mắt xanh biếc, lạnh lùng của anh, có chút đau thương, luyến tiếc nhưng vô cùng yếu ớt nhìn tôi: “Vì sao phải đi tìm anh? Một mình em vẫn có thể sống tốt mà, sẽ có rất nhiều người có thể chăm sóc cho em…”
“Em chỉ cần anh chăm sóc thôi, cái đồ cương thi thối, em không thể nào rời xa khỏi anh. Em không cho phép anh chết, anh là của em… mạng của anh cũng là của em…” Nước mắt tôi đã khô từ lâu, bây giờ lại rơi lã chã, tôi quỳ xuống bên cạnh anh, ôm chặt lấy linh thể đầy máu của anh vào lòng: “Em không muốn anh vì em mà chết, ý đồ của anh thật thâm sâu! Anh muốn em vì anh mà áy nảy mãi sao?”
“Anh… anh chỉ muốn em sống tốt…” Bình thường anh ấy rất ít khi không tươm tất, bị máu dính đầy mặt, nhưng vẫn không che dấu đi được vẻ tuấn tú của anh.
Tau anh nhẹ nhàng ôm lấy mặt tôi: “Nếu để em đi rồi, làm sao còn đến tim anh được nữa? Đợi một lát, phật phát trên người anh đã hao hết, chúng ta cùng chết ở đây luôn đi.”
“Lăng Vũ Dương, không phải em vừa mới nói rồi sao, mạng sống của anh là của em.” Tôi lạnh lùng liếc nhìn anh, cắn chặt môi, lấy miếng ngọc bội trên cổ của mình xuống, chuẩn bị đặt vào tay Lăng Vũ Dương: “Chúng ta sẽ không chết, Nam Cung Trường Mặc bốc quẻ bói này, trên quẻ nói nói chúng ta sẽ gặp dữ hóa lành.”
Không ngờ, anh ấy lại bắt lấy bàn tay đang nằm chặt miếng ngọc bội: “Đừng… như thể em sẽ mất đi sự bảo vệ… không có miếng ngọc bội bảo vệ,em biết em sẽ có kết cục gì không? Cô gái ngốc! Nghe lời anh…”