Mục lục
Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 67: Kéo âm dương




Tôi không biết ý nghĩa của chữ "Mị" trên viên đá rốt cuộc đại biểu cho ý nghĩa gì. Chỉ là thời điểm nhìn thấy, tầm nhìn đột nhiên trở nên có chút mơ hồ, hình như bị một tầng chất lỏng làm mê hoặc.



Không hiểu sao lại có loại cảm giác xúc động muốn khóc, làm cho cổ họng tôi cảm thấy nghẹn ngào, ngay cả hô hấp cũng không mấy thông thuận.



Sợi chỉ đỏ xuất hiện trên cổ tay của tôi có từ khi nào?



Dường như nó xuất hiện không có chút căn cứ nào, sự tồn tại của nó dường như ảnh hưởng đến cảm xúc ở sâu thẳm trong linh hồn của tôi Loại cảm giác xúc động này không thể diễn tả thành lời, chỉ cảm thấy nó có sự hấp dẫn vô tận với tôi.



Đưa tay muốn chạm đến viên đá màu hổ phách kia, lại đụng phải ánh mắt suy nghĩ sâu xa của Thần Tuấn, miệng anh ta khẽ giương lên: "Đây chính là sợi chỉ đỏ khế ước minh hôn của cô, chỉ cần lấy kéo cắt đứt, có thể hủy đi mối liên kết giữa cô và con quỷ kia."



Tống Tâm cũng ngừng hô hấp, nhìn chằm chằm vào sợi chỉ đỏ trên cổ tay tôi: “Tô Mộng, cậu... Cậu thật sự minh hôn với quỷ, khế ước minh hôn này là sự thật. Tớ từng nghe ông nội tớ nói qua, cậu có một người chồng quỷ, sẽ không thể gả cho Giản Dương. Khó trách... Khó trách trước khi kết hôn lại mang thai quỷ... Là anh ta tức giận!”



Người cô ấy nói chính là ba của đứa bé, Lăng Vũ Dương hay sao?



"Tớ... Khế ước minh hôn của tớ, tớ đã từng minh hôn, tại sao chính tớ lại không biết?" Tôi buột miệng thốt ra, trái tim trong lồng ngực đột nhiên co rút lại.



Tôi đã mất trí nhớ của bảy năm trước, có lẽ khế ước này được ký kết trong bảy năm tôi mất đi ký ức đó. Nhưng khi đó chẳng qua tôi chỉ là một đứa trẻ, vậy mà sẽ dễ dàng có hôn ước minh hôn với quỷ sao.



Nhưng nếu là sự thật, vậy cái sợi chỉ đỏ khế ước này là của tôi với người nào?



Con quỷ có khế ước với tôi, chính là cương thi Lăng Vũ Dương ngàn năm đang dây dưa vớI tôi sao? Nhưng mà trên viên đá hổ phách, lại viết chữ "Mị”, vậy rốt cuộc chữ "Mị" này là có ý nghĩa gì?



Trong đầu tôi hiện lên vô số đáp án, khiến cho tôi rơi vào suy nghĩ miên man, thẳng cho đến khi Thần Tuấn nhét vào tay tôi một cái kéo màu đen: “Hỏi nhiều như vậy làm gì, hiện giờ chỉ còn một cách duy nhất này có thể cứu cậu Giản."



Nhất định phải cắt đứt sao?



Tôi cảm thấy mũi ê ẩm, nước mắt sắp tràn mi.



Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua sợi chỉ đỏ này, nhưng không rõ là vì cái gì, trong lòng tôi lại cực kỳ không muốn. Giống như sợi chỉ đỏ này đã liên kết với toàn bộ sinh mạng của tôi, một khi dùng kéo cắt đứt, tôi sẽ mất đi sự tồn tại quan trọng nhất trong sinh mạng của mình.



“Cô đã quên rằng cậu Giản, đã dùng tính mạng của mình để cứu cô rồi sao? Không phải cô đã nói, chỉ cần có thể cứu anh ấy, muốn cô làm cái gì cũng đều được hay sao?" Thái độ của Thần Tuấn có chút hùng hổ, khiến tôi đột nhiên bứt ra khỏi cảm xúc không nỡ, trái tim như bị dao cắt.



Đúng, tôi còn muốn cứu Giản Dương.



Hiện giờ cơ thể của Giản Dương cũng đã lạnh, lúc này là giữa hè, sau một thời gian dài tất nhiên thi thể sẽ hư thối. Du hồn của anh ấy đang bay lang thang ở U Đô, sẽ vĩnh viễn không trở về được.



Đến lúc đó sẽ là tai họa của cả nhà họ Giản, cũng sẽ khiến cho cả đời này của tôi trở nên thống khổ.



Giản Dương, anh ấy không thể chết được.



“Tôi nhớ rõ, Thần Tuấn, không cần anh nhắc nhở tôi. Tôi cũng sẽ cứu anh ấy..." Tôi cắn chặt môi, nhanh chóng nâng chiếc kéo màu đen trong tay, không chút chần chừ cắt về phía sợi chỉ đỏ.



Sợi chỉ đỏ kia còn mong manh hơn so với tưởng tượng, cắt nhẹ nhàng một cái liền đứt.



“Đừng, trước hết đừng xúc động..." Lúc Tống Tâm giữ chặt cánh tay tôi cũng đã muộn màng, cô ấy có chút nản lòng nhìn chiếc kéo trong tay tôi, chậm chạp thấp giọng nói: “Tô Mộng, Tô Mộng... Ở trên tay cậu hình như là kéo âm dương trên tay nhà ngoại cảm trong truyền thuyết."



Nhà ngoại cảm là cái gì?



Kéo âm dương là cái gì?



Tôi vốn không có thời gian để suy nghĩ!



Giây phút khi tôi cắt đứt sợi chỉ đỏ kia, liền cảm thấy như bị búa đập mạnh vào lồng ngực, đau đớn đến khó thở. Tôi che lấy đôi môi mình, nước mắt không thể khống chế mà lăn xuống, miệng thở dốc hỏi: “Kéo âm dương? Kéo âm dương là cái gì? Không phải chỉ là một cái kéo thôi sao..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK