Tống Tâm thế mà lại xuất hiện sau lưng tôi, theo phản xạ có điều kiện, cánh tay đang cầm dao đâm vào cánh tay kia của tôi dừng lại. Nếu thứ này đâm vào vân da trên cổ tay của cô ấy, theo kinh nghiệm cắt cổ tay thi yêu vừa rồi, trong vòng năm giây, đôi tay ngọc ngà của Tống Tâm sẽ có kết cục giống y hệt như tay thi yêu kia.
Nếu như vậy thì nửa đời sau của Tống Tâm đừng nghĩ đến việc chạm vào dao mổ nữa.
Có vẻ như con thi yêu này thực sự quá xảo quyệt, lại đối phó với Tống Tâm và tôi bằng cách dùng dao của người trả lại cho người. Mồ hôi hai bên thái dương của tôi đã lạnh từ lâu, dù sao tôi cũng sẽ không nhẫn tâm làm Tống Tâm bị thương.
Tôi vứt con dao mổ trong tay, luồn tay mình vào bàn tay Tống Tâm, siết chặt ngón tay cô ấy: "Tiểu Tâm, làm sao mà cậu thoát ra được? Tớ muốn xử lý thi yêu kia, làm sao tớ có thể tổn thương cậu chứ?"
"Cậu nói dối, trong quan tài lạnh quá. Cậu lại không tới cứu tớ, Tô Mộng, tớ hận cậu!" Cô ấy dùng sức hất tay tôi ra, dùng hàm răng ngay ngắn chỉnh tề hung hăng cắn vào sau gáy tôi.
Cơn đau xuyên thấu lập tức khiến lông mao toàn thân của tôi dựng đứng, tôi cắn răng rên khẽ một tiếng, chỉ cảm thấy chất lỏng ấm áp lăn dài trên vết thương đau đớn của mình.
Máu chảy khắp nơi xuống dưới, quần áo vì dính máu mà dán chặt vào lưng.
Trong không khí có mùi máu tanh khiến đầu óc tôi hơi đờ đẫn chậm chạp, tầm mắt cũng có chút mờ mịt, "Tiểu Tâm, cậu... cậu muốn giết tớ sao?"
Tôi có chút tuyệt vọng, ông nội của Tống Tâm không nói cho tôi biết cách đối phó với những người bị "quỷ trùng” điều khiển. Tôi không thể làm tổn thương Tống Tâm để bảo vệ bản thân, nhưng trong trường hợp này, tôi có thể sẽ chết dưới tay của bạn thân nhất của mình.
Lúc này, tôi cảm thấy sức cắn của Tống Tâm trở nên buông lỏng hơn.
Dường như linh hồn của Tống Tâm đang khóc ở một nơi nào đó sâu xa trong cơ thể cô ấy. Tôi dường như nghe thấy tiếng nói của linh hồn: "Tô Mông cậu chạy đi... chạy đi... cứ mặc kệ tớ."
"Cậu... cậu là đứa ngốc sao? Làm sao tớ có thể mặc kệ cậu?" Tôi hét lên, nhưng cảm thấy giọng nói của Tống Tâm như biến mất.
Dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi, Tống Tâm bị khống chế gầm lên từ phía sau, răng cắn thật mạnh, như có thể cắn tiếp một miếng thịt trên cổ tôi bất cứ lúc nào.
May mắn thay, răng của con người đã thoái hóa từ lâu và không sắc như dã thú.
Cả nửa ngày cô ấy cũng không cắn đứt cổ tôi, nhưng nó khiến tôi đau đến mức tầm mắt tối đen, nội tâm tôi dần trở nên tuyệt vọng. Tôi bị Tống Tâm quản chế, nếu đồ vật trong quan tài nổi dậy thì e rằng sẽ không thoát ra được.
Đứa bé trong bụng lúc này kêu lên: "Mẹ, để Bảo Bảo giúp mẹ, mẹ... Cái này chắc đau lắm, để Bảo Bảo giúp mẹ..."
Đừng... Đừng đi ra ngoài!
Tôi nhìn thấy lỗ thủng trên nắp quan tài, trong đôi mắt đầy máu tanh kia lóe lên một tia đắc ý, nó đang chờ đợi Bảo Bảo của tôi không thể kiềm chế được mà nhảy ra khỏi bụng tôi.
Nhưng tôi không thể ngăn được Bảo Bảo bốc đồng trong bụng mình, linh thể của nó bay ra ngoài và biến thành một luồng sáng trắng. Nó ôm cổ tôi, bàn tay nhỏ bé dùng sức đẩy bàn tay của Tống Tâm ra: "Bà thím xấu xa, buông mẹ tôi ra, mẹ tôi đến đây để cứu bà đó."
Vết cắn của Tống Tâm quá ác liệt, mặc dù Bảo Bảo của tôi là sự kết hợp giữa người và quỷ, có khả năng hơn những đứa trẻ bình thường. Nhưng căn bản không có cách nào đẩy Tống Tâm ra, nó gấp đến độ sắp phát khóc.
Vẻ ngoài uất ức của nó gần giống hệt như Lăng Vũ Dương, hoàn toàn là một phiên bản thu nhỏ của anh. Tôi chưa nhìn thấy dáng vẻ uất ức của Vũ Dương, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện của Bảo Bảo, tôi bất giác mỉm cười.
Có lẽ một giây sau tôi sẽ chết, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui.
Tôi cảm thấy hơi đau lòng cho Bảo Bảo của mình, tôi đưa tay chạm vào khuôn mặt bé nhỏ của nó: "Bảo Bảo, đừng quan tâm đến dì Tống Tâm nữa, dì ấy bị “quỷ trùng” điều khiển, không thể... không thể phục hồi tỉnh táo! Con có hối hận không, ở trong bụng mẹ nhưng mẹ không có chăm sóc tốt cho con... con mau trở về bên cạnh ba đi. "
Bảo Bảo lắc đầu nguầy nguậy: "Con không đi, con muốn mãi mãi ở trong bụng mẹ."
Tôi có chút dở khóc dở cười: "Có đứa trẻ nào có thể ở trong bụng mẹ mãi được? Trẻ nhỏ lớn lên rồi cũng sẽ phải rời xa cha mẹ... Cho dù hôm nay mẹ không chết thì bảy tám tháng nữa con cũng phải chui ra ngoài."
Đột nhiên, tôi cảm thấy không khí không còn căng thẳng như vậy nữa.
Tôi bỗng bớt sợ chết hơn, nhìn linh thể của con mình, tôi luyến tiếc rằng thể xác của nó có thể phải chết theo tôi.
Lại nhịn không được mà nghĩ đến bộ dáng sau này khi lớn lên của nó.
"Mẹ ơi, con muốn trở thành một đứa trẻ đặc biệt, sẽ không rời khỏi mẹ.” Bảo Bảo nhìn tôi với đôi mắt to ngấn nước, rồi gãi đầu bằng bàn tay nhỏ bé sáng bóng của mình: “Mẹ, 'quỷ trùng' là gì a? Nhìn có vẻ ăn rất ngon."
Tôi bị cắn đau đến mức không nói được lời nào.
Cơ thể cũng hơi mệt do mất máu quá nhiều, liếc mắt một cái liền cảm thấy nhiệt năng trong người tản ra.
“Mẹ, con nhất định sẽ cứu mẹ." Bảo Bảo hiếu kỳ không khóc nữa, thân hình phát sáng chậm rãi leo lên vị trí khác trên vai Tống Tâm, cắn một cái vào cổ Tống Tâm.
Tôi nhìn thấy Tống Tâm bị thương, lập tức tỉnh táo lại, rất tức giận: "Sao con có thể làm dì Tống Tâm bị thương!"
"Mẹ, con đang cứu dì ấy. Con của mẹ thích ăn côn trùng nhất." Thân thể nhỏ bé của Bảo Bảo nằm trên vai Tống Tâm, miệng của cô ấy từ từ buông lỏng cổ tôi, hai mắt nhắm nghiền.
Dường như cô thật sự thoát khỏi sự khống chế, nhìn thấy cô ấy từ từ ngả về phía sau, trực tiếp ngã xuống từ giường tầng trên. Giường cao ít nhất một mét, nếu phần sau ót chạm đất, ít nhất là não cũng chấn động.
Tôi đã muốn ngất đi vì cú cắn của Tống Tâm, nói chi đến sức lực giữ cô ấy lại.
Tôi chỉ có thể nhìn Tống Tâm ngã xuống giường, quanh thân Bảo Bảo trong bụng nổi lên một thân ngọc hồng, dùng sức kéo Tống Tâm lên bằng bàn tay củ sen ngắn ngủn của nó.
Có lẽ là do Tống Tâm quá nặng, cánh tay nhỏ bé của nó căn bản không thể động.
Khi đầu của Tống Tâm đập xuống đất, phát ra tiếng "cốp". Cô ấy đập đầu xuống đất rồi như bừng tỉnh lại.
Cô ấy vô ý sờ sờ sau gáy, miệng lẩm bẩm: "Đau quá, làm sao vậy? Ngủ đến mức ngã xuống giường sao? Tôi thật sự ngày càng mơ hồ mà."
Thấy Tống Tâm tỉnh lại, tên nhóc kia chạy tới như bay vào trong ngực cô ấy, vòng tay qua cổ Tống Tâm, hôn lên mặt Tống Tâm: "Dì Tống Tâm! Rốt cuộc dì cũng tỉnh rồi?"
“Dì Tống Tâm?" Khóe miệng Tống Tâm co giật kịch liệt, tuy rằng cô ấy nằm trên mặt đất, nhưng ngón tay lại cầm lấy phía sau cổ áo của Bảo Bảo, nhấc lên thân thể nhỏ nhắn của nó, để ở trước mắt mà nhìn: “Đây là thứ gì vậy?"