Nếu tôi nói vào lúc này, tôi sẽ bị người khác coi như một kẻ bị bệnh tâm thần.
Tống Tâm ở bên cạnh không ngừng che miệng, cô ấy muốn cười nhưng cố hết sức chịu đựng. Tôi nghĩ cô ấy thực sự rất xấu hổ nếu cứ tiếp tục như thế này. Nếu cô ấy bị nghẹn đến nội thương thì làm sao đây?
Lòng tôi vô cùng ngột ngạt, nhưng bàn tay của Lăng Vũ Dương trên bụng dưới của tôi vẫn không ngừng xoa nhẹ. Dường như cô đọng tất cả tình yêu thương của ba trong lòng bàn tay, chạm vào sinh linh bé bỏng đang lớn dần trong bụng.
Thằng bé cũng biết đó là ba của nó đến, có lẽ đang ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn chép một cái, dường như có một giấc mơ tốt. Trong mộng mơ mơ màng màng, khóe miệng mang theo ý cười ngây ngô, thỉnh thoảng trong mộng lảm nhảm bằng giọng mũi: “Ba… Ba… Con yêu ba nhất…”
Hình như anh ấy bị xúc động, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ vào vị trí gần mặt Mặc Mặc.
Đâu giống như một vị vua xử phạt quyết đoán trong Quỷ Vực lại là một người ba hiền lành nhân hậu ở đây. Anh vuốt ve bụng tôi bằng một tay, tay kia điều khiển phía sau đầu tôi và áp môi vào vành tai tôi.
Hơi thở lạnh lẽo từ miệng anh phát ra.
Toàn thân tôi tê dại như có điện xẹt qua, các cơ co căng chặt, tim đập không ngừng. Tôi bị bối rối và bị hấp dẫn bởi anh, hận không thể trở tay ôm lấy anh, tranh quyền tấn công chủ động, đáp trả lại sự tấn công của anh.
Thế nhưng nơi này là máy bay nên tôi không thể cử động được.
Trong lòng tức đến giậm chân, nghĩ thầm Lăng Vũ Dương sau này anh đừng rơi vào tay của em
Nếu không…
Nếu không em cũng sẽ rút roi da ra, nhất định sẽ tranh quyền chủ động.
Anh cười đến độ mặt mũi tràn đầy ý xấu, nói nhỏ bên tai tôi: “Chắc chắn trong lòng em đang rất tức anh, ăn em trên máy bay. Nhưng anh lại muốn như thế này, em có muốn chống đối cũng không được, muốn thoát cũng không xong.”
Nói rồi, đôi tay lạnh buốt kia lạnh buốt liền không chút kiêng kỵ luồn vào trong áo tôi giở trò. Mặt tôi đỏ tới mang tai, thân thể trực tiếp mềm nhũng trong lòng anh, hoàn toàn không có cách nào phản kháng.
Chỉ có thể để tên cương thi khốn nạn xấu xa này làm ẩu, anh cũng chơi hết hứng mới buông tôi ra: “Những chuyện kia của Quỷ Vực rườm rà lại gấp gáp, khi nào xử lí xong. Anh sẽ đến tìm em, bây giờ kéo dài thời gian thế này, sợ rằng lại sẽ có thêm nhiều chuyện phải cần anh xử lý nữa.”
Nghe được lời nói này của Lăng Vũ Dương, trong lòng tôi quả thật trống rỗng.
Bàn tay của anh phủ bên trên gò má của tôi, đôi mắt màu xanh lam bình thường mang theo ngọn lửa tối tăm nhìn nhau với tôi. Thâm thuý trong mắt nhiều vô biên, làm cho người tôi nhìn không thấu.
Chỉ có trong sự thâm tình đó, làm cho người tôi không thể tự kiềm chế.
Tôi nắm lấy cánh tay của anh, có chút mong nhớ không buông, lần này chính là tôi một mình trở về nhà. Tôi phải nói như thế nào với ba mẹ tôi đây, tôi thật sự hi vọng anh có thể ở bên cạnh tôi, cùng tôi đối diện với những chuyện này.
Lăng Vũ Dương không tránh tay tôi, mà thấp đầu xuống, tựa trán mình vào trán tôi: “Cô gái nhỏ, nhìn ánh mắt này của em xem… Em không nỡ nên muốn giữ lại anh sao? Nếu không… Anh không đi nữa… Vừa vặn, anh với em về Nam Công gặp ba mẹ luôn.”
Tôi luôn cho rằng tôi hành xử theo cảm tính, không nghĩ tới anh cũng không kiềm chế được, muốn đi Nam Công gặp ba mẹ tôi. Hơn nữa, một tiếng ba mẹ này anh gọi cũng thuận miệng quá rồi!
Tôi còn nhớ rõ, lúc anh còn ở Quỷ Vực.
Chết sống cũng không chịu gọi Tư Lan đại nhân bằng mẹ, làm cho Tư Lan đại nhân tức đến cứng mặt, lại không có cách nào quản được Lăng Vũ Dương. Trên nét mặt tên nhóc Lăng Vũ Dương này rất dễ nói chuyện, nhưng quả thật lại vô cùng cố chấp, cũng không biết cuối cùng có chuyện gì xảy ra giữa hai mẹ con này, mà làm cho Lăng Vũ Dương để bụng như thế.
Chuyện ích kỉ ai cũng muốn làm, nhưng người rốt cuộc cũng là người, là bởi vì không có lý trí của động vật. Cho dù lòng tôi không dứt bỏ được, nhưng vẫn thả nhẹ cánh tay Lăng Vũ Dương ra.
Lòng cũng trống rỗng theo, không dám nhìn ánh mắt của anh.
Bởi vì sợ phải tận mắt nhìn thấy anh rời đi, cúi đầu chiếc nhẫn phỉ thuý nhỏ đeo trên ngón áp út, không chịu được mà ngây ngẩn. Đợi đến khi máy bay hạ xuống mới tỉnh hồn lại.
Ngẩng đầu chỉ cảm thấy hốc mắt ẩm ướt, tôi đoán mình không khóc.
Lúc sờ lên mặt, lại mò được một giọt nước mắt.
Tống Tâm dùng ngón tay chỉ lên huyệt thái dương của tôi một cái, bày ra một dáng vẻ rèn sắt không thành thép: “Tô bồn cầu, cậu cũng không biết nói một tiếng giữ lại sao hả? Hả? Cậu nũng nịu như thế, mềm mại cầu xin anh ấy một chút, chắc chắn anh ấy sẽ cứng rắn không rời đi rồi.”
“Giữ anh ấy lại làm gì chứ, thời gian ở đây với Quỷ Vực chênh lệch, anh ấy ở lâu một chút thì bên kia sẽ nhiều thêm một chuyện cần anh ấy xử lý, cậu không phải không biết Quỷ Vực có rất nhiều âm hồn đều… Đều biến thành bóng đen. Đó phải cần công tác thống kê với trấn an…” Tôi vội vàng làm tiêu tôin chiếc nhẫn phỉ thuý trên ngón áp út, hơi ngẩn người nhìn ánh nắng tươi sáng của Nam Công bên ngoài cửa sổ sân bay.
Bình thường sau khi máy bay hạ cánh, vẫn là cần chờ đợi một lúc mới có thể xuống máy bay.
Trong cabin, toàn là tiếng ồn ào không ngừng.
Tống Tâm cười lạnh: “Chuyện của Quỷ Vực liên quan gì đến cậu chứ, chính là cậu quá mềm lòng. Cậu cứ mặc kệ bọn họ đi, cho dù thiên hạ có đại loạn thì như thế nào. Cậu cứ nghĩ cho bản thân trước đi, cậu trở về phải nói chuyện này với ba mẹ cậu làm sao?”
Vừa nhắc tới chuyện làm sao giải thích cho ba mẹ tôi, tôi liền đau đầu.
Nhưng tôi cũng không thể không quay về xem bọn họ, tôi chỉ có thể mơ hồ trả lời Tống Tâm: “Cũng không phải là tớ mềm lòng, Quỷ Vực loạn, sẽ ảnh hưởng đến dương gian. Nếu như bản thân cậu ở vị trí của tớ, cô gái như cậu, dám nói ra loại lời này à?”
“Được được được, tớ nói gì thì cũng như đứng nói chuyện không đau eo…” Tống Tầm nhìn thấy những người khác xuống máy bay, cũng lôi kéo tôi cùng đi xuống, bên trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Đảng thương cho ông nội, mỗi ngày ông ấy còn đều tưởng nhớ đến con chim mập kia. Phải biết tên gà béo chết kia, còn chưa có chết.”
Chuyện Thái Bạch đại nhân biến thành anh chàng đẹp trai, thật đúng là không thể nói cho ông cụ biết.
Lão gia tử mặc dù là âm dương tiên sinh ở trong cao thủ, nhưng chuyện Quỷ Vực càng ít người bình thường biết thì càng tốt. Chỉ có thể nói với ông cụ, Thái Bạch đại nhân bị phương trái một, một đao đâm xuyên tim, chết thô sáp.
Tôi với Tống Tâm gia trụ cửa đổi diện mà, chúng tôi đón xe về nhà, đầu tiên là ai về nhà nấy, tìm các mẹ. Lưu Vũ Năng là vệ sĩ, đi theo chúng tôi về nhà có chút kỳ quái, anh tôi chỉ có thể ở lại trong căn nhà trọ ở bên cạnh mà Liên Quân Thân thuế cho.
Nếu như hai chúng tôi có chuyện gì, có thể trực tiếp gọi điện thoại cho Lưu Vũ Năng.
Tôi về nhà không đem theo chìa khóa, là gõ cửa đi vào. Trong nhà còn có tiếng TV, còn có thể nghe được tiếng mẹ tôi chặt thịt, nghe vô cùng náo nhiệt cùng ấm áp.
Gõ mấy lần, là ba tôi mở cửa, trên mặt ông ấy đầy ý cười nghênh đón tôi: “Là Mộng Mộng trở về, lâu như vậy không gặp, đã gầy rồi. Con… Con mang thai, phải ăn nhiều một chút, ba nhớ kỹ mẹ lúc mẹ con mang thai, đã béo thành heo rồi đấy…
“Ba của Tô Mộng, ông nói ai thành heo hả?” Giọng nói của mẹ tôi ở trong phòng bếp mặc dù rất dịu dàng, thật không phải là loại cảm giác hung hãn kia thế nhưng lại mang theo bất mãn.
Ba tôi vội vàng bịt miệng lại, xấu hổ cười cười với tôi, giúp tôi đem hành lí chuyển vào trong nhà.
Tôi nghĩ thầm không đúng, trong nhà làm sao lại vui mừng như vậy, bọn hắn Nhị lão khẳng định là xem bảo chỉ. Nhìn thấy Lăng Vũ Dương chết, tôi thành mới tôing quả phụ, khẳng định là muốn khổ sở.
Cho dù về sau nhìn lại, Hào môn thiếu gia, ly kỳ khởi tử hoàn sinh, cũng nên hiếu kì chuyện này.
Theo cá tính của bọn họ, tôi về nhà sẽ hỏi trước chuyện này…
Không đúng!
Trên đầu tôi tất cả đều là hắc tuyến, bởi vì bầu không khí không đúng.
Chỉ thấy một người mặc áo len màu xám, dáng người thắng từ bên trong phòng ngủ chạy ra: “Bảo bối, em trở về rồi. Anh nói với ba mẹ, trước giờ cơm tối máy bay của em sẽ hạ cánh, bọn họ còn đang làm sủi cảo nè. Ngươi nếu không tốt cùng tôi cùng một chỗ hỗ trợ?”