Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con - Tô Lạc Vy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 128​




Chương 128



Tô Lạc Ly lên tầng, ngồi trên giường trong phòng ngủ, trầm ngâm suy nghĩ, lát nữa Ôn Khanh Mộ về thì nên làm thế nào?



Tên này vui buồn thất thường, thật sự không dễ đối phó.



Không được, cô không thể ngồi im chờ chết, phải tìm nơi có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.



Cứ nghĩ như vậy, Tô Lạc Ly xuống tầng, vừa xuống tầng, cửa liền mở.



Ôn Khanh Mộ đi vào nhà, dáng vẻ cực kì hung dữ.



Vừa thấy Tô Lạc Ly, anh liền đi tới, vác luôn cô lên.



“Này này này, có gì từ từ nói, anh muốn làm gì thế?”



Cô cũng không phải là bao tải, sao cứ vác cô mãi thế?



Tô Kiêm Mặc thấy vậy thì cười, không xen vào.



Ôn Khanh Mộ vác Tô Lạc Ly đi thẳng về phòng, đặt cô lên giường, sau đó, bắt đầu cởi quần áo của cô…



Đây là tiết tấu gì vậy?



Không phải anh tức giận sao? Sao vừa về nhà đã lên giường luôn chứ?



“Anh đừng như vậy!” Tô Lạc Ly liền ôm chặt lấy cơ thể mình.



Ôn Khanh Mộ lột trần Tô Lạc Ly, nhìn kỹ, từ trên xuống dưới, trái sang phải, hoàn toàn coi cô như một miếng thịt mà lật đi lật lại vài lượt!



Cuối cùng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.



“Có bị thương ở đâu không?” Giọng điệu cực kì dịu dàng.



Thật sự Tô Lạc Ly không còn gì để nói, lẽ nào anh lột sạch cô là để kiểm tra xem trên người cô có bị thương hay không sao?



“Không” Tô Lạc Ly liền lặng lẽ kéo chăn, che đi cơ thể không mảnh vải che thân của mình.



Sắc mặt Ôn Khanh Mộ liền tối đi.



Khuôn mặt lo lắng vừa rồi, trở nên cực kì giận dữ.



“Tô Lạc Ly! ĐM đồ què như cô còn chạy lung tung làm gì?



Đồ què, đồ què, lại gọi cô là đồ què…



“Tôi chỉ về nhà một chuyến thôi..” Giọng nói của Tô Lạc Ly nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa.



“Về nhà làm gì? Về chịu đòn à?”



Cô không điên, về nhà chịu đòn?



“Tôi chỉ cảm thấy buồn chán, vừa khéo..”



Không đợi Tô Lạc Ly nói xong, Ôn Khanh Mộ lại ngắt lời cô.



“Cảm thấy buồn chán, nên đến tận cửa tìm đòn?”



Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ, thật sự khóc. không ra nước mắt, trong mắt anh, thật sự cô ngu ngốc thế sao?



Lại còn tìm tận cửa tìm đòn?



Ôn Khanh Mộ trừng mắt nhìn cô, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.



“Anh tìm gì thế?” Tô Lạc Ly bỗng có một cảm giác không lành, ánh mắt của người đàn ông này giống như đang Tìm thứ gì đó, không phải muốn đánh cô chứ?



“Tìm cái gì đó, đánh gãy nốt cái chân còn lại của cô!



Xem xem cô còn chạy lung tung nữa không?



“Đừng đừng đừng!” Tô Lạc Ly không có thời gian để ý bản thân không một mảnh vải che thân, vội vàng ôm lấy Ôn Khanh Mộ.



“Tôi không đi nữa có được không? Có chuyện nên tôi mới về, lần sau không thế nữa”



Trái tim Ôn Khanh Mộ hãng một nhịp vì cái ôm đột ngột này, quan trọng là cái ôm này còn mang theo xúc cảm và nhiệt độ của da thịt nhãn mịn.



“Lần sau có dám nữa không?”



“Không dám nữa, không dám nữa, không dám nữa” Tô Lạc Ly vội vàng xin tha.



“Biết lỗi chưa?”



“Tôi sai rồi, sai rồi, sai rồi”



Khóe miệng Ôn Khanh Mộ không khỏi giương lên, xoay.



người lại, lọt vào tầm mắt chính là thân thể trơn nuột, trắng nõn của Tô Lạc Ly.



Vì vừa rồi anh đè cô lên giường mà lột đồ, hiện giờ tóc cô hơi rối, xõa tung trên bờ vai nuột nà.



Dáng vẻ này của cô, cực kì quyến rũ.



‘Yết hầu anh liền trượt lên trượt xuống.



Tô Lạc Ly phát hiện ngọn lửa trong đôi mắt anh, liền chuẩn bị kéo chăn, Ôn Khanh Mộ lại ném thẳng chăn sang một bên.



Đôi môi phủ lên bờ môi mềm mại của Tô Lạc Ly.



“Ư… Đừng.”



“Làm sai thì nên bị phạt!”



Ôn Khanh Mộ trực tiếp đè lên người Tô Lạc Ly.



Chỉ mười phút ngắn ngủ, từ sự lo lắng và dịu dàng lúc đầu, đến sự tức giận về sau, rồi đến sự động dục bây giờ.



Người đàn ông này đổi mặt nhanh quá.



SÁT Ôn Khanh Mộ liền dừng lại “Sao thế?”



“Đau chân!”



Ôn Khanh Mộ liền đứng dậy, kiểm tra chân của Tô Lạc Ly, cẩn thận chạm nhẹ, băng gạc đã hơi lỏng ra.



“Đáng đời!” Ôn Khanh Mộ gầm lên với Tô Lạc Ly một tiếng, sau đó đứng lên mặc quần áo rồi đi ra ngoài.



Một lúc sau, cầm theo băng gạc mới và thuốc nước, băng bó lại cho cô.



Băng bó xong, cũng không làm tiếp chuyện vừa rồi nữa.



Tô Lạc Ly thở phào một hơi, coi như thoát được một kiếp.



Chuyện này coi như đã qua, chỉ là, trên đường Tô Lạc Ly về nhà, cô cứ cảm thấy có người đi theo mình.



Hình như có bóng người, nhưng cô vừa quay người thì liền biến mất.



Lế nào là do cô nghĩ nhiều?



Cô vội nhớ tới khi xảy ra chuyện ở trên núi hôm trước, khi quay về, cô vẫn lo lắng cho Bối Bối, vẫn gọi vài cuộc điện thoại cho cô ta, kết quả Bối Bối úp úp mở mở trong điện thoại, cũng không nói gì.



Hôm đó, lẽ nào không phải là một sự cố ngoài ý muốn, mà là có người muốn hãm hại cô?



Không biết thế nào, có lẽ hôm đó, ở trong núi, Tô Lạc Ly thật sự đã bị dọa đến kinh hồn bạt vía.



Khi đang sạc điện, điện thoại bỗng reo lên, làm ngắt mạch suy nghĩ của Tô Lạc Ly.



Là Vương Vãn Hương gọi.



Tô Lạc Ly nhíu mày, nhưng vẫn nghe máy.



“Tô Lạc Ly! Cái đồ đê tiện đáng chết ngàn lần nhà mày!



Mày vong ân bội nghĩa đã đành, thấy điều kiện trong nhà tốt lên, trong lòng không thoải mái có phải không? Còn gọi người đến nhà đập phá nữa! Tô Lạc Ly, mày được lắm!”



Trong điện thoại, Vương Vãn Hương thở hồng hộc, rõ ràng là đang tức điên lên.



“Tôi nói này bà Vương, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi có được không? Chắc không phải là người khác uống rượu dưỡng sinh nhà các người rồi xảy ra chuyện nên đến báo thù chứ? Tôi đã nói rồi mà…”



“Điêu toa! Mày dám nói không phải là do mày sai đến?



Đối phương luôn mồm nói là tìm mày! Tao nói cho mày biết, Tô Lạc Ly, cái con bé chết tiệt nhà mày chờ đấy cho.



tao! Đừng để tao nhìn thấy mày!”



Vương Vãn Hương tức giận gầm lên trong điện thoại xong liền ngắt máy.



Tô Lạc Ly bỗng nghĩ ra, Ôn Khanh Mộ đến nhà cô, lẽ nào anh đập phá nhà họ Tô?



Cô cầm điện thoại đập vào đầu mình một cái, chuyện này phải làm sao mới được đây?



Ôn Khanh Mộ vừa đi vào liền thấy Tô Lạc Ly cầm điện thoại đập vào đầu mình.



“Tô Lạc Ly! Có phải cô có xu hướng tự ngược đãi bản thân không?”



“Hả? Không, không phải đâu!” Tô Lạc Ly liền cất điện thoại đi: “Ờ thì, anh làm gì nhà tôi thế “Đập nhà cô”



Quả nhiên là anh!



Tô Lạc Ly thật sự khóc không ra nước mắt!



“Sao thế? Cô có ý kiến sao? Có ý kiến thì cứ để đấy cho tôi! Lần trước ở lễ đính hôn, tôi đã muốn làm thế rồi!



Hôm nay cô không về nhà, tôi cũng không nhớ ra chuyện này!”



Cũng có nghĩa là, tất cả những chuyện này vẫn nên trách bản thân Tô Lạc Ly.



Tô Lạc Ly cười ngây ngô hai tiếng với Ôn Khanh Mộ.



Bây giờ cũng không phải lúc để tranh luận chuyện này với anh.



Đập cũng tốt, ít nhất bọn họ bận rộn một đống chuyện ở nhà, cũng không có thời gian để ý đến chuyện rượu dưỡng sinh, đập nhà cũng còn hơn là ngồi tù.



Nhưng chống đỡ được một lúc, chứ không chống đỡ được cả đời!



Tô Lạc Ly thở dài một hơi, điều nên nói, cô đã nói rồi, bọn họ có nghe hay không thì tùy.



Ôn Khanh Mộ giơ tay, võ đầu Tô Lạc Ly.



“Lại nghĩ linh tinh gì thế?”



“À, không có gì..”



“Ngày mai tôi dẫn cô đi hẹn hòI”



“Hả?”



“Không phải là ở nhà buồn chán sao?”



Tô Lạc Ly hơi ngẩn ngơ.



Cái từ đi hẹn hò này…



Nhưng có đánh chết cô cũng không ngờ được sẽ gặp phải chuyện gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK