“Tối qua Daisy muốn đưa anh về phòng. Anh uống nhiều quá đến mức không còn biết gì nữa. Nếu em không đến kịp thì có lẽ hai người đã thật sự làm chuyện đó rồi.”
“Vậy thì anh vẫn chưa thất thân.” Ôn Khanh Mộ vẫn thấy khá may mắn.
“Nhưng anh rể này, tháng sau hai người kết hôn rồi, sau khi kết hôn sẽ là vợ chồng. Thật ra Daisy nói đúng, đây là chuyện sớm muộn thôi.”
Ôn Khanh Mộ vò đầu: “Kết hôn rồi tính sau.”
“Anh biết tối qua sau khi uống say anh vẫn luôn nói gì không?”
Ôn Khanh Mộ ngẩng đầu nhìn Tô Kiêm Mặc, vẻ mặt mờ mịt.
“Anh nói đừng đụng vào tôi, tôi có vợ rồi, vợ tôi sẽ không vui, tôi không thể có lỗi với vợ.”
Đương nhiên Ôn Khanh Mộ không biết mình đã nói những lời này, bây giờ nghe xong trong lòng anh thấy rất vui vẻ.
“Anh rể, em không có tư cách để phán xét chuyện này, nếu anh thấy làm như vậy có lợi cho đôi bên thì anh làm. Nhưng anh đã sắp kết hôn rồi, anh hãy quên chị em đi, nếu không dù là với anh hay với Daisy đều là một sự tổn thương.”
Tô Kiêm Mặc nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Ôn Khanh Mộ, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng.
Hai bên đã bàn bạc xong chuyện cưới xin của tháng sau, gia tộc Butt chuẩn bị về nước.
Ôn Khanh Mộ cũng thay quần áo, ít nhất thì chú rể tương lai là anh đây cũng phải đi tiễn người ta.
“Cậu Ôn, chúng tôi đã bàn bạc xong mọi chuyện, Daisy của chúng tôi cũng sắp làm cô dâu rồi.”
“Vâng thưa ông Butt, chúng tôi sẽ chuẩn bị hôn lễ trong một tháng này, đảm bảo khiến Daisy hài lòng.”
Daisy đi tới chỗ Ôn Khanh Mộ: “Honey, một tháng nữa em sẽ là cô dâu của anh.”
“Ừm, một tháng nữa gặp lại.”
Thật hiếm khi biệt thự yên tĩnh thế này, dì Phương đang chờ ở tầng dưới.
“Lạc Ly đâu? Cô ấy có làm loạn nữa không?”
“Hình như mợ chủ đã ổn hơn, mấy tiếng tối nay không hề làm loạn, bây giờ mợ đang ngủ trong phòng ạ.”
“Đã ngủ rồi?” Điều này khiến Giản Ngọc thấy hơi lạ, bởi vì buổi tối là lúc Tô Lạc Ly làm loạn nhất, không ầm ĩ đến một, hai giờ sáng thì không ngủ.
“Vâng thưa cậu Giản, hiếm khi mợ chủ không làm loạn, cậu cũng về ngủ một giấc thật ngon đi.”