Chương 140
Chương 140
Tô Lạc Ly hết sức phấn khởi chạy ra ngoài nói với đạo diễn, cô gái đồng ý rồi, hơn nữa còn không lấy tiền công.
Chuyện này khiến Nghiêm Kha mừng phát điên.
Phải biết là bộ phim này không có đầu tư gì, ông lấy hết của cải của mình Ta, nếu cô gრnày thét giá cao, ông thật sự không chịu nổi.
Vốn Tô Lạc Ly cũng bàn đến giá cả với cô gái này, nhưng cô ấy lại không muốn gì, chỉ muốn Tô Lạc Ly thực hiện lời hứa là được.
Hai cảnh quay quay lại, cô gái mặc bộ đồ vừa nãy, đánh ghi-ta để lên hình.
Cảnh này nặng ở ý cảnh, không có lời thoại.
\g uyển m hoa cực kì Vì thế, khi cố định cảnh quay này, chất gi: chuyển linh hoạt của cô gái, phối hợp v: độc đáo, thật sự là cực kì đẹp.
Đã quay phim xong.
Tô Lạc Ly chuẩn bị chào tạm biệt cô gái kia, vừa khéo trong tay cô ấy đang cầm một bó hoa baby trắng.
“Cô đến vừa khéo, tặng cho cô” Cô gái dùng giấy kraft gói bó hoa baby lại, đưa cho Tô Lạc Ly.
Giấy kraft và hoa baby phối hợp với nhau, vậy mà lại đẹp như thế, mùi rất tươi mát.
“Cảm ơn, thật đẹp, hoa trong tiệm của cô đều cực kì đặc biệt”
Cô gái khẽ cười, khác với dáng vẻ đẩy người khác ra xa ngàn dặm lúc trước.
“Quê của tôi có rất nhiều hoa, vì thế, tôi hiểu hơn một chút”
Cô gái lấy một bình thủy tinh nhỏ trong suốt từ trong túi đeo bên người mình ra: “Cái này cũng cho cô, bên trong là thuốc lá tôi làm, mùa hè có thể đuổi côn trùng”
“Thật cảm ơn cô quá! Đúng rồi, còn chưa biết cô tên là gì? Tôi tên là Tô Lạc Ly, cô gọi tôi Lạc Ly là được.”
“Tên của tôi… Tên của dân tộc thiểu số đều rất khó đọc, cô gọi tôi Anh Túc là được”
“Anh Túc?” Cái tên này lại rất đặc biệt.
“Được” Tô Lạc Ly gật đầu: “Vậy chúng ta làm bạn nhé.”
Anh Túc mỉm cười gật đầu.
“Đúng rồi, người cô muốn tìm là người thế nào, nói không chừng tôi có thể giúp cô”
Anh Túc lại lắc đầu.
“Không cần đâu, nếu có duyên, tự nhiên anh ấy sẽ xuất hiện: Thật sự là một cô gái đặc biệt.
“Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt”
Tô Lạc Ly ôm lấy bó hoa baby mà Anh Túc tặng cô, rồi rời khỏi tiệm hoa.
Mục Nhiễm Tranh liền sán tới.
“Lạc Ly, ở đâu ra thế?”
“Chủ tiệm hoa tặng”
“ĐM, nhân duyên của cô cũng tốt quá đây! Đều nói bà chủ là một cô gái, tính tình cực kì quái lạ, cô cũng xử được?”
“Sức hút cá nhân!” Tô Lạc Ly ôm bó hoa baby của mình rời đi.
Sau khi rời khỏi tiệm hoa, Tô Lạc Ly và Mục Nhiễm Tranh liền đi theo đoàn phim bắt đầu hành trình đi khắp cả nước lấy cảnh quay.
Chớp mắt, “Âm thanh hoa nở” sắp bước vào giai đoạn cuối cùng, bắt đầu đếm ngược đến ngày đóng máy.
Dark Region Ôn Khanh Mộ đi đi lại lại trong phòng làm việc, mấy ngày này đối với anh, quả thật là quá giày vò.
Thời gian lâu như này, vậy mà đến tin wechat Tô Lạc Ly cũng không gửi cho anh!
Rốt cuộc trong lòng cô có còn người chồng này không?
“Doãn Cẩn! Giờ Tô Lạc Ly đang ở đâu?” Ôn Khanh Mộ gầm lên.
“Hôm nay phu nhân ở thành phố S, nghe nói đó là nơi quay cuối cùng”
Vì sự xuất hiện của người đàn ông thần bí kia, Ôn Khanh Mộ ra lệnh cho Doãn Cẩn phái người bám sát Tô Lạc Ly, vì thế, nhất cử nhất động của Tô Lạc Ly đều nằm trong lòng bàn tay của anh.
“Lập tức đặt vé đi thành phố S cho tô “Ơ… chủ tịch, đây là nơi quay phim cuối cùng rồi, nói không chừng hai ngày nữa phu nhân sẽ về”
“Lời tôi nói cậu không hiểu hả?”
“Vâng, tôi lập tức đi đặt vé máy bay.”
Đêm tối Tô Lạc Ly kết thúc một ngày quay phim, đang nghỉ ngơi trong khách sạn, có lẽ sắp đóng máy rồi, mỗi lần sắp đóng máy, cô đều tràn đầy suy nghĩ.
Cô là một diễn viên rất dễ hãm sâu vào nhân vật của mình, mỗi lần đóng máy, đều là lúc nói lời tạm biệt với vai diễn của mình.
Đương nhiên sẽ hơi không nỡ.
Buồn chán nằm trên giường, lướt xem newsfeed.
Trạng thái của Tiêu Mạch Nhiên đập vào mắt, ảnh đi kèm là ảnh selfie của cô ta.
“Buổi đêm ở thành phố S yên tĩnh mà đẹp, nhớ bạn”
Tô Lạc Ly like theo thói quen, bình luận: Chị Mạch nhiên cũng ở thành phố S à, trùng hợp quá, em cũng ở đây.
Rất nhanh Tiêu Mạch Nhiên liền trả lời cô: Đúng vậy, trùng hợp quá, thế nhưng, chác là không có thời gian gặp nhau.
Về thành phố Z rồi hẹn nhau sau nhé.
Tô Lạc Ly lại trả lời một câu.
Đang chuẩn bị ngủ, bỗng bên ngoài có người gõ cửa.
Tô Lạc Ly không nhịn được trợn mắt bất mãn: “Hắc Thổ chết tiệt, nửa đêm còn không chịu ngủ!”
Vốn cô không muốn ra mở cửa, nhưng tiếng gõ cửa cứ liên tục vang lên không ngừng, cô chỉ đành dậy mở cửa, tên nhóc kia lại làm trò gì nữa.
“Tôi không ăn đêm, không chơi game, không muốn ngắm cảnh đêm!” Vừa mở cửa, Tô Lạc Ly liền gầm lên với người ở bên ngoài.
Mục Nhiễm Tranh thường nửa đêm đến tìm cô, không phải hẹn cô đi ăn đêm, thì hẹn cô chơi game, hoặc là không ngủ được hẹn cô đi ngăm cảnh đêm.
“Sao? Hai người thường cùng nhau ăn đêm, chơi game, ngắm cảnh đêm sao?”
Ngoài cửa truyền tới một giọng nói quen thuộc.
Lúc này Tô Lạc Ly mới nhìn rõ, đứng bên ngoài là Ôn Khanh Một!
“Không, không có, anh ta hẹn tôi, tôi không đi…” Tô Lạc Ly liền lắp bắp trả lời.
Không biết vì sao, khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly lại cảm thấy tim đập loạn nhịp.
Hơi vui mừng.
Ôn Khanh Mộ đi vào, đóng cửa lại.
“Sao cô nhẫn tâm thế? Một tin nhắn wechat cũng không có, một cuộc điện thoại cũng không có! Vậy mà còn cùng người khác ăn đêm, chơi game, ngắm cảnh đêm?
Có phải cô muốn chết không?”
Ôn Khanh Mô vừa chỉ vào đầu Tô Lạc Ly, vừa từng bước ép sát, Tô Lạc Ly liên tục lùi về phía sau.
Nẽ nào không phải là phụ nữ chỉ trích đàn ông không nhắn tin, không gọi điện sao?
“Nói, cô muốn chết thế nào?”
Tô Lạc Ly sợ hãi nuốt ngụm nước bọt.
“Sao anh lại đến thế?”
“Tôi không được đến à?”
“Được được được…”
“Tôi hỏi cô kìa, cô muốn chết thế nào?”
Gô phải trả lời thế nào đây?
Không chờ Tô Lạc Ly trả lời, Ôn Khanh Mộ liền tập kích đôi môi cô.
“Xem xem tôi giày vò cô thế nào!”
Ôn Khanh Mộ thuần thục xé đồ của Tô Lạc Ly, ôm cô lên giường.
Anh đã cấm dục hai tháng rồi!
Hai tháng đó!
Anh cảm thấy mình sắp điên rồi!
Tô Lạc Ly hoàn toàn không phải đối thủ của anh, mặc cho anh hôn, đắm đuối vào sóng tình nơi anh.
Hai tiếng qua đi, Ôn Khanh Mộ vẫn không có ý dừng lại.
Đầu óc Tô Lạc Ly vẫn còn tỉnh táo, ngày mai còn phải quay phim, nếu cứ tiếp tục thế này, tối nay sợ là không dừng lại được.
Cô ôm chặt lấy Ôn Khanh Mộ.
“Đừng, ngày mai tôi… còn… còn phải quay phim nữa, dừng lại, có được không?”
“Không dừng lại được thì làm sao?” Ôn Khanh Mộ hôn lên tai Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy cả người run lên, cảm giác tê dại nhanh chóng lan ra toàn thân.
“Chờ về nhà, về nhà… có được không? Xin… xin anh..”
Ôn Khanh Mộ nhìn người trong mộng trong lòng.