Chương 187
Chương 187 Cô không dám yêu
Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, Tô Lạc Ly cũng khóc không ra nước mắt. "Hello, Lạc Ly thân yêu, ngạc nhiên không? Bất ngờ không?" Trên mặt Mục Nhiễm Tranh vẫn là nụ cười đặc thù của anh, nụ cười cực kỳ xấu xal "Sao lại là anh chứ? Anh có thể tránh xa tôi chút không? Sao ở đoàn phim nào tôi cũng có thể thấy anh thế?" Lời tố cáo của Tô Lạc Ly khiến tất cả nhân viên đều bật cười. "Này, cái cô Tô Lạc Ly kia, nổi tiếng rồi thì muốn ném ông đây sang một bên có đúng không?” Hai người cũng không thể thiếu một trận đấu khẩu. Vì bộ phim điện ảnh này kể về câu chuyện trong chuyến du lịch, vì thế không khỏi gặp
được nhiêu loại người, vì vậy, Nghiêm Kha mời tới rất nhiêu diễn viên khách mời. Trong phim, Mục Nhiễm Tranh đóng vai một cậu công tử nhà giàu mới nổi, dùng cách mọi người hay nói, chính là một tên đại gia ngốc nghếch.
Biên Lãng và Thẩm Mạn nói vài ba câu liền lừa được một triệu từ chỗ tên đại gia ngốc nghếch này.
Thế nhưng, vai diễn của Mục Nhiễm Tranh chỉ có ba cảnh, quay nửa ngày là xong. Buổi chiều quay xong, Mục Nhiễm Tranh vỗ vai Tô Lạc Ly.
Thế mà Tô Lạc Ly lại mở lời trước.
"Đại gia ngốc, tối nay có lịch gì không? Đi uống vài ly"
"Được, vừa khéo tôi cũng có chút chuyện muốn nói với cô, thế nhưng, cô có thể
đừng gọi tôi là đại gia ngốc nữa không?" Mục Nhiễm Tranh búng một cái vào trán Tô Lạc Ly.
"Tôi không gọi anh là đại gia ngốc, đại gia ngốc!"
"À! Giỏi lắm Tô Lạc Ly! Cô vẫn gọi tôi là Hắc Thổ đi!"
"Đây là tự anh nói đấy nhé, sau này tôi lại gọi anh là Hắc Thổ, anh đừng có không vui"
Vừa khéo tối nay cũng không có cảnh quay của Tô Lạc Ly, hai người liên trực tiếp đến khách sạn Tô Lạc Ly ở, mua vài món nhắm và vài chai bia.
Còn chưa ăn món nhắm, còn chưa nói gì, Tô Lạc Ly đã cầm một chai bia lên, uống ừng ực.
"Đm... Biết là cô tửu lượng tốt, nhưng cô có
thể đừng hung ác thế được không? Như này tôi rất mất mặt đó, không uống bằng một người phụ nữ!"
Tửu lượng của Mục Nhiễm Tranh không tốt, vì thế anh thường hay kiểm soát mình. Tô Lạc Ly lau khóe miệng, đặt chai không lên mặt bàn.
"Uống rượu với tôi, đã bao giờ anh có thể diện chứ?”
"Được rồi"
Tô Lạc Ly nói đứng sự thật, Mục Nhiễm Tranh cũng không phản bác.
"Nói đi, có phải anh tìm tôi có chuyện riêng không?" Tô Lạc Ly câm đũa, bắt đầu ăn. "Tôi nói cho cô biết cô đoán xem tối hôm đó tôi nhìn thấy ai?" Mục Nhiễm Tranh thần thần bí bí sán lại gân Tô Lạc Ly.