Chương 167
Chương 167 Lợn còn giỏi hơn cô
Ôn Khanh Mộ dịu dàng thế này khiến Tô Lạc Ly hơi không quen. Cô mim cười, gật đầu với Ôn Khanh Mộ. Cô muốn quay thế nào thì quay thế đó. Chắc là anh rất để ý đến cô nhỉ? Ôn Khanh Mộ duỗi tay, vuốt mái tóc mềm mại của Tô Lạc Ly. "Có phải cảm thấy buồn chán không?” "Hơi hơi” Đương nhiên sẽ buồn chán rồi, một tay của cô truyền nước, chỉ có thể nằm trên giường, đến xuống đất cũng không được, trong tay lại chỉ có điện thoại. Nhưng trong điện thoại của cô không có trò chơi nào, trừ xem tin mới, lướt dòng thời gian, thật sự là không có gì để làm.
Ôn Khanh Mộ đứng dậy, đi tới trước bàn làm việc, câm điện thoại của mình đi tới. Anh tiện tay mở một tệp trên màn hình điện thoại.
"Trong này toàn là trò chơi, cô tự mở mà chơi"
Tô Lạc Ly nhìn chăm chú.
Trời ạ!
Không hổ danh là điện thoại của thiên tài game, trong tệp này kín mít toàn là trò chơi, tiện tay lướt xem, hoàn toàn không thấy đáy!
"Sao điện thoại của anh có thể có nhiều trò chơi như này chứ?”
"Tính năng test game mà thôi, đây gân như là toàn bộ trò chơi của công ty chúng tôi, có trò đã xóa mất rồi, cũng có vài trò là của công ty đối thủ"
"Nhưng điện thoại của anh sao lại cài được nhiều trò chơi như này?"
"Điện thoại của tôi là đặt làm, bộ nhớ khá lớn, cô chơi đi, có việc gì thì gọi tôi.
Đón lấy, để tiện cho cô chơi, Ôn Khanh Mộ còn kê bàn nhỏ cho cô, hơn nữa còn đặt giá kê điện thoại, để cô có thể dùng một tay mà vẫn chơi trò chơi thoải mái.
Các trò chơi hoa mắt chóng mặt, khiến Tô Lạc Ly chọn hoa cả mắt.
Trước giờ cô không quá thích trò chơi các thứ, thậm chí căn bản rất ghét trò chơi, dù sao người đời đã nói: Chơi bời lêu lổng. Thế nhưng, cô lại cưới một chuyên gia game, người chuyên tạo ra các trò chơi. Tô Lạc Ly chọn một trò chơi kiểu xếp hình, những trò chơi khác, cô cũng không biết chơi.
Còn nhớ trò chơi kiểu xếp hình này cực kì được yêu thích, rất nhiều người trong đoàn làm phim đều kết bạn với nhau, mọi người còn trao đổi bí kíp qua bàn.
Thì ra đây là sản phẩm của công ty Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ liếc nhìn cô, rồi bắt đầu chuyên tâm xử lý giấy tờ.
Hai người ở cũng trong một không gian, không làm phiên lẫn nhau nhưng lại hòa hợp đến lạ.
Dường như cả một buổi sáng, Ôn Khanh Mộ đều cực kì bận rộn, anh quay về Ái Y Cốc khoảng hơn nửa tháng, đống công việc tích đôn suốt hơn nửa tháng này nhiều không đếm xuể.
Ôn Khanh Mộ ghét nhất là xem đống giấy tờ này, vì thế làm một buổi sáng, anh cực kì buồn bực.