Chương 205
Chương 205: Đồ ăn cũng không thể chặn họng anh
Trong tủ quần áo của cô lại có một chiếc áo khoác của người khác!
Chiếc áo khoác này rõ ràng to hơn áo khoác của cô một cỡ, hơn nữa cũng không phải phong cách của cô, cô rất chắc chắn đây không phải là áo của cô.
Nhưng đây không phải áo của cô thì là của ai chứ?
Tô Lạc Ly nghĩ kỹ lại, sau đó vỗ trán, vậy mà cô lại quên mất chuyện này!
Lần trước cô và Tiêu Mạch Nhiên cùng quay chương trình, hôm đó trời mưa to, Tiêu Mạch Nhiên đưa áo khoác cho cô. Cô còn bảo dì Phương giặt sạch chiếc áo này, cất đi, định về sau trả lại Tiêu Mạch Nhiên.
Cô lấy chiếc áo ra, tìm một chiếc túi xách tốt một chút, đặt vào.
Sau đó gửi tin nhản cho Tiêu Mạch Nhiên. "Chị Mạch Nhiên, chiếc áo lần trước chị cho em mượn vẫn ở chỗ em, gần đây chị có ở thành phố Z không? Em đưa áo tới cho chị"
Rất lâu sau Tiêu Mạch Nhiên mới trả lời. Chiều nay chị có một hoạt động phải tham gia, sau bảy giờ là được, nhà chị ở khu Diamond, em đến thì gọi điện thoại cho chị”
"Vâng ạ"
Hẹn Tiêu Mạch Nhiên xong, hai người không gửi tin nhắn nữa.
Nhớ là lần trước, từng nghe Mục Nhiễm Tranh nói, hai người bọn họ ở cùng một khu nhà.
Vừa khéo cũng phải tới khu Diamond, cô xem dòng thời gian, thấy gâần đây Mục
Nhiễm Tranh cũng ở nhà chơi game.
Vừa khéo đi đến nhà Mục Nhiễm Tranh một chuyển.
Tô Lạc Ly ngủ trưa một giấc, sau khi dậy thì thấy buồn chán, liền đi thẳng xuống bếp.
Cô đến chỗ Tiêu Mạch Nhiên sao có thể đi tay không chứ?
Nhưng ngôi sao lớn như Tiêu Mạch Nhiên không thiếu gì cả, cô chỉ đành tự mình làm chút đồ ăn nhẹ mang tới.
Vừa khéo cũng mang cho Mục Nhiễm Tranh một ít.
Cả một buổi chiều, Tô Lạc Ly luôn bận rộn quanh lò nướng, đã chán làm bánh quy, vì thế lần này cô chọn làm bánh brownie Socola.
Sau khi làm xong, lại cất vào một chiếc
hộp xinh xinh, đặt vào trong túi xách, còn lại một ít, liên tùy tiện cất vào một chiếc hộp, dù sao Mục Nhiễm Tranh là tên tham ăn, cho vào hộp đẹp cũng không có tác dụng gì.
Tám giờ tối, Tô Lạc Ly đến khu Diamond. Giây phút mở cửa ra, Mục Nhiễm Tranh nhìn thấy Tô Lạc Ly, mắt sắp rớt ra ngoài. "ĐM! Ngọn gió nào thổi cô tới đây thế?" Không đợi Tô Lạc Ly trả lời, cái mũi thính của Mục Nhiễm Tranh đã ngửi thấy mùi đồ ăn ngonl
"Có phải cô mang đồ ăn ngon tới không?" "Chắc chắn kiếp trước anh là một con chó!"
Tô Lạc Ly vào nhà, đưa chiếc hộp trong tay cho Mục Nhiễm Tranh.
"Ôi trời ơi, bánh brownie socola!" Mục Nhiễm Tranh cầm một miếng cho vào miệng, sau đó nói lí nha lí nhí: "*ừa khéo hôm nay tôi xem tỉ vi kênh nấu ăn thấy làm bánh brownie socola, cô liần mang tới cho tôi, thật sự đúng lúc quá!”
"Đồ ăn cũng không thể chặn được họng anh!"
Mục Nhiễm Tranh thành thục nhét một miếng bánh brownie socola vào miệng, ăn hết sạch.
"Có phải chúng ta tâm linh tương thông không?"
Ngay lúc này, Mục Nhiễm Tranh nhìn thấy một cánh tay khác của Tô Lạc Ly đang cầm một chiếc túi xinh xắn.
"Đây là cái gì? Cái gì ngon à?”
Nói rồi, Mục Nhiễm Tranh liền định cầm lấy, Tô Lạc Ly lập tức giơ tay lên.