Chương 207
Chương 207 Hay là cô tỏ tình cho xong
Lẽ nào là, Ôn Khanh Mộ thật sự đi đón cô, chẳng qua là không ngờ được Tiêu Mạch Nhiên sẽ ở đó? Vừa vào cửa, Tô Lạc Ly liên xông vào phòng khách. "Dì Phương! Lê Hoa!" Cô gọi vọng vào trong: “Mau qua đây, tôi có chuyện nói với hai người!" Di Phương và Lê Hoa vội vàng ra đón. "Phu nhân, cô có chuyện gì thế? Vội vàng như này?" Dì Phương vội vàng hỏi. "Dì Phương, dì nghĩ kỹ lại xem, tối hôm trời mưa to mà tôi về nhà lần trước, ông chủ có về không?" Dù sao dì Phương cũng hơi lớn tuổi, có vài chuyện quả thật không nhớ được. “Trời ơi, phu nhân, thật là ngại quá, đã qua lâu như vậy, thật sự tôi cũng không nhớ
nữa.
"Không sao, dì nghĩ kỹ lại xem, gần đây số lần anh ấy vê nhà cũng không nhiều."
Dì Phương nhíu chặt mày: "Quả thật tôi không nhớ là ông chủ có về"
Lúc này Lê Hoa cũng đi tới.
Tô Lạc Ly lập tức năm lấy tay cô ấy.
"Lê Hoa, cái hôm mưa to tôi về nhà lần trước, có phải ông chủ cũng về không?" Tô Lạc Ly chỉ có thể đặt hy vọng lên lời Lê Hoa.
"À.." Lê Hoa ôm đầu nghĩ, sau đó gật đầu. "Trời ơi, xem cái trí nhớ của tôi này:"
Lê Hoa có chút dở khóc dở cười: "Hôm đó đúng là ông chủ có về, ngài ấy về rất vội vàng, lúc đó tôi đang lau bàn, tôi chào ngài ấy, ngài ấy còn không để ý đến tôi, vội vội
vàng vàng quay về phòng ngủ, lúc đi ra trên tay còn cầm một chiếc áo khoác, chính là chiếc áo khoác màu xanh tím than kia của phu nhân!"
Tô Lạc Ly lập tức cười.
Xem ra cô đoán không sai.
Thật ra người đàn ông này vẫn luôn không bỏ rơi cô, trong lòng anh luôn mong nhớ cô, có lẽ là vì trước kia hai người cãi nhau, anh còn đang tức giận.
Tô Lạc Ly không muốn chậm trễ một giây nào nữa, lập tức bắt xe, đến khu Diamond. Mục Nhiễm Tranh thấy Tô Lạc Ly quay lại lần nữa, liền nhíu chặt mày.
"Cô nói xem cô và Tiêu Mạch Nhiên có gì để nói chứ? Nói chuyện với cô ta quan trọng, hay là chơi game với tôi quan trọng?"
Mục Nhiễm Tranh mang dáng vẻ đang hỏi tội!
"Trước tiên anh đừng nói chủ đề này, tôi kể cho anh chuyện này, nói xong tôi chơi cả đêm với anh cũng được!"
Vừa nghe thấy Tô Lạc Ly sẽ chơi game cả đêm cùng mình, Mục Nhiễm Tranh liên hứng khởi!
"Nói mau, còn có chủ đề gì nữa? Mau nói cho xong, còn chơi với tôi!"
Nhưng khi nghe thấy lời Tô Lạc Ly nói, sắc mặt Mục Nhiễm Tranh liền dần dân tối đi. Anh liên như quả bóng xịt hơi, đừng nói là chơi game, hiện giờ anh còn nghĩ muốn chết.
"Anh mau phân tích giúp tôi, rốt cuộc trong lòng chú anh nghĩ cái gì? Có phải là giống với tôi đoán không? Thật ra anh ấy đang giận tôi, thật ra anh ấy không có quan hệ gì
với Tiêu Mạch Nhiên, anh ấy chỉ lợi dụng chị ấy để chọc tức tôi thôi!"
Tô Lạc Ly vui mừng hớn hở!
Mục Nhiễm Tranh trừng mắt hung dữ nhìn cô.
"Bản thân cô đã phân tích ra rồi, còn bảo tôi phân tích cái gì nữa?"
"Vậy ý của anh là tôi phân tích toàn bộ đúng hết?"
"Cũng tám chín phân mười, con người chú tôi là một người cực kỳ kén chọn, nếu chú ấy thật sự vừa ý Tiêu Mạch Nhiên, mang áo đến đón cô ta, tuyệt đối không thể mang theo quân áo cũ của cô. Cho dù không đến trung tâm thương mại mua mới cho cô ta, chắc chắn cũng sẽ mang một chiếc áo mà cô chưa từng mặc”
Mặc dù, Mục Nhiễm Tranh cực kỳ không vui, nhưng vẫn nghiêm túc phân tích giúp