“Cô cũng biết mình bị mất mặt trước công chúng à? Tôi còn tưởng cô không biết chứ!” Mục Nhiễm Tranh ở bên cạnh nói. Tô Nhược Vân lườm Mục Nhiễm Tranh.
“Mục Nhiễm Tranh, anh giúp Tô Lạc Ly như vậy không phải là hai người có gì đó đấy. chứ? Chẳng trách bây giờ Tô Lạc Ly lại nổi tiếng nhanh như vậy, thì ra là có anh giúp
đổ!" Tô Lạc Ly bình tĩnh nhìn Tô Nhược Vân.
“Cô nói là tôi muốn làm cô mất mặt trước công chúng? Vậy ai đẩy tôi đến trước dàn trống? Chỉ có được phép ra tay, lẽ nào không cho phép người khác đánh trả?”
“Cô.”
Tô Nhược Vân trợn tròn mắt, tức giận không nói nên lời.
“Muốn trách thì chỉ trách cô học không tốt, lấy đá tự đập chân mình, nếu cô không chơi Lạc Ly của chúng tôi thì tôi cũng không đáp tra."
Mục Nhiễm Tranh chép miệng.
“Hơn nữa rõ ràng đồng đội của cô muốn cố so tài, muốn trách thì phải trách đồng đội heo của cô!”
Mục Nhiễm Tranh vỗ vai Tô Lạc Ly.
“Lạc Ly, chúng ta đi thôi.”
Tô Lạc Ly cũng phớt lờ Tô Nhược Vân.
Tô Nhược Vân nắm chặt tay, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Tô Lạc Ly!
“Không ngờ người dẫn chương trình lại nói hoà nhau, rõ ràng là Tô Lạc Ly hơn hẳn một bậc, rõ ràng như thể mà không nhìn ra sao? Đúng là thiên vị!”
“Tô Nhược Vân được biết đến là người đi đầu trong bộ môn nhảy cổ động mà kỹ năng cơ bản lại tệ thế kia, cô ta đi cửa sau đúng không?”
Nhưng cũng có một số fan hâm mộ trung thành của Tô Nhược Vân bênh vực cô ta.
“Chẳng qua Vân Vân nhà chúng tôi đã lâu không nhảy thôi, có cần phải châm chọc đến vậy không?”
“Chẳng qua Vân Vân nhà chúng tôi chưa làm nóng người thôi! Tô Lạc Ly là cái thá gì?"
“Tô Nhược Vân mới là người đi đầu trong bộ môn nhảy cổ động, chỉ là đã lâu không luyện tập thôi. Tôi còn chưa nghe đến tên Tô Lạc Ly bao giờ luôn có được không hả?”