Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con - Tô Lạc Vy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 92​




Chương 92 “Này… Tô Lạc Ly, có phải lương tâm của cô bị chó gặm rồi không?”



“Tôi thấy á, có mà lương tâm của anh bị chó gặm thì có!”



Tô Lạc Ly cầm cây chổi lông gà, đánh cho Mục Nhiễm Tranh một trận nên thân.



€ó điều, mặc dù cô tức giận, nhưng vẫn chưa đến mức.



mất đi lý trí, vẫn biết Mục Nhiễm Tranh còn phải quay phim, nên không đánh lên mặt anh, tất cả roi đều đánh lên lưng và đùi!



Mục Nhiễm Tranh lại la hét thất thanh một hồi.



“Dừng! Có thể nói chuyện tử tế không?”



Mục Nhiễm Tranh tóm lấy cây chổi lông gà.



“Không thể!”



“Hôm nay cô uống nhầm thuốc à, hả? Vừa vào cửa liền đánh tôi! Tôi làm gì cô rồi, cô đánh tôi, cũng phải nói cho.



tôi biết lý do chứ?”



Tô Lạc Ly vẫn cười lạnh như cũ.



“Thím dạy dỗ cháu, còn cần lý do sao?”



Mục Nhiễm Tranh liền trợn tròn mắt: “Cô biết hết rồi?”



“Mục Nhiễm Tranh, cái tên khốn nhà anh! Rõ rành anh biết hết mọi
truyện, nhưng không nói với tôi một câu nào! Có phải lương tâm của anh bị chó gặm rồi không?”



Mục Nhiễm Tranh gật đầu.



“ừ Vốn Tô Lạc Ly định cầm chổi lông gà đánh tiếp, nhưng Mục Nhiễm Tranh sống chết không chịu buông tay ra, cô lại không khỏe bằng anh.



Dứt khoát, cô ném chổi lông gà đi, dù sao cô cũng mệt rồi.



Tô Lạc Ly đi thẳng xuống tầng, ngồi trên sofa, một chân gác lên bàn uống nước.



“Lấy nước cho thím!”



“Vâng vâng vâng!”



Mục Nhiễm Tranh lập tức lấy hai chai nước trong tủ lạnh ra, đưa một chai cho Tô Lạc Ly.



Tô Lạc Ly vặn mở nắp chai nước, uống ừng ực một hơi.



Mục Nhiễm Tranh ngồi trên chiếc sofa xa cô nhất, mặc.



dù giờ trong tay cô đã không còn vũ khí, nhưng lúc cô tức giận, dù tay không tấc sắt, anh cũng không chịu nổi…



“Sao cô lại biết thế?” Mục Nhiễm Tranh dè dặt hỏi.



Tô Lạc Ly lườm anh một cái, anh lập tức không dám nói gì nữa.



Uống no nước, Tô Lạc Ly lắng chai nước khoáng bên bàn uống nước.



“Mục Nhiễm Tranh! Anh quá không nghĩa khí, uổng cho.



tôi coi anh là người bạn tốt nhất, người anh em tốt nhất của mình, vậy mà anh lại đối xử với tôi thế này?”



“Không phải là vì..”



“Anh sợ chú anh đến vậy sao?”



Mục Nhiễm Tranh gật đầu cực kỳ nghiêm túc.



“Anh..” Thật sự Tô Lạc Ly không biết nói gì mới tốt.



“Thật ra, Lạc Ly, lúc thấy chú tôi ở studio, tôi đã từng ám chỉ cho cô, là do bản thân cô không nhanh nhạy, không trách tôi được… Thậm chí tôi còn nói lỡ miệng mấy lần”



Lúc đó Tô Lạc Ly cảm thấy lời Mục Nhiễm Tranh nói hơi kỳ lạ, nhưng sao cô có thể nghĩ theo hướng đó chứ?



Dù sao chuyện kịch tính như vậy đa phần đều chỉ xảy ra trong phim hay trong truyện thôi.



“Nhưng không phải chú anh bốn năm chục tuổi rồi sao?”



“Ai bảo cô chú tôi bốn năm chục tuổi chứ? Chú ấy chỉ lớn hơn tôi một tuổi thôi!”



Tô Lạc Ly nghĩ kỹ lại, hình như quả thật Mục Nhiễm Tranh chưa từng nói về tuổi của chú anh ấy, thế nhưng, người bình thường không phải đều sẽ nghĩ như vậy sao?



“Mẹ của chú tôi, cũng chính là bà trẻ của tôi, bà ấy và ông nội tôi là anh em ruột, năm đó, mẹ của ông nội tôi cứ mong có một đứa con gái mãi, tiếc là mãi chưa sinh được, lúc sinh được bà trẻ của tôi, ông nội tôi đã mười hai tuổi rồi, ông nội tôi lấy vợ sinh con khá sớm, còn bà trẻ tôi kết hôn muộn, lúc sinh chú tôi cũng đã ba mươi tuổi, vậy không phải là cách nhau một thế hệ rồi sao?”



Tô Lạc Ly nghĩ kỹ một lúc, quả thật cũng có chuyện như vậy.



Mấy thế hệ trước, con cả và con út cách nhau nhiều tuổi, con út kết hôn muộn một chút, sinh con muộn một chút, như vậy cũng đủ để cách nhau một thế hệ.



Vì thế, chú của Mục Nhiễm Tranh chỉ lớn hơn anh một tuổi, chuyện này rất bình thường.



Tiếp sau đó, Mục Nhiễm Tranh không thể không kể chi tiết những chuyện liên quan đến chú mình cho Tô Lạc Ly.



Tiếng của anh rất bé, rất sợ chọc giận bà cô này.



Ở một nơi khác, Thất Nguyệt Hoa.



Ôn Khanh Mộ uống từng ly, từng ly rượu, Dạ Bân thong dong đến muộn, phải biết là, lúc nhận được cuộc gọi của Ôn Khanh Mộ, anh đã cởi quần áo chuẩn bị đi ngủ rồi.



Biết phải đến Thất Nguyệt Hoa, anh lại chải chuốt tử tế, thay bộ quần áo đẹp đẽ, còn vuốt keo tạo kiểu.



Đến đây là để ngám gái nha!



Dạ Bân vừa vào liền thấy Ôn Khanh Mộ đang nốc rượu, sắc mặt cực kì khó coi.



“Ô, tên chán sống nào chọc giận ngài Ôn nhà chúng ta đây?” Dạ Bân ngồi xuống bên cạnh Ôn Khanh Mộ.



Ôn Khanh Mộ liếc nhìn anh ta, lập tức kể chuyện ngày hôm nay cho Dạ Bân.



Nghe hết toàn bộ câu chuyện, biểu cảm của Dạ Bân hơi phức tạp.



“À… Ngài Ôn, chúng ta tổng kết lại chút nhá, nói như vậy, anh giả trang thành một người khác để quyến rũ vợ mình, kết quả, thành công rồi, tôi nói vậy có đúng không?”



Ôn Khanh Mộ ý tứ sâu xa liếc nhìn Dạ Bân, không nói gì.



Dạ Bân lập tức vỗ tay.



“Vậy anh không trách ai được rồi! Anh là A, giả trang thành B, quyến rũ vợ của mình, giờ B quyến rũ vợ của A thành công, anh không vui gì chứ? Không phải đều là vợ anh sao?”



“Cậu hiểu gì chứ? Nếu không phải là tôi giả trang thì sao? Đổi thành người khác, vậy không phải Tô Lạc Ly chạy theo người khác rồi?”



Dạ Bân lắc đầu.



“Đổi thành người khác, vậy thì chưa chắc, vì sao anh luôn giúp đỡ Tô Lạc Ly, vì anh là A, anh cũng là B, vì sao.



Tô Lạc Ly lại yêu B? Vì B luôn giúp đỡ cô ấy, nếu đổi thành người khác, vừa không phải là A, cũng không phải làB..”



“Được rồi, đừng nói nữa, ABAB cái gì chứ!”



Ôn Khanh Mộ nghe mà đau cả đầu.



Dạ Bân liền thở dài.



“Vì thế, hiện giờ tôi cũng không biết cậu đang tức giận cái gì, cậu nên cảm thấy vui mới đúng, vợ cậu vẫn yêu cậu mài”



Trong mắt Ôn Khanh Mộ khế động.



“Cậu nói Tô Lạc Ly yêu tôi rồi?”



“Không phải tôi nói, không phải là tự Tô Lạc Ly nói sao?”



“Nhưng người cô ấy yêu là A Khanh!”



“Không phải cậu chính là A Khanh sao?”



Ôn Khanh Mộ liền thất thần.



Đúng vậy, anh chính là A Khanh.



Dạ Bân thật sự không hiểu rốt cuộc Ôn Khanh Mộ rối rắm cái gì.



“Được rồi, tôi nói này ngài Ôn, về nhà tắm rửa đi ngủ đi, không có gì to tát cả, dù sao vợ cậu cũng là vợ cậu, cho.



dù vợ câu ly hôn với cậu, xong vẫn kết hôn lại với cậu mài”



Dạ Bân phát hiện bản thân đã bị líu lưỡi!



Không phải là tại cái tên đàn ông này quá kỳ lạ, giả trang thành người khác đi cướp vợ mình!



Ôn Khanh Mộ uống nốt ngụm rượu cuối cùng, nhanh chóng xoay người rời đi.



“Này, cậu đi thật à? Nửa đêm cậu gọi tôi tới, rồi cậu lại đi?”



“Chào anh, phiền anh thanh toán giúp tôi”



Dạ Bân nhìn bóng lưng rời đi của Ôn Khanh Mộ.



“Thì ra là tôi đến thanh toán cho cậu!”



Vì sao anh lại đen đủi thế chứ?



Nói vài câu với Dạ Bân, dường như Ôn Khanh Mộ đã nghĩ thoáng hơn nhiều, cho dù trong lòng vẫn rất đau khổ như trước.



Anh liền lái xe về khu Rainbow.



Nhưng kết quả, về đến phòng ngủ, Tô Lạc Ly lại không ở đói Trong phòng trống không!



Người đâu rồi?



Ôn Khanh Mộ ngồi trong căn phòng tối om, lấy điện thoại ra, tài khoản của người chồng nhắn tin cho Tô Lạc Ly.



“Đi đâu rồi?”



Khi nhận được tin nhắn, Tô Lạc Ly đang diễu võ giương oai ở chung cư của Mục Nhiễm Tranh, cô đang tức giận.



Bỗng nhận được tin nhắn, không nghĩ gì liền trả lời một câu: Nhà cháu trai.



(*) Đào góc tường: từ này thường được dùng trong.



chuyện tình cảm ý chỉ có người muốn đi đường tắt, đâm sau lưng hay vụng trộm muốn cướp đi người yêu của người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK