Tiêu Mạch Nhiến trừng to mắt nhìn Dạ Bân.
"Ý cậu là, cậu nghi ngờ tôi nói cho Tô Lạc Ly?" !"Bởi vì thật sự không còn người khác! Mạch Nhiên, Ôn Khanh Mộ làm việc trước giờ đều không chê vào đâu được, chắc cậu cũng rõ ràng, chuyện này chỉ có cậu và tôi biết"
Sắc mặt Tiêu Mạch Nhiên lập tức sầm xuống.
"Chuyện này không phải tôi làm, Tiêu Mạch Nhiên tôi không hèn hạ như vậy, cậu có thể đi hỏi thử xem, dạo này tôi bận tối mặt tối mũi, thực sự không có tâm trí quan tâm những chuyện linh tinh, nếu tôi muốn thì chắc chắn sẽ cạnh tranh với Tô Lạc Ly một cách quang minh chính đại!"
Tiêu Mạch Nhiên nói rành mạch đanh thép.
Lần này đổi lại là Dạ Bân hoang mang.
"Thật sự không phải cậu sao?"
"Dĩ nhiên không phải."
"Vậy à... Được rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa, tôi phải đi làm việc đây."
Tiêu Mạch Nhiên đứng dậy bỏ đi.
"Là ai được nhỉ?" Dạ Bân lẩm bẩm.
Ôn Khanh Mộ vốn định ở nhà với Tô Lạc Ly cả ngày nhưng cuối cùng cũng không được như ý muốn, Doãn Cẩn lại gọi điện thoại tới.
Tô Lạc Ly vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
"Không cần ở nhà với em đâu, anh đến công ty đi."