Chương 216
Chương 216 Cảm ơn thịt kho tàu cô đã nấu cho tôi
Thật ra, phân tích của Tô Lạc Ly không có bất kỳ vấn đề gì.
Trong lịch sử tất cả các giải thưởng, không hề có tác phẩm có phòng vé cao nào còn đoạt được nhiều giải thưởng.
Đây dường như đã là một định luật, phim điện ảnh có phòng vé càng cao, tỈ lệ đoạt giải càng thấp.
Ban bình thẩm gần như phải khác với người xem, để thể hiện sự chuyên nghiệp và tính nghệ thuật của bản thân.
Vì sao Tôn Vũ Anh là người có tỉ lệ đoạt giải cao nhất chứ?
Bộ phim điện ảnh của cô ta, phòng vé không hề cao, chủ yếu cũng là vì chịu hạn chế về đề tài.
Trong bộ phim điện ảnh này, diễn xuất của Tôn Vũ Anh, đương nhiên cũng không phải nói.
Nếu sắp xếp ngược theo phòng vé, vậy thì thứ tự là như này: Tôn Vũ Anh, Nhiễm Băng, Tiêu Mạch Nhiên, Tô Nhược Vân, Tô Lạc Ly.
Vì thế, tỉ lệ Tô Lạc Ly đoạt giải là thấp nhất, vì phòng vé của "Âm thanh hoa nở" cao nhất.
Mục Nhiễm Tranh cũng dựa vào phim này, vì thế tỉ lệ của anh cũng rất thấp.
"Cái này cũng chưa chắc, vẫn còn có cơ hội!"
"Anh đã đoạt nhiều giải như thế rồi, anh còn để ý một cái này sao?"
Tô Lạc Ly lại rất thoải mái.
Mục Nhiễm Tranh lườm cô, đương nhiên là anh không để ý, cái anh để ý là cô có đoạt giải hay không! Cái đồ ngốc này!
Rất nhanh, lễ trao giải liền bắt đầu.
Giải đầu tiên được đưa ra ngay từ đầu, đương nhiên là một vài giải nhỏ, càng vê sau càng là giải thưởng quan trọng.
Các ngôi sao ai nấy đều giữ nụ cười, đặc biệt là khi máy quay lướt qua.
Đây là trực tiếp tại trường quay, đương nhiên là phải giữ đáng vẻ của mình.
Kỳ lạ là, máy quay lại không quay tới Ôn Khanh Mội
Cùng lắm là quay lại cảnh Dạ Bân và Tiêu Mạch Nhiên đang nói chuyện với nhau, bên phía Ôn Khanh Mộ gần như là cố tình tránh ra.
Ngay lúc mọi người sắp rã rời mệt mỏi, phân cao trào của lễ trao giải đã đến. "Vâng, giải thưởng tiếp theo của chúng ta chính là, giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất!"
"Chúng ta cùng xem xem, người được đề cử gồm có..."
Trên màn hình lớn, hiển thị từng người được đề cử giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Mục Nhiễm Tranh là người cuối cùng, trên màn hình là cảnh phim nổi bật của vai Lâm Sinh.
Không thể không thừa nhận, diễn xuất của Mục Nhiễm Tranh cũng coi như dày công tôi luyện.
Máy quay liên quay tới trước mặt Mục Nhiễm Tranh, đồng thời cũng quay tới mấy người cũng lọt vào vòng trong khác.
Mục Nhiễm Tranh cười tinh nghịch với máy quay, cái định luật mà Tô Lạc Ly nói kia, đương nhiên Mục Nhiễm Tranh cũng hiểu rõ, vì thế tự bản thân anh cũng không ôm nhiều hy vọng.
"Hiện giờ chúng ta cùng trao giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Ngân Tượng, người đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất là.. "
Tất cả mọi người trong hội trường cực kỳ căng thẳng, ai nấy đều nín thởi
"Mục Nhiễm Tranh!"
Khi người dẫn chương trình hô lên cái tên này, gần như tất cả đều bừng tỉnh!
Những người cùng được đề cử đương nhiên vẻ mặt cũng hơi khó coi, nhưng vẫn giữ nụ cười mỉm trước ống kính máy quay. Sau đó máy quay liên quay tới Mục Nhiễm Tranh!
Bản thân Mục Nhiễm Tranh cũng sững sờ, vậy mà lại đoạt giải!
Anh lập tức ôm lấy Tô Lạc Ly, lúc này còn không ôm một cái, sau này thật sự không