Sự xuất hiện trở lại của Khả Hân khiến cho trên dưới biệt thự nhà họ Lâm đều vui mừng. Dì Ba vội vàng chạy ra hỏi han cô:
“Phu nhân, cô về rồi, cô có muốn ăn gì không?”
Khả Hân lắc đầu, ánh mắt nhìn lên phòng điều trị:
“Dì Ba, anh Vĩ Thành hiện giờ đang ở đâu ạ, con muốn gặp anh ấy.”
Khả Hân cảm thấy vô cùng áy náy với anh, đêm động phòng cô bỏ chạy khỏi anh, hôm qua lại không nói một lời tự ý về nhà họ Đặng. Dù là ai đúng ai sai, thì một người vợ như vậy có ai mà yêu thích cho được.
“Cậu Vĩ Thành vẫn còn ở phòng điều trị.” - Dì Ba thở dài, vì chuyện Vĩ Phong không chịu đi tìm Khả Hân mà anh đã kích động đến mức bệnh tình trở nặng, bất quá chuyện này không thể nói cho cô biết được.
“Một lát có đồ ăn tối dì để con mang lên cho anh ấy, sau này con cũng sẽ ngủ lại ở phòng điều trị.” - Lúc ngồi trên xe trở về đây cô đã hạ quyết tâm, cô không thể cứ mơ hồ ở căn nhà này nữa.
“Không được đâu.” - Dì Ba ngay lập tức phản đối, người mà Khả Hân kết hôn thật sự là nhị thiếu gia không phải đại thiếu gia - “Phòng điều trị luôn có bác sĩ Kiên ngủ ở đó canh chừng, thiếu phu nhân sao có thể ngủ ở đó.”
“Con không để tâm đâu, con thật sự muốn học cách chăm sóc cho anh Vĩ Thành.”
Vẻ mặt dì Ba vô cùng khó xử không biết nên nói gì cho cô từ bỏ ý định, đúng lúc Lâm Vĩ Phong từ cửa bước vào. Anh nhìn cô lãnh đạm nói:
“Nếu đã muốn vậy thì mau đi chuẩn bị bữa tối đi, thêm ít trái cây càng tốt, có thể cho nhiều xoài.”
“...” - Cả Khả Hân và dì Ba đều ngơ ngác trước quyết định của Vĩ Phong.
Khả Hân cũng không nghĩ gì nhiều, nếu đã được sự đồng ý của Vĩ Phong thì cô chỉ cần chuyên tâm lo cho Vĩ Thành là được. Thức ăn của Vĩ Thành đều do dì Ba chuẩn bị riêng, cô chỉ có việc ngồi gọt trái cây, cô chợt nghĩ anh em nhà này đúng là thân thiết, cả sở thích ăn trái cây cũng giống nhau.
“Phu nhân, bác sĩ Kiên đã kiểm tra cho thiếu gia xong rồi, hiện tại cậu ấy đang đợi cô ở phòng tân hôn. Phu nhân có thể mang thức ăn lên được rồi.” - Quản gia Thuận từ trên lầu đi xuống nói với Khả Hân.
“Thật sao? Vậy tôi phải đi ngay, tranh thủ không thức ăn nguội mất.” - Khả Hân vội vàng bưng theo khay cháo và trái cây đi lên cầu thang.
Khả Hân không hề nhận ra trong lời nói của quản gia Thuận chưa bao giờ gọi rõ là đại thiếu gia hay nhị thiếu gia khi nói với cô, anh luôn chỉ gọi đó là ‘thiếu gia’ mà thôi. Vậy nên rốt cuộc người trong phòng tân hôn đang đợi cô là ai, Khả Hân không cách nào biết chắc.
Khả Hân đứng trước cửa phòng tân hôn của chính, do dự chưa gõ cửa, cô có chút sợ không biết Lâm Vĩ Phong có đột nhiên xuất hiện trong đó không.
‘Chắc anh ta không dám làm chuyện lỗ mãng vậy nữa đâu.’, cô nghĩ thầm.
“Vĩ Thành, là em đây.” - Cô dịu dàng gọi.
“Vào đi.” - Từ bên trong truyền ra một giọng nói khàn khàn.
Khả Hân đẩy cửa ra nhìn thấy ‘Lâm Vĩ Thành’ an tĩnh ngồi trên xe lăn toàn thân là những vết bỏng không cách nào che giấu được. Thật ra bộ da này chính là đạo cụ mà Vĩ Phong dùng để đối phó Lâm Dương Minh, chú của bọn họ, nhưng không ngờ cuối cùng lại mang đi đối phó một người phụ nữ.
Chuyện Khả Hân tình nguyện gả đến đây rốt cuộc có ẩn tình gì bên trong hay không Vĩ Phong không thể nào chắc chắn được. Nếu cô là do Lâm Dương Minh cài vào làm bậy thì Vĩ Thành sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lâm Vĩ Phong thật ra chính là con riêng từ nhỏ không được yêu thương, thường xuyên bị ngược đãi, bị tước cả tư cách thừa kế gia sản. Bất quá những chuyện đó Lâm Vĩ Phong đều không để trong mắt. Vấn đề chính là hiện tại ngoài Lâm Vĩ Thành ra thì người thừa kế hợp pháp của nhà họ Lâm chính là Lâm Dương Minh. Nói cách khác, nếu Vĩ Thành chết thì người hưởng lợi nhiều nhất chính là Lâm Dương Minh.
Lâm Vĩ Phong tất nhiên sẽ không để cho bao tâm huyết và cơ nghiệp cả đời của anh trai rơi vào tay người khác. Vậy nên Vĩ Phong vẫn luôn đóng giả anh trai, để cho người ngoài thấy tình trạng của Vĩ Thành không quá tệ, đừng hòng nghĩ đến chuyện chiếm đoạt công ty. Quan trọng là Lâm Dương Minh chính là kẻ có hiềm nghi lớn nhất trong vụ hỏa hoạn khi đó, một khi anh tìm được chứng cứ thì Lâm Dương Minh chắc chắn ăn cơm tù cả đời.
Vĩ Phong biết anh trai không muốn thấy nhất chính là người trong nhà đấu đá lẫn nhau nhưng nếu Lâm Dương Minh thật sự có động tay động chân vào thì ông ta buộc phải trả giá.
“Vĩ Thành…” - Giọng nói của Khả Hân bỗng trở nên nức nở, hai mắt khóe mắt cô cũng ửng đỏ.
Tận mắt chứng kiến ‘Lâm Vĩ Thành’ ngồi ở trên xe lăn khiến cô vô cùng thương xót. Một người khỏe mạnh lành lặn, còn là một người có địa vị có tài năng bây giờ lại trở nên thế này, dù cho là một người không quen biết cô cũng sẽ thấy đồng cảm nói chi đây chính là chồng của cô.
So với lần đầu tiên nhìn thấy những vết sẹo đó, bây giờ cô không còn sợ hãi nữa. Cô đặt khay thức ăn lên bàn bên cạnh, dịu dàng đi đến bên cạnh chiếc xe lăn ngồi xuống. Khả Hân vô cùng cẩn thận nâng bàn tay của anh lên, dùng trán mình chạm nhẹ vào những vết sẹo trên đó.
“Em xin lỗi, đêm đó em không nên bỏ chạy, không nên bỏ anh ở lại.” - Dù cho bàn tay này vẫn y như đêm đó, vô cùng dữ tợn nhưng cô không sợ, cô chỉ muốn hỏi anh - “Anh có còn đau không?”
“Chắc chắn là rất đau rồi, em đang hỏi câu ngu ngốc gì không biết nữa.” - Cô mím môi cố không để nước mắt trào ra.
Lâm Vĩ Phong chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu ôn nhu như vậy từ cô, cử chỉ của cô thật sự mềm mại đến muốn thấm sâu vào xương cốt anh. Anh cũng không biết nên đáp lại cái gì, Vĩ Phong không ngờ khi cô nói chuyện với Vĩ Thành lại dịu dàng nhu thuận khác xa với dáng vẻ uất hận, ánh mắt tràn đầy địch ý khi nhìn anh.
“Vĩ Thành, em hứa sẽ chăm sóc anh thật tốt. Sau này mỗi ngày em sẽ cố gắng học tập, em làm gì không tốt, anh có thể nói cho em biết, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.” - Khả Hân gối đầu lên đùi của Vĩ Phong, tựa như một con mèo ngoan, lời nói cũng vừa chân thành vừa êm dịu.
Lâm Vĩ Phong giống như bị ai thôi miên anh nhẹ nhàng đưa bàn tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa những sợi tóc đen bóng của cô, giống như một sự dỗ an ủi. Ở khoảnh khắc ấy hai người giống như tâm linh tương thông, nguyện dựa dẫm vào nhau.
“Khả Hân, Vĩ Phong có ức hiếp em không?”
Vĩ Phong rất tò mò Khả Hân sẽ nói gì với anh trai về anh, chắc là sẽ kể tội anh.
Khả Hân mím môi, hít sâu một hơi lắc đầu đáp:
“Không có, Vĩ Phong rất tôn trọng em.”
Khả Hân không nhẫn tâm nói với ‘Vĩ Thành’ những chuyện đã xảy ra, anh đã khổ tâm lắm rồi không cần cho anh thêm đả kích. Cô lành lặn khỏe mạnh, cô vẫn có thể nhẫn nhịn được, vả lại chuyện đó cũng đã khép lại rồi.
Lâm Vĩ Phong khẽ cong môi, thật sự là một cô gái ngốc, miệng thì nói không có nhưng lại tủi thân để hai mắt rưng rưng. Anh vươn tay quẹt giọt nước lăn trên má cô, xoa xoa mấy cái trên má cô giống như đang dỗ dành. Vĩ Phong cũng không biết sao khi nhìn nước mắt của người phụ nữ này rơi xuống anh lại thấy không đành lòng.
Từ góc độ của anh có thể nhìn thấy rất rõ ràng làn da trắng nõn của cô mà quan trọng là còn nhìn được cả hai nơi căng tròn đang lấp lóa trong lớp áo mỏng manh. Không ngờ Khả Hân có thân hình mảnh mai nhưng phần đó lại căng tròn đến thế.
Lâm Vĩ Phong hít sâu một hơi, cảm thấy cổ họng khô khốc, lúc này anh mới ý thức được rất lâu rồi anh không có chạm qua phụ nữ.
“Khả Hân, có phải chúng ta cũng nên làm chuyện vợ chồng nên làm rồi không?”