Lâm Vĩ Thành cố gắng gỡ thiết bị hô hấp trên mặt xuống nói chuyện với em trai:
“Vì cái gì em không chịu nói cho Khả Hân chuyện em mới là chồng của em ấy?”
Chuyện này Vĩ Thành thấy không chậm trễ được nữa, nếu còn kéo dài Khả Hân khó mà tiếp nhận Vĩ Phong như bình thường.
“Vậy anh vì cái gì không chịu đi làm giải phẫu cấy da?” - Lâm Vĩ Phong cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh.
“Vĩ Phong, Khả Hân là cô gái tốt hiếm gặp, chỉ cần em đối xử tốt với em ấy, người ta sẽ yêu thương em. Hai đứa sẽ rất hạnh phúc.”
Anh em hai người thật sự rất giống nhau, đều cố chấp với điều mình nói thật sự không muốn tiếp thu ý của người kia. Lâm Vĩ Phong tiếp tục gạt qua chuyện Khả Hân, cứ nhắc lại vấn đề phẫu thuật:
“Anh nhất quyết không đi cấy da chính là vị người phụ nữ tên Tuyết Dung đó phải không? Anh vì một người phụ nữ mà sẵn sàng vứt bỏ em trai mình?”
“Vĩ Phong, từ bỏ đi, có lẽ để anh sang một thế giới khác anh sẽ vui vẻ hơn.” - Lâm Vĩ Thành cố đưa tay nắm lấy tay Vĩ Phong nhưng Vĩ Phong lại tránh đi.
“Từ bỏ?” - Lâm Vĩ Phong lắc đầu cười khổ - “Vậy sao trong biển lửa đó, anh không chịu từ bỏ em?”
Lâm Vĩ Thành trầm mặc một lúc lâu rồi mới thở dài:
“Khả Hân thật sự là một cô gái tốt, anh không cho phép em tiếp tục khi dễ cô ấy.”
“Trong lòng anh sớm đã muốn chết rồi mà, nếu anh đã muốn sang một thế giới khác như vậy thì còn quản chuyện em đối xử với Khả Hân thế nào?”
Lâm Vĩ Phong cười lạnh sau đó nói tiếp:
“Đợi khi anh đi rồi, em sẽ cứ đùa giỡn Khả Hân, sau đó sẽ vứt bỏ cô ta. Em sẽ biết cô ta thành người phụ nữ cả thành phố này không ai dám cưới, không ai dám chạm vào nữa.”
“Vĩ Phong!” - Vĩ Thành tức giận rống lên - “Em không được phép làm như vậy!”
“Anh đừng có nóng giận, anh muốn em cưới Khả Hân cho bằng được giờ lại nói muốn chết. Anh bỏ mặc cô ta sống chết không màng thì em muốn chơi cô ta thế nào là quyền của em.” - Vĩ Phong nghiến răng nói ra từng chữ.
“Vĩ Phong, em đối xử với Khả Hân như vậy một ngày nào đó em sẽ hối hận.”
“Hối hận sao? Suốt mấy tháng qua có đêm nào em không hối hận, có đêm nào em không ước người ở lại giữ cửa là mình?” - Ngọn lửa cháy bừng bừng của ngày hôm đó giống như vẫn còn trong mắt anh.
“Em đừng như vậy…” - Vĩ Thành rủ mắt, trong lòng đau đớn.
“Tâm trạng muốn cứu em của anh cũng giống như tâm trạng của anh khi đó muốn cứu em. Vậy nên anh cứ suy nghĩ lại về chuyện cấy da đi rồi chúng ta nói tiếp.” - Lâm Vĩ Phong nói xong thì dứt khoát xoay người ra khỏi phòng.
Lâm Vĩ Phong nhìn theo bóng dáng em trai rời đi càng thêm sầu muộn, sớm biết tình thế ngày hôm nay chính là như thế này thì hôm đó cứ để anh chết đi là xong. Bây giờ chết không yên tâm, sống không vui vẻ, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Lâm Vĩ Phong đi thẳng đến phòng tân hôn của anh và Khả Hân. Khi nãy nói những lời tàn nhẫn kia hoàn toàn là vì muốn kích động Vĩ Thành, anh cũng không định sẽ đối với cô như thế.
Trong phòng vô cùng an tĩnh, trên giường cũng không có Khả Hân, mọi thứ bỗng trở nên rất chướng mắt. Giờ này còn không ở trên giường ngoan ngoãn ngủ, lại chạy đi đâu mất rồi?
Vĩ Phong ngả lưng trên giường suy nghĩ xem Khả Hân đã chạy đi đâu, không lẽ lại về nhà họ Đặng hay là tới chỗ viện tình thương? Dù là đi đâu thì ai cho cô dám chạy chứ?
Vĩ Phong chưa nằm được ba phút đã ngồi bật dậy, anh phải đi bắt Khả Hân về. Anh bước xuống lầu thì bắt gặp dì Ba đang đi lên chuẩn bị hỏi anh buổi tối muốn ăn cái gì, bà nhìn thấy anh đi từ phòng điều trị ra thì rất không vui nên muốn nấu mấy món ngon cho tâm trạng anh đỡ hơn.
“Nhị thiếu gia, buổi tối cậu muốn ăn muốn gì?”
“Phu nhân đâu?” - Vĩ Phong không vòng vo.
“Phu nhân ở trong phòng khách dưới lầu đọc sách, cả ngày nay không có ra ngoài.” - Dì Ba cẩn thận báo cáo lại, bà nhớ Vĩ Phong đã dặn dò phải trông chừng cô cẩn thận, đặc biệt là khi cô muốn ra ngoài.
Vĩ Phong nghe Khả Hân chỉ là chuyển từ phòng tân hôn xuống phòng khác thì hai mày hơi giãn ra. Hóa ra chỉ dở một chút trò trẻ con đó, nếu mà cô thật sự về nhà họ Đặng, bảo anh lần nữa đi đón người về thì chắc chắn anh sẽ lật tung cả cái nhà đó.
Phòng khách cũng không có khóa cửa, Khả Hân đang nằm trên giường chăm chú xem các tài liệu về trị bỏng. Cô không thể giúp được những chuyện quan trọng như bác sĩ nhưng cô hoàn toàn có thể chú ý mấy chuyện ăn uống, nên ăn gì, không nên ăn gì, cô cũng muốn học. Cô hy vọng mình có thể góp một phần sức vào việc điều trị phục hồi của Vĩ Thành.
Phần lưng phía sau vẫn còn đau nên Khả Hân chỉ mặc áo ngủ dây mỏng manh, cô nghe thấy âm thanh mở cửa, cả người cảnh giác nhìn lên, sao lại là Lâm Vĩ Phong?
Đúng là chỉ có Lâm Vĩ Phong mới xông thẳng vào cũng không gõ cửa, Khả Hân vội với tay lấy tấm chăn mỏng bên cạnh che chắn cơ thể. Khả Hân thấy cả người anh giống như bị một tầng mây đen bao lấy, đoán ra là anh đang không vui. Khả Hân cũng không muốn chấp nhất anh, ngồi đợi xe anh rốt cuộc muốn làm gì.
Thật sự tâm tình của Vĩ Phong lúc này rất mệt mỏi, từ lúc đi khỏi phòng điều trị anh đã khó chịu. Vĩ Phong đi đến ngồi trên giường cô không cho cô kịp chạy đi hai tay đã ôm lấy cô cùng mình nằm xuống.
Khả Hân hoảng hốt, vội vàng muốn đẩy anh ra ngồi dậy nhưng âm thanh trầm thấp của anh đã vang bên tai cô:
“Nếu cô dám chạy, thì đừng trách tôi làm gì đó với cô.”
Khả Hân tất nhiên hiểu ‘làm gì đó’ là làm gì, câu nói này hoàn toàn là cảnh cáo cô. Khả Hân biết rõ mình có muốn chạy cũng phải mấy mấy phút mới chạy khỏi đây còn anh chỉ cần vài phút là bắt được cô rồi.
Bây giờ nếu cô kêu cứu thì ai sẽ xông vào chứ, dì ba và quản gia Thuận chắc chắn giả vờ như không nghe. Vĩ Thành thì ở tận trong phòng điều trị, anh đi đứng cũng không tiện, đợi anh ra tới đây thì Vĩ Phong đã làm tới cái gì luôn rồi.
Khả Hân cuối cùng quyết định không phản kháng, nằm yên quấn chặt chăn để Vĩ Phong ôm. Trong lòng tự trấn an, cứ coi như làm gối ôm một chút cho anh, đợi Vĩ Phong ngủ rồi thì chạy thoát là được.
Vĩ Phong không định ngủ, anh chỉ ôm một chút rồi ngồi dậy. Anh vươn tay lấy thuốc trong túi ra, lại dùng một giọng khàn khàn hỏi cô:
“Tôi hút thuốc được không?”
Giống như anh đang tự hỏi tự trả lời, Khả Hân chưa kịp nói gì thì anh đã châm điếu thuốc. Khói trắng bao quanh lấy khuôn mặt tuấn lãng của người đàn ông, dường như cũng hòa tan đi một ít nỗi lòng.
Khả Hân không trả lời, cũng không phản đối, cô ngồi trên giường cách anh một khoảng, yên lặng nhìn anh.
“Đến đây.” - Vĩ Phong nghiêng đầu nhìn cô, hai chữ kia nói ra giống như những thanh âm từ tận sâu trong yết hầu.
Trái tim Khả Hân run lên, cô vội đứng dậy nói:
“Để tôi đi lấy gạt tàn cho anh.”
Đến lúc này Khả Hân mới nhận ra, những khi Vĩ Phong khi dễ cô, đùa giỡn cô cũng không nguy hiểm bằng dáng vẻ trầm tư lúc này của anh. Bởi vì Lâm Vĩ Phong ở ngay trước mắt cô lúc này khiến Khả Hân không biết phải từ chối thế nào càng không biết nên đối xử ra sao mới tốt.