“Phu nhân, cô có sao không?” – Dì Ba nhanh chóng ra đỡ lấy Khả Hân.
Cô hướng đến chỗ mấy người đàn ông kia hỏi:
“Rốt cuộc Vĩ Phong xảy ra chuyện gì?”
Luật sư nhìn qua quản gia, quản gia do dự không nói cuối cùng người đàn ông lạ mặt kia lại nhịn không được lên tiếng, mà người đó không phải khác chính là Lê Thời.
“Dù sao cũng nên nói một tiếng tình trạng anh Phong với chị dâu chứ."
Thư ký Khánh thấy mấy người đàn ông này hẳn là không biết giải thích như thế nào để Khả Hân bớt lo lắng.
“Phu nhân, cô cùng tôi lên phòng nghỉ, để tôi giải thích với cô.”
Ngô Bạch Mai đi từ trong phòng Lâm Vĩ Thành ra, cô đi xuống thay Vĩ Thành chuyển lời với những người có mặt ở phòng khách.
“Vĩ Thành muốn mọi người lên gặp anh ấy.”
Bạch Mai không bước vào theo, không phải Vĩ Thành không để cô nghe mà là cô tự biết bản thân không nên nghe. Có rất nhiều chuyện, biết càng ít thì tính mạng càng được bảo đảm. Đó là do giáo sư Kiên đã nói với cô trước khi đến đây làm việc.
Bạch Mai đi xuống bếp nói với dì Ba, pha cho mọi người ít trà gừng, đặc biệt là Khả Hân, người hoảng loạn nhất lúc này có lẽ là cô ấy. Bạch Mai nhìn từ trên xuống dưới, từng người một xử lý mọi chuyện, vô cùng có kỷ luật, tựa như bọn họ đều được huấn luyện chỉ để đối đầu với sóng gió thế này.
Khả Hân vừa ngồi xuống đã vội vàng hỏi thư ký Khánh:
“Cô không được giấu tôi, tất cả phải thành thật nói cho tôi biết.”
Thư ký Khánh khẽ lau mồ hôi trên trán, chuyện ập đến quá bất ngờ, chính cô ta hiện tại còn chưa kịp thích nghi.
“Phu nhân, cách đây mấy hôm chúng tôi mới nhận được tin tức, có người tố cáo với bên trên rằng Phong Đỉnh gian lận chi phí vật tư xây dựng công trình đại lộ phía Đông. Phu nhân cũng biết, dự án này là của Trung ương trực tiếp chỉ thị xuống, chuyện Phong Đỉnh đổi bên thi công từ nhà họ Đặng sang nhà họ Phan đã gây ra không ít chuyện rồi. Sau đó, chúng ta còn cùng Phan thị mâu thuẫn, dẫn đến việc thi công chậm trễ, bên trên đã không hài lòng rồi, nay lại có người tố cáo nên mọi chuyện đều đổ hết lên đầu tổng giám đốc.”
Khả Hân nghe thư ký Khánh nói mà điếng người, dường như từng bước khiến Lâm Vĩ Phong đi đến ngày hôm nay đều là do cô.
“Bên tố cáo có bằng chứng gì không? Phong Đỉnh không thể nào làm chuyện rút ruột công trình như vậy.” – Khả Hân càng ngẫm lại càng cảm thấy Lâm Vĩ Phong quá oan uổng.
“Đây cũng là vấn đề mà tôi cũng đang không hiểu, luật sư Thanh Hải đã kiểm tra qua những bằng chứng đó, tất cả đều hợp pháp. Nhưng chắc chắn Phong Đỉnh không làm, vậy nên chúng tôi vẫn đang điều tra.” – Thư ký Khánh không giấu được sự tức giận, ai mà có năng lực tạo ra những bằng chứng nào, không lẽ Phong Đỉnh có nội gián?
Khả Hân hít sâu một hơi, hai tay siết chặt, từ lúc ở cổng công ty đến bây giờ cô vẫn luôn tận lực kiềm chế bản thân. Khả Hân có thể làm chú chim nhỏ luôn nép trong vòng tay của Vĩ Phong nhưng những lúc thế này cô không thể gục ngã, cô không thể để anh phải lo lắng thêm vì cô.
Bạch Mai mang trà gừng vào, cô gật đầu với thư ký Khánh, thư ký Khánh hiểu ý đứng dậy đi về hướng phòng của Vĩ Thành. Bạch Mai ngồi xuống bên cạnh Khả Hân.
“Uống ly trà gừng đi, cô sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Khả Hân gật đầu vươn tay cầm lấy ly trà, một hơi uống cạn, chỉ có chính cô biết dù có uống cả ấm trà cũng không thể giúp cô dễ chịu hơn.
“Mấy hôm nay làm phiền cô ở lại đây, vì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa, bác sĩ ở lại đây cũng an toàn hơn.”
“Được, không vấn đề gì.” – Bạch Mai cảm nhận được Khả Hân đang nói câu này với tư cách là nhị phu nhân nhà họ Lâm, cô đang đứng ra sắp xếp thay chồng của mình.
“Đã chuẩn bị xong thủ tục bảo lãnh Vĩ Phong chưa?” – Lâm Vĩ Thành lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế tựa hỏi những người đang đứng quanh mình.
“Bảo lãnh e là hơi khó khăn, ít nhất nhị thiếu gia cũng phải bị giam giữ 48 giờ.” – Luật sư Thanh Hải nhỏ giọng nói.
“48 giờ? Đang đùa tôi sao?” – Ánh mắt âm trầm của Lâm Vĩ Thành liếc nhìn Thanh Hải.
“Chuyện này bên trên có chỉ thị rất nghiêm khắc, dù chúng ta có tốn bao nhiêu tiền cũng không thể bảo lãnh nhị thiếu gia ra sớm được. Nhưng tôi đã liên hệ những người có thẩm quyền, chắc chắn nhị thiếu gia không bị làm khó ở trong đó.” – Luật sư Thanh Hải hít sâu một hơi nói tiếp – “Nhưng có một vấn đề sau khi hết hạn 48 giờ, người đại diện bảo lãnh của nhị thiếu gia phải là nhị phu nhân, nhưng nếu để chuyện này lộ ra thì các cổ đông ở tập đoàn sẽ biết nhị phu nhân luôn đóng giả làm vợ của đại thiếu gia.”
Luật sư Thanh Hải cũng là nghĩ mãi không có biện pháp toàn vẹn mới phải nói ra, anh ta thừa biết nói ra chỉ càng khiến Lâm Vĩ Thành tức giận.
“Đến lúc Khả Hân bảo lãnh cho Vĩ Phong thì dùng mọi cách phong tỏa tin tức, Vĩ Phong đã gọi cả Lê Thời trở về, hẳn đã có chuẩn bị rồi.” – Lâm Vĩ Thành hướng ánh mắt đến Lê Thời.
Lê Thời chuyên làm mấy việc không thể để người khác biết cho Vĩ Phong, bình thường Vĩ Phong sẽ không để Lê Thời công khai xuất hiện, nếu không phải đích thân Vĩ Phong triệu tập thì Lê Thời sẽ không đến.
Thư ký Khánh biết Lê Thời không giỏi ăn nói nên đứng ra trả lời:
“Tổng giám đốc đã sắp xếp cho Lê Thời đi điều tra chuyện người tố cáo và số bằng chứng đó từ đâu mà có. Luật sư sẽ lo chuyện bảo lãnh và đảm bảo bọn họ không thể kết án sớm được. Tôi cùng với ban điều hành Phong Đỉnh sẽ làm việc với báo chí, khống chế dư luận, cố gắng không để giá cổ phiếu tuột dốc.”
Lâm Vĩ Thành nghe xong chỉ đành thở dài, chậm rãi nói:
“Tôi biết Vĩ Phong có thể giải quyết được, cũng biết bên cạnh nó đều là người có năng lực. Chỉ là kẻ đứng đằng sau chuyện này sợ rằng có thế lực vượt xa chúng ta.”
Dù không muốn tin nhưng anh không thể không nghĩ đến thế lực phía sau Lý Tuyết Dung.
“Được rồi, đi làm việc của mọi người đi, có chuyện gì trực tiếp đến thông báo với tôi.”
Thư ký Khánh, luật sư và Lê Thời cúi đầu chào anh rồi ra ngoài, ba người nhìn nhau, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh em nhà họ Lâm, người nào cũng khiến cấp dưới cảm thấy có một sự áp bức vô hình.
Bọn họ nhìn thấy Khả Hân đứng ở hành lang đều gật đầu chào rồi lần lượt rời khỏi nhà họ Lâm. Khả Hân nghĩ nghĩ một lúc đến gõ cửa phòng của Vĩ Thành, cô đẩy cửa bước vào.
“Đến đây, em không cần lo lắng, Vĩ Phong sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” – Vĩ Thành đưa tay gọi Khả Hân đến ngồi cạnh mình.
“Em tin vào năng lực của Vĩ Phong, chỉ là sao có thể không lo được.” – Hai mắt Khả Hân dần đỏ lên.
Vĩ Thành vỗ vỗ bàn tay, hai người lo lắng nhất cho Vĩ Phong lúc này không ai khác ngoài bọn họ.
Vĩ Thành gọi quản gia Thuận đi vào, dặn dò tăng thêm bảo vệ quanh biệt thự, nếu là trước đây anh sẽ không nói những chuyện này trước mặt Khả Hân. Nhưng người em dâu này của anh, hôm nay cũng đã sẵn sàng đối diện với sóng gió hào môn rồi.
“Đại thiếu gia yên tâm, vệ sĩ đã tăng lên gấp hai, cũng đã liên hệ với người trong ở phòng tạm giam, đảm bảo an toàn cho nhị thiếu gia.”
“Tốt lắm, theo dõi mọi biến động trong thời gian này từ chính trường đến thương trường cho tôi.” – Lâm Vĩ Thành lần nữa dặn dò.
Khả Hân mím chặt môi, cô không thể tưởng tượng nổi Lâm Vĩ Phong sẽ thế nào ở phòng tạm giam.
“Anh Vĩ Thành, anh nghĩ có phải Phan thị không?”
Gần đây người có thù với Phong Đỉnh cũng chỉ có Phan thị, hơn nữa dự án đại lộ phía Đông, đơn vị đang thi công cũng là Phan thị. Kẻ có khả năng cao nhất hãm hại Lâm Vĩ Phong không ai khác là Phan Khánh Nguyên.
“Chúng ta không thể loại trừ bất kỳ khả năng nào nhưng cũng không thể vội vàng kết luận.” – Vĩ Thành khẽ lắc đầu.
“Khả Hân à, anh biết Vĩ Phong sẽ không thích em xen vào những chuyện này. Nó đã thật lòng quan tâm ai rồi đều muốn giữ người đó an toàn, tránh xa mọi thi phi. Nhưng em biết đó, có những chuyện không tránh được, chọn đứng bên cạnh Vĩ Phong, em phải luôn sẵn sàng đương đầu với sóng gió.”
“Em hiểu, dù em nghĩ mình thật sự không thích hợp lắm nhưng em sẵn sàng.” – Khả Hân kiên định nói.
Khả Hân bước ra khỏi phòng Vĩ Thành vẫn chưa kịp nghỉ ngơi gì đã thấy có một vị khách khác ở phòng khách cần đoán tiếp. Quản gia Thuận chuẩn bị lên thông báo với Vĩ Thành nhưng bị cô ngăn lại.
“Đừng làm phiền anh Vĩ Thành nữa, hôm nay anh ấy đã gặp nhiều người rồi. Để tôi xuống nói chuyện với anh ta.”
“Vâng, phu nhân.”
Người đến không ai khác chính là Trạch Dương, vừa hay tin là anh ta tức tốc chạy đến đây.
Trạch Dương nhìn thấy người xuống gặp mình là Khả Hân thì có chút bất ngờ nhưng ngẫm lại cũng hợp tình hợp lý.
“Mời anh ngồi, chắc anh cũng vội vàng chạy đến đây, uống một tách trà trước đi.” – Phong thái nói chuyện của cô hoàn toàn giống một vị phu nhân thay mặt gia tộc.
“Đã tìm được kẻ đứng sau chưa? Bao lâu thì có thể bảo lãnh cậu ấy?” – Trạch Dương cũng không vòng vo.
“Tạm thời vẫn đang điều tra, sớm nhất là 48 giờ sau có thể bảo lãnh anh ấy.”
“Quá lâu. Để Vĩ Phong ở trong đó hai ngày quá nguy hiểm.”
Khả Hân cười gượng, điều Trạch Dương lo sợ, cô càng sợ hơn. Kẻ đứng sau là muốn ép chết Lâm Vĩ Phong, e rằng đây chỉ là màn mở đầu, bọn chúng còn nhiều trò phía sau.
“Anh Vĩ Thành nói Vĩ Phong đã cử Lê Thời đi lo chuyện điều tra, nếu có thể anh hãy liên hệ giúp đỡ cậu ta.”
“Chắc chắn tôi sẽ làm vậy, bây giờ tôi đi luôn đây.” – Trạch Dương nói – “Chuyện ở nhà mấy nay cô phải vất vả lo liệu rồi.”
“Có gì là vất vả, đây là trách nhiệm của tôi. Thật sự cảm ơn anh rất nhiều, vì Vĩ Phong mà vội chạy đến đây một chuyến.” – Khả Hân nhìn ra được người này có thể tin tưởng được.
Trạch Dương gật đầu cười, vừa bước khỏi cổng liền gọi điện cho Hoàng Thiệu Huy.
“Dạo này bên David có động tĩnh gì không?”
“Gặp nhau rồi nói.”
Một đêm hôm nay đúng thật là quá dài, Khả Hân có cố thế nào cũng không ngủ được. Cô liên tục sờ vào chiếc gối bên cạnh, không có Vĩ Phong, Khả Hân không cách nào ngủ ngon được."
Khả Hân nghĩ đến bản thân ít nhất còn được ngủ trong chăn ấm nệm êm, không biết Lâm Vĩ Phong có được một chỗ ngủ tử tế hay không. Anh là người có yêu cầu cao về chất lượng cuộc sống, thức ăn trong sở cảnh sao có thể nuốt trôi.
Càng nghĩ nước mặt càng không kiềm được rơi xuống, cô vội gạt sạch đi nước mắt:
“Vĩ Phong, em sẽ vì anh mà mạnh mẽ…”
Khả Hân không ngủ được nên trời vừa sáng cô đã ra khỏi phòng, dì Ba nhìn thấy bộ dạng của cô không khỏi đau lòng.
“Phu nhân, cô uống chén canh trước, tôi hầm từ sớm, một lát ăn sáng sau.”
“Cảm ơn dì, mọi chuyện trong nhà đêm qua vẫn ổn chứ?”
“Mọi chuyện vẫn ổn, phu nhân đừng lo lắng quá, sức khỏe của cô mới quan trọng. Nếu lúc nhị thiếu gia trở về nhìn thấy cô tiều tụy sẽ không vui đâu.”
Khả Hân khẽ mỉm cười, cầm lấy muỗng uống canh cho dì Ba an tâm.
Cô gắng gượng ăn được nửa chén thì thấy Bạch Mai cũng đã dậy đi xuống.
“Dì Ba, lấy cho Bạch Mai một chén canh giúp cháu.”
“Không cần lo cho tôi, cô ráng ăn hết đi.” – Bạch Mai quan tâm nói.
Khả Hân khẽ lắc đầu, đặt muỗng xuống:
“Chuyện này có thể làm trì hoãn việc sang Mỹ điều trị của Vĩ Thành, có ảnh hưởng nghiêm trọng không?”
“Tình trạng hiện nay của Vĩ Thành rất tốt, trì hoãn thêm một hai tuần cũng không vấn đề gì đâu.”
“Tôi cũng hy vọng chuyện này có thể xử lý trong một hai tuần.”
Quản gia Thuận mang báo buổi sáng nay đến, chỉ cần liếc qua đều thấy trang nhất là tin tức về Lâm Vĩ Phong. Khả Hân đau lòng gạt sang một bên không muốn xem, dù cho mấy người thư ký Khánh đã tận lực phong tỏa tin tức thế nào thì chuyện anh bị dẫn giải đi quá mức rầm rộ, khó mà giấu được.
Khả Hân vẫn luôn ngồi ở phòng khách từ sáng đến trưa, chờ đợi tin tức, chỉ cần có điện thoại gọi đến cô đều hy vọng đó là tin tốt.
“Phu nhân, phu nhân, tôi đã sắp xếp được một buổi gặp mặt.” – Luật sư Thanh Hải vội vàng chạy từ cổng vào thông báo.
“Ý anh là tôi có thể vào thăm Vĩ Phong?” – Khả Hân còn tưởng mình nghe lầm.
“Tôi là luật sư đại điện nên có thể vào gặp nhị thiếu gia, tôi đã sắp xếp để phu nhân có thể vào cùng, cô là vợ hợp pháp của anh ấy nên bọn họ cũng không làm khó dễ."
“Anh ra xe trước đi, đợi tôi năm phút, không, một phút, tôi sẽ ra ngay.”
Khả Hân kích động chạy vội đi thay đồ, lúc ngồi trong xe cô mới kịp trang điểm một chút, cô sợ Vĩ Phong nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô sẽ lo lắng.
“Hôm qua tôi chưa có cơ hội nói chuyện với anh, luật sư, anh phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Vĩ Phong ở trong đó. Người duy nhất có thể làm việc với phía chính quyền và cảnh sát lúc này là anh, tôi e rằng đây không phải là chuyện gian lận tiền bạc đâu, mục đích thật sự chính là an nguy của Vĩ Phong.”
“Phu nhân yên tâm, tôi sẽ làm hết sức.”
Thanh Hải xuống xe trước, Khả Hân đội một chiếc nón đen có mạng che mặt của quý tộc Anh rồi mới bước xuống. Xung quanh sở cảnh sát lúc này có không ít phóng viên phục kích, cô phải bảo mật thân phận.
Tiến Trung nhìn Khả Hân bước vào sở cảnh sát, có cảm giác rất khác với Khả Hân mà cậu ta từng biết. Từ một cô gái hiền lành, hoạt bát chỉ trong một đêm đã có thể thành một người phụ nữ lạnh lùng quyền lực.
Luật sư Thanh Hải sẽ vào gặp Lâm Vĩ Phong trước, Khả Hân chỉ có thể tạm thời ngồi đợi. Không ít người trong sở cảnh sát chú ý đến cô nhưng điều không dám nhìn quá lâu, Khả Hân trước sau vẫn ngồi thẳng lưng, ánh mắt lãnh đạm không để lộ điều gì.
Những điều này là cô học từ anh, chỉ cần khiến cho người khác không biết mình đang nghĩ gì thì phần thắng chắc chắn thuộc về mình.
“Cô có muốn dùng cốc cà phê không?” – Một nữ cảnh sát đi đến hỏi.
“Cảm ơn, tôi không khát.” – Cô lịch sự đáp lại.
Nữ cảnh sát kia vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục hỏi:
“Cô đến thăm người thân sao hay là đến bảo lãnh?”
Khả Hân cong môi cười không đáp, khi nãy luật sư đã dặn dò cô. Vụ án của Lâm Vĩ Phong rất đặc biệt, chỉ những người có thẩm quyền cao mới có thể xem hồ sơ. Vậy nên bất kỳ ai đến dò hỏi cô đều không có ý tốt, rất có thể là để bán tin tức cho phía báo chí.
Nữ cảnh sát kia thấy không thể khai thác được gì chỉ đành rời đi.
Khả Hân đợi không quá lâu thì luật sư Thanh Hải đã đi ra, cô đứng dậy đi theo anh ta. Trước khi Khả Hân đi vào phòng, luật sư không quên nói nhỏ vào tai cô:
“Nhị thiếu gia nói rất có thể có người nghe lén, một lát phu nhân nói chuyện chú ý một chút.”
Khả Hân gật đầu, sau đó đẩy cửa bước vào. Trong phòng chỉ có đúng một chiếc bài dài và hai chiếc ghế ở hai đầu. Cô không kìm được xúc động muốn lao qua ôm lấy anh nhưng rất nhanh một chiếc loa ở góc phòng đã nhắc nhở cô và anh không thể tiếp xúc cơ thể.
“Em cứ ngồi bên đó đi.” – Lâm Vĩ Phong lên tiếng, dù đã cố nhưng giọng nói không giấu nổi sự mệt mỏi.
Khả Hân kéo ghế ngồi xuống, cô ngắm nhìn anh ở phía đối diện, chỉ qua một đêm, trông anh tiều tụy đi rất nhiều. Râu dài hơn, quầng thâm hốc mắt sâu hút, cô giấu tay mình dưới bàn, bấu chặt vào nhau, kiềm chế bản thân không được rơi nước mắt.
“Anh ngủ không được sao?”
“Có chút không quen.” – Lâm Vĩ Phong nhẹ giọng đáp – “Thanh Hải cũng thật là, tự dưng đưa em đến đây làm gì, bọn họ càng ngày càng thích làm chuyện dư thừa.”
“Em đến gặp anh là chuyện dư thừa sao?”
“Không có, không có, ý anh không phải như vậy.” – Vĩ Phong vội giải thích – “Anh không muốn em đến những nơi này, không muốn em nhìn thấy anh bây giờ.”
Anh luôn muốn làm người vững chãi nhất, làm người đàn ông đáng tin nhất để che chở em, không phải là khiến anh lo lắng như bây giờ, đây là suy nghĩ không nói ra của Vĩ Phong.
“Dù em ở nhà hay em đến đây, em sẽ đều lo lắng y như vậy.” – Khả Hân nghẹn ngào.
Lâm Vĩ Phong chỉ ước gì bản thân có thể lao qua bên đó mà ôm ghì lấy cô, chưa bao giờ khoảng cách vài bước chân lại trở nên xa xôi như vậy.
“Ngoan, anh không sao, anh sẽ rời khỏi đây sớm thôi.”
“Anh cũng không cần lo, mọi chuyện ở nhà vẫn ổn. Em biết điều kiện trong này không tốt lắm nhưng anh ráng chịu đựng mấy ngày. Đợi anh trở về rồi, em sẽ không hay giận dỗi anh nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh.”
Đôi mắt long lanh của cô không rời khỏi anh dù chỉ là một khắc, từng lời nói như sửa ấm cả cõi lòng Vĩ Phong. Có những lời này của cô, anh còn gì phải bận tâm nữa, chỉ cần dốc sức tìm cách rời khỏi đây thôi.
Khả Hân khẽ nhìn lên camera trong gốc sau đó hơi hạ giọng hỏi:
“Anh nghĩ có phải là Phan Khánh Nguyên không?”
“Khả Hân.” – Anh gằn giọng xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc – “Những chuyện này em không nên nhúng tay vào, đã có người khác xử lý rồi.”
“Anh đâu thể cả đời giữ em ở ngoài những chuyện này. Em cũng không thể vờ như không biết, em chỉ có thể học cách tiếp nhận nó mà thôi.”
“Không cần, anh không muốn em…”
“Vĩ Phong, chuyện của anh sao lại không phải chuyện của em?” – Ánh mắt cô nhìn anh tha thiết – “Anh Vĩ Thành cũng muốn em đứng ra xử lý chuyện trong nhà, không ai trốn tránh được cả.”
Lâm Vĩ Phong có chút bất lực ngã người ra ghế, không phải anh không muốn để Khả Hân nhún tay vào chẳng qua là anh muốn bảo vệ cô. Hơn nữa vũng bùn này, một mình anh ở trong đó là đủ rồi. Nhưng hôm nay cô đã khiến anh nhìn rõ, bọn họ là vợ chồng, không có cách nào anh có thể giữ cô thanh sạch khi bản thân anh nhơ nhuốc.
“Không phải Phan thị.”
Khả Hân mỉm cười gật đầu, câu vừa rồi của anh là đang chính thức chấp nhận chuyện cô sẽ can thiệp vào chuyện của gia tộc.
“Mấy ngày này em hạn chế ra ngoài, nếu có ra ngoài đều phải mang theo vệ sĩ. Em chỉ cần ở yên trong nhà, anh đã dặn dò bọn họ có tin tức gì cũng sẽ báo cho anh Vĩ Thành một tiếng.”
“Em biết rồi….”
Bọn họ cũng không có bao nhiêu thời gian để nói chuyện rất nhanh Khả Hân đã phải rời đi. Hai người nhìn nhau đầy lưu luyến, cuối cùng Lâm Vĩ Phong đành dứt khoát quay đi trước.
Khả Hân hít một một hơi thật sâu, chỉnh lại nón của mình rồi bước ra ngoài, luật sư Thanh Hải vẫn còn việc phải xử lý nên không về cùng cô. Cô mở điện thoại nhìn thấy cuộc gọi của Kim Chi, chắc Kim Chi đọc được tin tức trên báo nên lo lắng gọi cho cô.
Khả Hân soạn một tin nhắn nói Kim Chi không cần lo, mọi chuyện vẫn ổn rồi gửi đi. Ngoài cuộc gọi của Kim Chi còn một người nữa rất đặc biệt, Phan Khánh Nguyên.
Khả Hân nhìn số điện thoại của cậu ta một lúc, quyết định nói Tiến Trung lái xe đến Phan thị. Cô vừa bước xuống xe, mấy người vệ sĩ từ một chiếc xe phía sau cũng bước xuống theo.
“Không cần theo tôi lên đâu.”
“Không được phu nhân, chúng tôi không thể rời khỏi phu nhân nửa bước.” – Tiến Trung đứng chặn phía trước, không cho Khả Hân bước vào một mình.
“Vậy anh theo tôi lên nhưng người còn lại ở ngoài chờ, dù sao đây cũng là công ty kinh doanh của người, mang theo quá nhiều vệ sĩ vào không tốt.”
Khả Hân đi đến chỗ lễ tân, không đợi được hỏi cô đã nói trước:
“Thông báo với phó chủ tịch của mấy người, Khả Hân đến tìm.”
Lễ tân không lạnh mà cũng thấy run, vội vàng mỉm cười tiếp đón Khả Hân nhiệt tính, người bên cạnh ngay lập tức gọi điện lên phòng phó chủ tịch. Không cần biết người phụ nữ này là ai, chắc chắn là người không thể làm mất lòng.
Lúc Phan Khánh Nguyên nghe thư ký thông báo còn tưởng là nghe lầm, sau đó cậu ta lập tức lao xuống sảnh. Lúc nhìn thấy Khả Hân, Phan Khánh Nguyên không khỏi khựng lại, người đứng đó không còn là đàn em mà cậu ta từng biết nữa rồi.
“Có thời gian nói chuyện một chút không?” – Khả Hân chủ động đi đến trước mặt cậu ta.
Phan Khánh Nguyên đứng nghiêng qua, bấm thang máy, làm động tác mời với cô:
“Được, lên phòng anh sẽ tiện hơn.”
Trong thang máy Tiến Trung đứng chặn giữa Khả Hân và Phan Khánh Nguyên, ánh mắt nhìn Phan Khánh Nguyên cũng không được dễ chịu. Khả Hân lại lên tiếng trước:
“Anh cũng biết đang xảy ra chút chuyện, ra ngoài tôi đều phải mang theo người, anh không cần để tâm.”
“Không có gì, không có gì.”
Khả Hân bảo Tiến Trung chờ ngoài cửa, cô cùng vào phòng với Phan Khánh Nguyên.
“Phu nhân, cô để tôi vào cùng đi.”
“Không xảy ra chuyện gì đâu.” – Khả Hân biết Phan Khánh Nguyên dù có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ không làm tổn hại đến cô, vả lại khi nãy Vĩ Phong cũng nói không liên quan đến Phan thị.
Hai người ngồi đối diện nhau, cảm giác hoàn tác khác với bất kỳ lần gặp nào trước đây. Thư ký mang trà vào mời Khả Hân, là trà cô thích, Khả Hân biết là Phan Khánh Nguyên cố tình dặn dò thư ký chuẩn bị.
“Có thể đổi cho tôi một ly cà phê không?”
“Đổi cà phê đi.” – Phan Khánh Nguyên khó khăn mở miệng nói với thư ký, Khả Hân nói như vậy chính là muốn vạch rõ giới hạn với cậu ta.
Khả Hân cầm tách cà phê lên, ngửi nhẹ một hơi không uống:
“Vì sao anh lại gọi cho tôi?”
“Anh biết được chuyện của Lâm Vĩ Phong nên lo lắng cho em."
“Anh đang nói thật hay đang giả mèo khóc chuột đó?” – Khả Hân nói dứt câu cũng đặt tách trà ‘cạch’ xuống bàn.
“Ý em là sao? Em cho rằng người hại Lâm Vĩ Phong là anh sao?”
“Anh chẳng phải là người bị tình nghi nhiều nhất à, anh lại còn đang đảm nhận thi công đại lộ phía Đông. Nếu không phải anh nặc danh tố cáo thì còn ai có thể làm nữa?” – Khả Hân thuận nước đẩy thuyền muốn thử Phan Khánh Nguyên.
“Anh không tốt đẹp gì nhưng anh làm anh sẽ nhận. Chuyện này không phải anh làm.” – Khánh Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Lý do tôi phải tin lời anh nói là gì?”
Phan Khánh Nguyên lúc này mới nhận ra bản thân đang bị cô dồn ép:
“Em có biết nếu Lâm Vĩ Phong thật sự xảy ra chuyện thì Phan thị cũng liên lụy hay không? Phan thị và Phong Đỉnh lúc này đang ở cùng một chiếc thuyền, anh không thể tự đục thuyền của mình như vậy.”
“Biết đâu anh chẳng thà chịu lỗ một lần mà hạ được Vĩ Phong?” – Khả Hân nhướn mày nhìn Phan Khánh Nguyên, ánh nhìn đầy thách thức.
“Anh không làm chuyện thiệt người hại mình như vậy. Hơn nữa Phan thị và Phong Đỉnh có hợp tác sâu rộng, không ai lại từ bỏ lợi ích cả.”
“Phải, không ai sẽ từ bỏ lợi ích vì chút chuyện xưa cỏn con đó.”
“Khả Hân, em tin anh đúng không?”
Khả Hân cười mỉa mai:
“Tôi không tin anh, tôi tin chồng của mình.”
Phan Khánh Nguyên nghẹn họng, lời đến miệng cũng không nói ra được.
“Vĩ Phong sớm đã nói chuyện này Phan thị không liên quan.”
“Thế nhưng em vẫn đến đây gặng hỏi anh? Em xem anh là trò cười à?” – Phan Khánh Nguyên chua chát nói.
“Xác nhận chắc chắn Phan thị không can dự là chuyện tốt cho đôi bên mà.” – Khả Hân cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm – “Anh là đơn vị thi công trực tiếp của dự án đó, nếu không phải anh tố cáo, anh nghĩ ai còn khả năng đó?”
Phan Khánh Nguyên thật sự có chút tức giận, không muốn trả lời câu hỏi của cô nhưng bọn họ bây giờ không phải quan hệ đàn anh đàn em nữa rồi. Khả Hân đại diện cho Lâm Vĩ Phong, đại diện cho lợi ích, chuyện bọn họ nói là chuyện công không còn là chuyện tư.
“Bằng chứng kể đó tố cáo vô cùng đầy đủ và chi tiết, có những số liệu chỉ có đơn vị thi công hoặc bên đấu thầu là Phong Đỉnh biết, vậy nên chắc chắn không phải người ngoài làm giả.”
“Ý anh là Phong Đỉnh có nội gián?”
Chuyện này ai cũng đã nghĩ đến nhưng người Phong Đỉnh đều là theo Vĩ Phong khởi nghiệp từ những năm đầu tiên. Còn nhân viên mới thì không cách nào chạm tay vào những tài liệu mật đó.
“Đó là một trong hai khả năng thôi, còn một bên nữa.” – Phan Khánh Nguyên đưa tay lên chỉ về Khả Hân – “Nhà họ Đặng.”
Lần này đến Khả Hân cứng họng, đúng là cô đã bỏ qua nghi điểm này. Người có khả năng hãm hại Lâm Vĩ Phong nhất hẳn là gia đình của chú cô. Chính Vĩ Phong đã khiến họ tiêu tán hơn một nửa sản nghiệp, họ cũng chính là đơn vị thi công công trình đầu tiên, những gì Phan thị và Phong Đỉnh biết, họ cũng biết không thiếu thứ gì.
“Cảm ơn anh, thông tin này rất hữu ích.” – Khả Hân điều chỉnh lại trạng thái đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Phan Khánh Nguyên đột nhiên đứng bật dậy, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi:
“Từ khi nào em biết Vĩ Phong là chồng em? Em không hận anh ta lừa gạt em sao?”
“Những chuyện đó đâu còn quan trọng nữa, đều là chuyện cũ, chuyện cũ thì xóa hết đi.” - Khả Hân bình thản đáp.
“Khả Hân, em thay đổi rồi.”
“Khánh Nguyên, anh cũng thay đổi rồi.” – Cô nói xong thì xoay người mở cửa bước đi.
Bọn họ đều không còn dáng vẻ của ngày trước nữa, dường như bọn họ đều chán ghét dáng vẻ hiện tại của đối phương. Hay nói đúng hơn, bọn họ còn có chút chán ghét dáng vẻ của chính mình. Nhưng dù là trước đây hay bây giờ và cả sau này, hai người cũng không đi cùng nhau.
Phan Khánh Nguyên bất lực ngồi xuống, Khả Hân trong ký ức của anh hôm nay chính thức chết rồi. Bọn họ từ nay về sau gặp gỡ chỉ có thân phân đối tác mà thôi.
Khả Hân trở về nhà, bảo quản gia gọi cho Lê Thời giúp mình, sau đó đem nghi vấn về chú của cô nói với cậu ta, muốn cậu ta thử điều tra theo hướng đó.
Lê Thời tất nhiên không có ý kiến gì nhưng dù sao Khả Hân cũng họ Đặng, vẫn cảm thấy có chút kiêng kị. Khả Hân nhận ra chỗ khó xử của Lê Thời, không mặn không nhạt nói:
“Không cần quan tâm đến quan hệ của tôi với bọn họ, nên làm gì thì cậu cứ làm như vậy.”
“Có câu này của cô thì tôi yên tâm rồi.”
Khả Hân dập máy, tay ngay lập tức ôm lấy bụng, bụng cô có chút đau, không biết có phải do đứa nhỏ cũng lo lắng cho cha nó hay không.
“Dì Ba, một lát đưa thức ăn tối lên phòng giúp con.” – Khả Hân lại đưa mắt tìm quản gia – “Có tin tức gì anh cứ lên báo tôi, tôi không ngủ sớm đâu.”
Ai nhìn thấy Khả Hân thế này đều đau lòng, chỉ là không thể giúp được gì nên cũng không khuyên được. Hiện tại chỉ có Lâm Vĩ Phong bình an trở về mới là liều thuốc tốt nhất đối với cô mà thôi.
Khả Hân cởi bỏ nón có mạn che mặt ra, tẩy trang, rửa mặt, cô nhìn bản thân xa lạ trong gương. Cô đúng là không hợp với dáng vẻ này, gồng mình lên rất mệt mỏi. Khả Hân không ngại vì Vĩ Phong mà cố gắng chỉ là đó không phải cuộc sống mà cô vẫn luôn mơ ước.
“Nếu lúc này anh ở bên cạnh em, chắc em đã không thấy khổ sở như vậy…”
Dương Trạch và Hoàng Thiệu Huy bên này cũng không ngồi yên, lần này khác với mọi lần. Lâm Vĩ Phong mà bọn họ biết không bao giờ rơi vào thế bị động như thế này.
“David chắc chắn đã nhúng tay vào chuyện này nhưng hắn làm thế nào thì tôi chịu.” – Hoàng Thiệu Huy day day thái dương.
“Không phải Phan thị thì cũng là mấy người Đặng Thế Tùng.” – Dương Trạch nốc cạn một ly Whisky đầy.
“Nếu thật sự là Đặng Thế Tùng thì chị dâu tính làm sao?”
“Không cần lo, Khả Hân không còn là cô gái lần cuối cùng cậu biết đâu, nếu thật sự là Đặng Thế Tùng làm. Nói không chừng chính Khả Hân còn tự mình thanh lý môn hộ.”
“Cũng thật làm khó cho cô ấy.” - Hoàng Thiệu Huy nói xong lại thở dài, cậu là một trong những người nắm mạng lưới thông tin lớn nhất thành phố vậy mà lại không thể đào ra được David.
“Chúng ta ngoài này còn có rượu uống có thịt ăn không biết Vĩ Phong ở trong đó thế nào."
“Chẳng qua là ở vài ngày thôi.” – Trạch Dương lườm cậu – “Sớm muộn gì cũng ra.”
Hoàng Thiệu Huy là người tích cực nhất trong bọn họ nhưng lần này cậu cũng thấy sợ, bởi vì cậu không thể nắm được bất kỳ dấu vết nào của David. Lâm Vĩ Phong có lẽ sẽ thuận lợi thoát thân trong vụ này nhưng sau này có may mắn được vậy nữa không thì không biết được.
“Thành phố này là địa bàn của chúng ta, David có thể vươn tay rộng như vậy, rốt cuộc thế lực chống lưng cho anh ta mạnh đến đâu chứ?”
“Sợ sao?” – Trạch Dương nhướn mày.
“Không, chỉ thấy hứng thú, lâu rồi chẳng gặp chuyện gì đau đầu như vậy.”
Trạch Dương gật đầu, mấy năm nay đúng là thuận lợi quá cũng nhàm chán:
“Đợi Vĩ Phong ra ngoài rồi, chúng ta tìm hắn đòi đủ cả vốn lẫn lãi.”
Một đêm dài đằng đẵng lại trôi qua, Khả Hân bước từng bước nặng nề xuống nhà bếp. Dì Ba đã chuẩn bị sẵn thức ăn cho cô, hôm nay cô chủ động muốn quản gia lấy báo cho mình xem.
Lâm Vĩ Phong vẫn ở trên trang nhất nhưng các tin tức tiêu cực so với hôm qua đã được khống chế rất nhiều. Khả Hân cũng không quá hiểu biết chuyện kinh doanh, cô chỉ biết chuyện Vĩ Phong bị mời đi phối hợp điều tra đã gây ra một cuộc khủng hoảng cổ phiếu của Phong Đỉnh.
“Quản gia, anh có thể liên lạc với Emma chứ?"
Quản gia Thuận mặc dù có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu đáp:
“Có, phu nhân muốn gọi cô ấy đến sao?”
“Không cần gọi đến, anh giúp tôi nhắn với Emma một tiếng, tôi lo chuyện ở Phong Đỉnh một mình thư ký Khánh không lo hết. Dù sao Emma cũng là người do đích thân Vĩ Phong mời về, hẳn là chúng ta có thể tin tưởng được.”
“Tôi hiểu rồi, tôi lập tức đi làm ngay.” – Quản gia cung kính nói.
Khả Hân đột nhiên nghĩ đến, có phải sau này cô cũng nên học làm kinh doanh hay không, nếu sau này Vĩ Phong cần người san sẻ cô còn có thể giúp được. Hiện tại dù Khả Hân biết chuyện ở Phong Đỉnh đang rất cần người giúp nhưng cô lại lực bất tòng tâm.
Khả Hân đi đến gõ cửa phòng Lâm Vĩ Thành, lúc bước vào cô thấy Bạch Mai cũng đang ở đây.
“Em có làm phiền hai người nói chuyện không?”
“Có gì đâu, em đến đây ngồi đi.” – Lâm Vĩ Thành thấy sắc mặt cô không tốt thở dài nói – “Em phải ráng giữ gìn sức khỏe, chỉ mới hai ngày em đã tiều tụy thế này là không được đâu.”
“Đợi ngày mai anh ấy trở lại em sẽ tốt hơn thôi.” – Khả Hân gượng cười.
Khả Hân xoa xoa hai tay vào nhau, vẻ mặt như có điều khó nói:
“Thật ra em vào để hỏi anh chuyện tạm hoãn việc sang Mỹ của anh, em đã suy nghĩ cả đêm, khó khăn lắm mới sắp xếp được chuyến đi này. Vĩ Phong chắc chắn sẽ không đồng ý anh vì anh ấy mà trì hoãn.”
“Vậy không lẽ ý em là bảo anh trong lúc này đi sang Mỹ điều trị?” – Vĩ Thành nhìn sang Bạch Mai nói – “Bác sĩ xem em trai em dâu của tôi đi, đến lúc này rồi còn chỉ biết nghĩ cho tôi thôi.”
“Khả Hân, cô không cần phải nghĩ nữa đâu. Với sự chuyên nghiệp của một bác sĩ, tôi có thể rằng việc trì hoãn này không có ảnh hưởng nghiêm trọng gì đến sức khỏe của Vĩ Thành hết.”
Khả Hân thở ra một hơi, nếu trường hợp Vĩ Phong thật sự không thể quay về xảy ra thì lần này trì hoãn này sẽ là vô hạn. Cô biết rõ, trong lòng của anh, chuyện trị khỏi cho Vĩ Thành luôn là ưu tiên hàng đầu.
“Vĩ Thành, em nói những lời này không chỉ vì anh mà còn vì Vĩ Phong vì em. Tình hình lúc này vô cùng khó lường, ngày mai xảy ra chuyện gì không ai biết được, anh sang Mỹ lúc này chính là một lựa chọn tốt, ít nhất có thể bảo đảm an toàn cho anh.”
“Em không cần khuyên anh.” – Vĩ Thành kiên định nói.
Bạch Mai đứng một bên khó xử, không biết nên đứng về phe ai, hai người họ đều có lý lẽ riêng của mình.
Sau khi Khả Hân ra khỏi phòng rồi, Bạch Mai mới nhẹ giọng khuyên Vĩ Thành:
“Thật ra những lời cô ấy nói đối với cục diện hiện tại không sai."
Lâm Vĩ Thành chống đỡ thân mình đứng dậy, Bạch Mai đỡ một tay của anh quay trở lại giường.
“Tôi tất nhiên hiểu ý tốt của em ấy nhưng chuyện của tôi có quan trọng gì. Đáng lẽ tôi đã chết từ lâu rồi, sống đến giờ này đã là may mắn rồi. Vĩ Phong còn chưa bình an, tôi không thể rời khỏi đây.”
Bạch Mai nhún vai, vẻ mặt đầy bất lực:
“Được rồi, anh là người quyết định cuối cùng, tôi sẽ liên hệ về phía Mỹ để hoãn lại.”
Vĩ Thành vươn tay chỉ bức tranh Bạch Mai vẽ hoa ngẫu hứng trong đêm trăng hôm ấy:
“Tôi treo ở đó, cô có thấy có hợp không?”
Bạch Mai ngẩn ra, cô không hề hay biết bức tranh đã ở trên tường từ khi nào:
“Anh tự treo sao?”
“Tôi đã cố gắng rồi như chỉ treo được thấp như vậy thôi.” - Lâm Vĩ Thành cười nói.
“Tôi rất thích.”
Bạch Mai nói xong khẽ cắn môi, cô thật sự rất thích, thích bức tranh được ở đó, thích Vĩ Thành không thể đứng vững vẫn treo nó lên và cô cũng thích anh.
“Cô thích là được rồi, mấy ngày nay cô ở lại đây, tôi biết là không nên làm phiền cô như vậy nhưng thật sự không còn cách nào.”
Lâm Vĩ Thành dường như cũng cảm nhận được không khí không đúng lắm nên giọng điệu liền có chút khách sáo.
Bạch Mai tất nhiên nhận ra sự thay đổi đó, Vĩ Thành từ đầu đến cuối chẳng qua là xem cô như một người bạn.
“Anh không cần áy náy, tôi tính lương gấp ba.”
“Ha ha… cô muốn bao nhiêu cũng được, gấp mười tôi cũng không tiếc đâu.”
Anh sẽ không tiếc tiền với cô, không tiếc cho cô công danh lợi lộc nhưng lại tiếc một chút tình yêu.
“Phu nhân, luật sư Thanh Hải gọi đến.” – Tiếng Dì Ba gấp gáp vang lên ở phòng khách.
Khả Hân đang bát cơm vội đặt xuống chạy lên nghe điện thoại, từ sáng đến giờ cô luôn chờ cuộc gọi này của luật sư. Rốt cuộc ngày mai có thể thuận lời bảo lãnh Lâm Vĩ Phong ra ngoài hay không chính là cuộc gọi này thông báo.
“Thế nào rồi? Ngày mai có thể bảo lãnh Vĩ Phong hay không?”
Khả Hân siết chặt nắm tay, hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ Thanh Hải.
“Phu nhân…” – Giọng của luật sư trong điện thoại vô cùng nhỏ, giống như không dám nói ra – “Tôi e rằng không thể bảo lãnh Vĩ Phong vào ngày mai được.”
Khả Hân im lặng, cô tưởng chừng như có ai hung hăng đưa tay bóp chặt trái tim cô đến không thể thở nổi. Thanh Hải ở bên kia cũng lo lắng chờ đợi phản ứng của cô, không hoàn thành được nhiệm vụ, rõ ràng là lỗi của cậu.
“Vì sao?” – Khả Hân cắn răng hỏi.
“Có người ở phía sau giật dây muốn thúc đẩy quá trình điều tra và kết án. Kể này không muốn cho chúng ta cơ hội lật ngược tình thế. Tôi đã thương lượng với bên trên, chúng ta sẽ từ bỏ chuyện bảo lãnh đổi lại chúng ta có thêm thời điều tra.”
Khả Hân nhíu chặt mày, xem ra chuyện bảo lãnh thực sự hết cách rồi.
“Vĩ Phong ở trong đó có an toàn không? Chúng ta có tổng bao nhiêu thời gian?”
“Quyết định tiếp tục ở lại trại tạm giam là của nhị thiếu gia nên phu nhân không cần quá lo lắng. Còn chuyện thời gian, càng nhanh càng tốt.” – Thanh Hải thấy Khả Hân vẫn bình tĩnh nghe tiếp cũng yên lòng hơn.
“Anh đã làm tốt rồi, an toàn của Vĩ Phong mới là quan trọng nhất, chúng ta không thể để anh ấy gánh án oan này được."
Sau khi gác máy, Khả Hân cảm thấy mình không còn đứng dậy nổi nữa. Cô day day thái dương, một ngày Vĩ Phong còn ở trong đó, là một ngày lồng ngực cô âm ỉ đau.
“Quản gia, anh cũng nghe chuyện rồi, anh đi nói với anh Vĩ Thành một tiếng. Đừng nói quá nghiêm trọng, dù sao Vĩ Phong cũng vẫn kiểm soát được.”
“Phu nhân, cô còn có căn dặn gì không?” – Quản gia Thuận lúc này xem Khả Hân cũng như Vĩ Phong, hiện tại cô chính là quản lý gia đình.
“Gọi Lê Thời đến đi.”
Không phải Phan thị thì chính là nhà họ Đặng, Khả Hân vẫn nhớ như in câu này. Sớm hay muộn cũng phải đối mặt, cô phải tranh thủ từng giây phút một cho Vĩ Phong.
Lê Thời đem theo không ít thông tin thu thập được, cậu ta và Dương Trạch cũng đã đối chiếu những gì cả hai tìm được, nội dung trong này hẳn là chính xác đến tám mươi phần trăm.
“Chị dâu, chị xem qua đi.” – Lê Thời đưa cho cô một tệp giấy tờ.
Lê Thời trong ấn tượng của Khả Hân chẳng khác nào một tên xã hội đen hung hăng nhưng chỉ cậu ta mới gọi cô hai tiếng ‘chị dâu’ một cách tự nhiên như vậy. Cô không rõ Lê Thời làm việc gì cho Vĩ Phong nhưng cô tin quan hệ của hai người phải thân thiết cậu ta mới có thể gọi cô như vậy. Vậy nên khi xem qua những trang giấy điều tra này, Khả Hân ngay lập tức tin mà không nghi ngờ gì.
“Chị dâu, chị tính thế nào?”
Đặng Thế Tùng, chú của cô chính là kẻ đã ngụy tạo bằng chứng giả, có người đã ở phía sau giật dây ông ta. Khả Hân đặt xấp giấy xuống, không mặn không nhạt nói:
“Nếu đây không phải người có quan hệ họ hàng với tôi thì bình thường cậu sẽ xử lý thế nào?”
“Nhổ cỏ tận gốc.” – Lê Thời không chớp mắt nói.
Khả Hân khẽ siết tay lại, nói cô không sợ chính là nói dối, ánh mắt lúc này của Lê Thời hoàn toàn để lộ ra mùi vị máu tanh đã thắm sâu nhiều năm. Cái gọi là nhỏ cỏ tận gốc, không phải là muốn lấy mạng người hay sao?
“Có thể để tôi xử lý chuyện này không?”
“Tôi sẽ cùng chị dâu xử lý, Đặng Thế Tùng là con át chủ bài lật lại bản án của anh Phong, tôi không muốn xảy ra bất trắc gì.” – Ánh mắt Lê Thời nhìn cô vẫn luôn khinh tốn nhưng trong đó cũng có ý muốn nhắc nhở cô, cô là người của nhà họ Lâm, không phải họ Đặng.
“Tối nay gọi luật sư Thanh Hải qua, chúng ta bàn bạc chuyện này.” – Khả Hân đứng dậy xoay người bước đi, được mấy bước thì dừng chân quay lại nghiêm giọng nói – “Chuyện này chúng ta phải dùng pháp luật giải quyết, cậu có hiểu không?”
Lê Thời hạ ánh mắt xuống, cung kính gật đầu.
“Cậu hẳn là mấy đêm không ngủ rồi, nghỉ ngơi chút đi.” – Khả Hân nhẹ giọng nói.
Tối đó mọi người bàn bạc rất lâu, Vĩ Thành cũng không xen vào, anh chỉ chờ nghe kết luận cuối cùng mà thôi. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến chú của Khả Hân, Khả Hân đã nói cô sẽ giải quyết, ai cũng không tiện nói nhiều hơn.
“David là ai?” – Khả Hân nãy giờ nghe mọi người nói chuyện, cái tên này đã được nhắc đến mấy lần, Lê Thời cho rằng chính người này là chủ mưu.
“Đến bây giờ David có thân phận gì vẫn chưa biết nhưng anh ta có quan hệ mật thiết với Lý Tuyết Dung.”
“Lý Tuyết Dung?” – Khả Hân lớn giọng hỏi lại, sau đó ngay lập tức che miệng lại, cô đột nhiên thấy may mắn vì Vĩ Thành không ngồi ở đây – “Tại sao lại có cô ta trong chuyện này?”
“Phu nhân, chuyện này nói ra rất phức tạp, hiện tại chúng ta vẫn chưa thể động đến David.” – Quản gia giải thích - “Vậy nên mục tiêu hàng đầu hiện tại của chúng ta là giúp nhị thiếu gia minh oan, sau đó chúng ta mới điều tra tiếp được.”
Khả Hân càng nghe càng thấy đau đầu, giống như đưa Vĩ Phong ra ngoài được vẫn chưa thể kết thúc chuyện này mà nó dường như mới bắt đầu.
“Tôi sẽ đích thân đến nhà họ Đặng.” – Khả Hân chậm rãi nói từng chữ - “Lê Thời sẽ đi cùng tôi.”
Mọi người nhìn nhau sau đó đồng loạt gật đầu, trước mắt cứ để Khả Hân xử lý trước nếu thật sự vẫn không được thì lại tính tiếp.
Khả Hân nằm trên giường, cô đang ôm chiếc áo sơ mi của anh trong lòng, không phải là cô nhung nhớ anh đến điên rồi. Chẳng qua Khả Hân muốn tìm kiếm chút an ủi từ hương bạc hà nhàn nhạt vương trên áo.
Cô sắp phải trở lại căn nhà mà cô đã lớn lên, dù không có mấy tình cảm nhưng bọn họ cũng là những người thân có cùng huyết thống duy nhất trên đời của Khả Hân. Vậy mà cuộc buộc phải trở lại đó để đối đầu với họ, làm mọi cách đến ép họ vào bước đường cùng.
Sáng hôm đó, Khả Hân nhìn từng bộ quần áo một trong tủ, cảm thấy nó quá đơn giản, không phù hợp. Dì Ba mang đồ ăn lên cho cô nhìn cô lưỡng lự ở trước tủ một lúc, liền lên tiếng hỏi:
“Phu nhân, cô không tìm được đồ ưng ý sao? Tủ quần áo ở phòng dành cho khách có rất nhiều quần áo mới, phu nhân có thể xuống xem thử.”
Khả Hân đi xuống mở tủ ra, bên trong có rất nhiều bộ trang phục sang trọng, dường như đều là số đo của cô.
“Chúng ở đây từ khi nào vậy?” – Căn phòng này trước đây cô từng ở để trốn tránh Vĩ Phong, lúc ấy không có những thứ này.
“Gần đây nhị thiếu gia đã mua về, cậu ấy nói sớm muộn gì cô cũng cần đến.”
Khả Hân khẽ cong môi, Vĩ Phong thật sự là chẳng khác gì nhà tiên tri. Cô chọn một chiếc đầm màu xanh ngọc, từ lần trước đi dạ tiệc cùng anh, cô cũng có cảm tình hơn với những chiếc đầm màu tương tự vậy.
Khả Hân trang điểm tỉ mỉ, đường kẻ mắt cũng sắt bén hơn bình thường. Cô cẩn thận mở hộp gỗ ra, cầm sợi dây chuyền ngọc lục bảo Vĩ Phong đeo lên cổ.
Cô sinh viên lương thiện Khả Hân, đứa trẻ không được yêu thương ở nhà họ Đặng không thể nhìn thấy trong chiếc gương kia nữa rồi.
Khả Hân xuống lầu, Lê Thời cùng hai hàng vệ sĩ đã đợi sẵn, cô ngẩng cao đầu quyền lực bước vào xe. Xe rất nhanh đã dừng trước cổng nhà họ Đặng, lần đó cùng Vĩ Phong rời khỏi đây Khả Hân cứ tưởng cả đời này bản thân sẽ không quay lại nữa.
Lê Thời ra lệnh cho một nửa vệ sĩ canh giữ ở trước cổng, giữ cho cục diện nội bất xuất ngoại bất nhập, một nửa cùng cậu ta và Khả Hân đi vào trong.
“Có chuyện gì ồn ào vậy hả? Không biết đây là nhà của ai sao?” – Đỗ Thanh Mỹ tức giận từ trong nhà đi ra, Đặng Thế Tùng cũng theo bà ta đi ra.
“Chào chú, chào thím.” – Khả Hân vừa nói vừa cởi bao tay bằng lụa đưa cho vệ sĩ bên cạnh.
“Khả Hân sao…” - Cả Đặng Thế Tùng và Đỗ Thanh Mỹ đều ngạc nhiên không thốt nên lời.
Đây là Khả Hân mà bọn họ biết sao? Không thể nào!
Khả Hân cũng không muốn đừng đợi bọn họ bình tĩnh lại, thản nhiên đi vào nhà, hai người kia cũng không dám ngăn cản, bên cạnh cô có quá nhiều người bảo vệ.
Đặng Mỹ Mai nhìn Khả Hân bước vào, thản nhiên ngồi xuống sofa, cả người giống như bốc hỏa, lớn tiếng mắng:
“Khả Hân, con điếm, mày… mày về đây làm gì? Mày dắt theo nhiều người như vậy là muốn làm cái gì?”
“Sao thế? Không hoan nghênh tôi vậy sao?” – Giọng điệu của Khả Hân tràn ngập ý mỉa mai.
Đặng Mỹ Ân và Mỹ Kim từ trên lầu chạy xuống nhìn thấy Khả Hân trông dáng vẻ này cũng há hốc mồm không tin được. Bọn họ đều không nhịn được nổi lên ganh tị, cô lúc này hoàn toàn ở đẳng cấp cao hơn bọn họ.
Khả Hân vừa nói vừa khẽ vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ, vờ như thân thiết:
“Chị Mỹ Ân, chị khỏe không? Mỹ Kim, em vẫn học tốt chứ?”
Đặng Thế Tùng nghiêm mặt đi vào ngồi xuống đối diện với Khả Hân, lớn giọng trách mắng cô:
“Mày muốn gì? Mày hại cái nhà này còn chưa đủ hả? Tao không có đứa cháu như mày, mày không còn liên hệ gì với nhà họ Đặng nữa.”
“Chú à, nhân lúc này tôi còn gọi ông một tiếng chú, ông hãy cư xử tốt một chút.”
“Con điên này! Mày muốn chết hả?” – Đặng Mỹ Mai xông đến chỗ Khả Hân nhưng một sợi tóc của cô còn chưa chạm được đã bị vệ sĩ tát cho một cái ngã lăn ra sàn - “A!”
“Mỹ Mai, Mỹ Mai.” – Mỹ Ân và Mỹ Kim vội vàng chạy đến xem tình hình của Mỹ Mai, không chỉ một bên sưng phù mà khóe miệng cũng rướm máu.
Đặng Thế Tùng và Đỗ Thanh Mỹ nhìn một màn vừa rồi đều có chút không rét mà run. Đỗ Thanh Mỹ nghĩ đến trước đây vẫn luôn ức hiếp Khả Hân, không thể chịu được bị cô uy hiếp thế này, lớn giọng nói:
“Xem ra bây giờ mày giỏi quá nhỉ, chẳng qua là một con đàn bà dùng thân thể dụ dỗ đàn ông. Nếu không phải nhờ cái nhà này, mày có cơ hội bò lên giường Lâm Vĩ Phong không? Mày nghĩ mày có thân phận gì?”
“Thân phận?” – Khả Hân nhếch môi – “Tôi chính là nhị phu nhân nhà họ Lâm.”
Một câu này nói ra có sức công phá đối với mấy người nhà họ Đặng chẳng khác gì một quả bom.
“Không thể nào… sao lại là nhị phu nhân được?” – Lần này đến cả Mỹ Ân cũng không nhịn được lên tiếng – “Chẳng phải là đại phu nhân sao?”
“Từ đầu đến cuối vẫn luôn là nhị phu nhân, vợ của nhị thiếu gia Lâm Vĩ Phong.” – Một vệ sĩ thay Khả Hân trả lời.
“Dối trá!” – Mỹ Ân thét lên – “Tất cả là dối trá phải không? Sao cô ta có thể trở thành vợ của Lâm Vĩ Phong?”
Khả Hân bật cười chua chát, sau ngày đó cô lại còn ngốc nghếch đi giúp đỡ Mỹ Ân. Người chị họ này, từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn cô bằng nửa con mắt.
“Lúc đó nhà họ Lâm hỏi cưới không phải là cho Lâm Vĩ Thành mà là cho Lâm Vĩ Phong. Bọn họ chỉ ngụy trang mà thôi, có phải bây giờ chị đang tiếc lắm không?”
Mỹ Ân ngồi khụy xuống, cô ta vẫn luôn tự nhìn mình thông minh, tính toán từng chút một cuối cùng lại vì quá tính toàn mà thua rồi. Lúc đó nhà họ Lâm đến hỏi cưới đại tiểu thư Đặng gia, nếu cô ta đồng ý thì vị trí của Khả Hân hôm nay đã là của cô rồi.
“Sao lại có chuyện như vậy…” – Mỹ Mai và Mỹ Kim cũng không biết phải nói gì, lúc đó bọn họ cũng nhất quyết ép Khả Hân phải thế chỗ, bọn họ tự tay đẩy đi vị trí mà bọn họ khao khát nhất.
Đặng Thế Tùng ôm trán, đến lúc này ông ta đã ý thức được quyền lực trong tay Khả Hân. Đỗ Thanh Mỹ ngồi co ro bên cạnh chồng, nghĩ tới những chuyện trước đây đối xử tệ với cô, không biết cô có định trả thù bà ta hay không.
“Chuyện tư xong rồi, chúng ta nói chuyện công đi.” – Khả Hân vươn tay ra, Lê Thời liền đặt một tệp giấy tờ vào tay cô, cô ném mạnh xuống trước mặt Đặng Thế Tùng – “Lần đó Vĩ Phong đã chừa lại một đường lui cho ông, ông còn muốn hãm hại anh ấy?”
Đỗ Thanh Mỹ và ba cô con gái ngơ ngác nhìn Đặng Thế Tùng, bọn họ dường như không hề hay biết chuyện ông ta đã làm.
“Ông rốt cuộc nghĩ gì mà làm vậy? Ông thật sự nghĩ chỉ chút chứng cứ cỏn con này có thể lật đổ được Vĩ Phong sao?” – Khả Hân gằn giọng nói.
“Nếu ông không phải chú của tôi, hôm nay nhà họ Lâm sẽ cho người đến nói chuyện đơn giản như này sao? Ông có biết chỉ cần một đêm, bọn họ đã có thể khiến cả gia đình ông không còn lại chút giấu tích gì ở thành phố này không?”
Trong lời nói của Khả Hân có một không giấu được sự đau lòng, rõ ràng bọn họ có một con đường bằng phẳng để đi nhưng lại cứ nhất quyết tự đâm đầu vào đường chết. Không những thế bọn họ còn bắt cô phải sắm vai người chính tay xử lý họ.
“Khả Hân, Khả Hân, chú chỉ là bị ép thôi, chú cũng không muốn làm vậy đâu.” – Đặng Thế Tùng ngay lập tức thay đổi thay đổi, giọng điều tha thiết cầu xin.
“Ép? Đừng nói với tôi những lời vô nghĩa đó.”
“Cha, không lẽ cha là người tố cáo Lâm Vĩ Phong?” – Mỹ Ân mấy hôm nay vẫn luôn theo dõi tin tức của Lâm Vĩ Phong nên mơ hồ đoán được – “Cha điên rồi sao?”
Mỹ Ân bày ra vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng, cô ta vốn nghĩ hôm nay cùng lắm bọn họ chỉ bị Khả Hân dày vò một chút rồi mọi chuyện lại sẽ ổn thôi. Nhưng bây giờ Mỹ Ân biết rồi, Khả Hân không đến đây để ra oai, cô đến để xử lý bọn họ.
“Sao cha hồ đồ như vậy…”
Đặng Thế Tùng biết bản thân lần này ông ta đi sai một nước hỏng cả bàn cờ rồi. Ông ta không thể làm gì khác ngoài tìm mọi cách bấu víu vào chiếc phao cuối cùng:
“Khả Hân, Khả Hân, con không thể thấy chết mà không cứu, chú không muốn làm vậy đâu. Tên đó cũng rất có thế lực, chú không thể làm trái lời hắn.”.
||||| Truyện đề cử: Vợ Boss Là Công Chúa |||||
“Khả Hân, trước đây thím không tốt, thím sai rồi, con tha cho chú thím lần này đi. Con nói với nhà họ Lâm bỏ qua lần này đi, dù sao cũng chúng ta cũng là thông gia.”
Khả Hân hít sâu một hơi, cô cũng không muốn ở đây nghe bọn họ khóc lóc nữa:
“Tôi cho mấy người một cách giải quyết, làm theo hay không, tự mấy người chọn. Ông ra đầu thú đi, tự mình khai nhận toàn bộ sự thật với cảnh sát, những người còn lại trong nhà trong tuần này tức tốc thu dọn rời khỏi thành phố này.”
“Không…”
“Khả Hân, chú ra tự thú chú sẽ ở tù, chú từng tuổi này rồi không thể ở tù được.”
“Cạch” – Lê Thời rút ra một con dao cắm mạnh xuống bàn, cách ông ta chỉ có mấy centimet – “Vậy để tôi cho ông lựa chọn thứ hai.”
“Khả Hân, tôi sai rồi, tôi sai rồi, cô đừng bắt cha tôi vào tù.” – Mỹ Mai quỳ xuống cầu xin Khả Hân.
“Thím cầu xin con, con tha cho gia đình chúng ta đi.” – Đỗ Thanh Mỹ cũng quỳ xuống.
Khả Hân ngẩng mặt sang chỗ khác, cô không muốn nhìn thấy những điều này, cô không cho phép bản thân mềm lòng. Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay hẳn ông ta đã không làm vậy nhưng cuộc sống này một khi đã rắp tâm hãm hại người khác thì làm gì có cơ hội quay đầu.
Mỹ Ân ngược lại là người bình tĩnh nhất so với cha mẹ cô ta, Mỹ Ân đi đến ôm lấy mẹ mình đừng dậy:
“Không cần cầu xin nữa, sẽ không có gì thay đổi đầu. Chỉ làm theo lời của Khả Hân thì chúng ta mới có thể sống tiếp.”
Khả Hân cười khổ, người nhìn rõ cục diện nhất vẫn là Mỹ Ân. Khả Hân nhìn Đặng Thế Tùng giống như một người chết rồi ngồi đó, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tôi mang họ Đặng, sau này dù không còn qua lại nhiều nhưng tôi vẫn mang họ Đặng. Cha của tôi vẫn là em trai ruột của anh, nhà họ Lâm cũng không để ông thiệt thòi. Ông chỉ cần an ổn sống là được, hà cớ gì phải khiến chúng ta đi đến bước đường này.”
Khả Hân nói xong liền đứng thẳng dậy, hiên ngang bước khỏi căn nhà đó. Khả Hân ngồi vào xe, trước khi tài xe lái đi, cô hạ kính xe xuống nói với Lê Thời vẫn đứng bên ngoài:
“Chuyện còn lại tùy cậu xử lý, nhất định phải theo dõi ông ta cho kỹ, phải chắc chắn ông ta sẽ đi tự thú. Những người còn lại sau khi bọn họ rời khỏi thành phố này rồi thì không cần làm khó nữa.”
Lê Thời gật đầu, cách xử lý của Khả Hân thật sự khiến cho cậu ta khâm phục, không cần đổ máu lại có thể giải quyết không kẽ hở.
Khả Hân sau khi trở về, giày cũng chưa kịp thay cả người ngã xuống giường, cô nhìn lên trần nhà, cảm thấy như nó đang xoay vòng. Cuộc nói chuyện vừa rồi giống như đã rút hết sức lực của cô, nước mắt không biết sao lại chảy ra từ mắt cô.
“Vĩ Phong, anh mau trở về có được không… hức… em thật sự không quen làm những chuyện này.”
“Em… em dường như đã nhúng chàm rồi, em cũng dần trở thành một người xấu xa rồi.”
Thông minh, sắc sảo, mưu mô, nhẫn tâm đều là những bản tính có sẵn của con người. Chỉ duy nhất lương thiện là một sự lựa chọn, làm một người lương thiện chính là khó nhất.
Cô biết tất cả những gì cô làm là cần thiết nhưng cô rất sợ bản thân sẽ đánh mất thiện tâm ban đầu.
Xe Khả Hân vừa rời khỏi nhà họ Đặng thì bên này David cũng nhận được tin. David tức giận bóp nát ly rượu trong tay, Lý Tuyết Dung ở bên cạnh có chút hoảng sợ co người lại.
Mấy hôm nay lòng cô ta cũng nóng như lửa đốt, cô ta rất muốn cứu Vĩ Phong nhưng không thể xen vào bất kỳ chuyện gì của David. Hơn nữa tính mạng của cô ta bây giờ cô ta còn không đảm bảo được nữa là.
“Anh đừng tức giận quá.” – Lý Tuyết Dung đưa khăn giấy qua cho David.
David cầm lấy khăn giấy lau máu, lạnh giọng nói:
“Cũng là chuyện nằm trong dự liệu thôi. Nhưng không ngờ bọn họ nhanh như vậy đã xử lý được.”
“Nếu Lâm Vĩ Phong có thể bình an thoát khỏi chuyện này, anh định sẽ làm gì tiếp theo?”
“Trò chơi chỉ mới bắt đầu, em vội cái gì.”
Lý Tuyết Dung sao lại không vội cho được, giữa ở lại đây với David, cô ta thà quay về chịu sự uy hiếp của Lâm Vĩ Phong.
“Lần trước em không lấy được mạng Lâm Vĩ Phong, có phải lần này cha nuôi nhất quyết muốn mạng anh ta không?” – Lý Tuyết Dung nói ra nghi vấn trong lòng bấy lâu.
“Lâm Vĩ Thành, Lâm Vĩ Phong, mạng của ai cha nuôi cũng cần.” – David lại lấy một ly rượu mới – “Tuyết Dung, anh sẽ sắp xếp người đưa em trở về, nếu em còn ở lại đây rồi phá hỏng chuyện của anh thì anh không đảm bảo cho cái mạng nhỏ này của em được nữa đâu.”
David sao lại không nhìn ra Lý Tuyết Dung lòng hướng về ai nhưng anh thật sự không nỡ xuống tay với cô. Tình yêu thường khiến con người mù quáng như vậy, nhận lấy vài bài học thì sẽ tỉnh ra thôi.
“Cha nuôi sẽ tha thứ cho em sao?”
“Em thật sự nghĩ ông ấy muốn lấy mạng em sao?” – David nhướn mày.
Lý Tuyết Dung rủ mắt, đáng tiếc cô ta không suy nghĩ đến chuyện trở về nữa. Trong lòng cô ta lúc này đang suy cách làm sao để thoát khỏi sự kiểm soát của David chạy đi tìm Vĩ Phong.
Khả Hân đã uống đến ly cà phê thứ ba, từ ngày trở về từ nhà họ Đặng đến nay cũng được mấy ngày. Đặng Thế Tùng đã được sắp xếp để ra đầu thú nhưng thủ tục cũng không được trơn tru, chuyện Lâm Vĩ Phong khi nào ra ngoài không ai nói trước được.
“Phu nhân, đây là tin tức hôm nay, đều là tin tốt.” - Quản gia Thuận mang báo ngày hôm nay đến cho Khả Hân xem.
Khả Hân đặt ly cà phê xuống, cầm mấy tờ lên xem thử, đúng là tin tốt. Bọn họ đã đánh tiếng với phóng viên, để lọt ra một số tin về chuyện Lâm Vĩ Phong và Phong Đỉnh bị kẻ xấu hãm hại. Cộng với phía Phan Khánh Nguyên cũng đứng ra nêu rõ lập trường ủng hộ Lâm Vĩ Phong, dư luận đã không còn chĩa mũi dùi vào Phong Đỉnh nữa.
“Mấy hôm nay mọi người đúng là vất vả quá rồi.”
“Phu nhân cũng rất vất vả, đêm nào cũng cũng chỉ vài tiếng, cơ thể nào mà chịu nổi.” - Dì Ba mang đồ ăn sáng ra đau lòng nói.
Khả Hân cười khổ, bên cạnh không có anh, cô muốn ngủ ngon cũng không ngủ được. Trước giờ cô không uống cà phê nhưng mấy ngày trở lại đây đều uống đến ly thứ ba thứ bốn, chỉ có như thế mới khiến cô tỉnh táo được.
“Hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi?”
“Thứ tám.” - Quản gia Thuận biết điều Khả Hân đang hỏi chính là Lâm Vĩ Phong đã bị tạm giam bao lâu.
“Tám ngày rồi…” - Khả Hân thở dài - “Mong là nó không tăng lên nữa.”
Khả Hân đứng dậy muốn trở lại phòng, dì Ba liền ngăn lại:
“Phu nhân, cô ăn một chút gì đi.”
“Bây giờ con không ăn nổi, một lát dì hâm lại cho con đi.” - Khả Hân khẽ lắc đầu.
“Phu nhân, cô ráng ăn nửa chén cháo thôi cũng được. Sáng sớm cô uống nhiều cà phê như vậy không ăn gì thì bao tử nào chịu nổi.”
Khả Hân thật sự không biết từ chối làm sao trước sự quan tâm của dì Ba, hình như đứa nhỏ trong bụng cũng đang lên án cô, khiến cho cô có chút khó chịu trong người.
“Vậy để con ăn một lúc.”
Khả Hân ăn xong thì lên phòng, cô cũng không nghỉ ngơi gì tranh thủ lướt xem tin tức trên laptop, gần đây cô cũng bắt đầu học xem chứng khoán, xem cổ phiếu. Tuy không thể học được trong một sớm một chiều nhưng ít ra cô cũng nắm được tình hình của Phong Đỉnh.
Khả Hân xem chưa được bao lâu ở dưới phòng khách đã có điện thoại từ luật sư Thanh Hải. Quản gia vội vàng chạy lên thông báo với cô, đến gõ cửa cũng quên mất, đẩy thẳng cửa mà vào.
“Phu nhân, có tin mới về nhị thiếu gia.”
“Anh ấy có thể trở về rồi sao?” - Câu hỏi bật ra khỏi miệng cô ngay tức khắc.
“Đúng vậy, luật sư đang cần bàn bạc cụ thể hơn với cô.”
Khả Hân chạy xuống nghe điện thoại, hai người nói chuyện một lúc lâu, dù người xung quanh không nghe được rõ cuộc điện thoại của bọn họ nhưng nhìn qua thái độ vui mừng của cô, cũng biết Lâm Vĩ Phong có thể bình an vô sự rồi.
“Được, được, tất cả cứ theo ý anh, tôi sẽ nói lại với anh Vĩ Thành.” - Khả Hân gác máy.
“Phu nhân, nhị thiếu gia khi nào có thể trở về?” - Quản gia Thuận hỏi.
Gương mặt luôn u sầu của Khả Hân cuối cùng cũng đã xuất hiện nụ cười:
“Ngày mai.”
Khả Hân thông báo tin này với mọi người, ai nấy cũng vui mừng khôn xiết, tất bật chuẩn bị cho việc đón Lâm Vĩ Phong về.
“Dì Ba, dì dọn cơm lại lần nữa được không, tự dưng con muốn ăn thêm.”
“Tôi đi dọn ngay, phu nhân muốn ăn bao nhiêu cũng được hết.” - Dì Ba vừa nói vừa cười - “Cô chờ tôi một lúc, tôi đi cảm tạ ông bà chủ trên trời có linh thiêng phù hộ cho nhị thiếu gia.”
“Phải rồi, quản gia, tin tức này ngoài người của mình ra tuyệt đối phải bảo mật. Đặc biệt là phóng viên, ngày mai tôi phải đích thân đến bảo lãnh anh ấy để phóng viên chụp được thì không hay.”
“Phu nhân yên tâm, chuyện này đại thiếu gia cũng đã nhiều lần dặn dò.” - Quản gia Thuật gật đầu - “Bây giờ tôi đi chuẩn bị trang phục ngày mai cho phu nhân.”
Thức ăn hôm nay Khả Hân ăn có thể nói gấp mấy lần so với hôm trước, món nào cô cũng thấy ngon hơn dù cho dì Ba không nấu khác. Khả Hân nằm trên giường, nhìn đồng hồ chầm chậm trôi qua, cô chỉ mong thời gian của hôm nay trôi thật nhanh, mau đến sáng mai.
“Sao lại lâu như vậy chứ…” - Cô khẽ thở dài, còn tận mười tiếng nữa.
Cô biết chỉ cầu ngủ một giấc, thức dậy thì có thể đi đón Vĩ Phong rồi nhưng cô ngủ không được. Cả người cứ bồn chồn không yên, trải qua sóng gió lần này Khả Hân cũng đã biết mình yêu Vĩ Phong đến nhường nào.
Sáng sớm người làm mang trang phục vào là một bộ âu phục màu đen sang trọng còn có cả một chiếc kính đen, thiết kế phối hợp với bộ trang phục. Khả Hân thay đồ xong, mang kính vào sau khi nhìn lại bản thân trong gương đã gần như không thể nhận ra cô mới bước xuống lầu.
Người lái xe đưa cô đi lần này là đích thân Lê Thời, để đảm bảo mọi chuyện được suôn sẻ, hai xe vệ sĩ vẫn như cũ theo phía sau. Mặc dù bọn họ muốn tránh phóng viên nhưng mấy chiếc xe hùng hổ chạy ngoài đường như thế ai không chú ý, hơn nữa trong và ngoài sở cảnh sát đều có phóng viên nằm vùng, khó tránh tai mắt.
Lúc xe vừa dừng ở cổng chính đã có rất nhiều phóng viên chạy đến vây quay chụp hình. Bọn họ không biết trong xe có ai nhưng nghe nói Lâm Vĩ Phong hôm nay sẽ được đón về.
“Chị Khả Hân, chị cứ ở yên trong này, đợi vệ sĩ xử lý xong bọn phóng viên hãy ra.”
Khả Hân gật đầu với Lê Thời, vệ sĩ rất nhanh đã giữa phóng viên ở hai bên, tạo thành một con đường cho cô bước vào. Luật sư Thanh Hải đã chờ sẵn bên trong, Khả Hân cùng anh tiến vào trong sở cảnh sát làm thủ tục.
Lâm Vĩ Phong hiện tại có thể nói là hơn tám phần trong sạch nhưng cho đến khi có văn bản chính thức, anh vẫn nằm trong đối tượng tình nghi. Vậy nên hôm nay phải đến bảo lãnh chứ anh không đơn giản được thả ra.
Khả Hân ký xong các giấy tờ, tiền bảo lãnh cũng nộp xong, chỉ còn việc ngồi chờ anh bước ra từ trong cánh cửa lạnh lẽo kia. Nếu có ai đang đứng gần cô có lẽ sẽ nghe rõ trái tim cô đang đập vô cùng loạn.
Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, Lâm Vĩ Phong từ trong bước ra, dáng vẻ tuy có chút tiều tụy nhưng hoàn toàn lành lặn khỏe mạnh. Khả Hân không biết đã tự nhắc nhở mình bao lần. Tuyệt đối không được kích động nhưng cô hoàn toàn khống chế được mình, cô lao đến ôm ghì lấy anh.
Lâm Vĩ Phong cũng dang tay ra ôm cô vào lòng, nhẹ nhẹ vỗ vỗ lưng cô an ủi:
“Anh về rồi.”
“Cuối cùng em cũng đợi được anh về.” - Giọng Khả Hân không giấu được sự nghẹn ngào.
Hai người thật sự chỉ muốn ngay lúc này khảm nhau vào trong da thịt, không bao giờ tách ra nữa. Nhưng bọn họ lại chỉ có thể kiềm chế lại, tạm thời buông nhau ra, trước mắt rồi khỏi đây rồi tính.
“Anh mặc vào đi.” - Khả Hân mang theo sẵn một chiếc áo vest của anh, lấy ra giúp anh mặc vào.
Cô biết kiểu gì phóng viên cũng sẽ chụp được ảnh của anh, Vĩ Phong là người cao ngạo chắc chắn không thích người khác nhìn thấy bộ dạng không đẹp đẽ sau hơn cả tuần bị giam này.
“Anh nhớ em.”
Lâm Vĩ Phong đứng yên để cô giúp mình mặc áo khoác, thay vì nói cảm ơn, anh lại chỉ muốn nói ra điều vẫn luôn dày vò anh suốt mấy đêm qua.
“Anh nhớ em muốn phát điên.”
Khả Hân chỉnh lại bâu áo cho anh, ngẩng đầu lên nói:
“Em cũng vậy.”
Hai người vừa bước ra bên ngoài, đám phóng viên ngay lập tức như hổ đói nhìn thấy con mòi, liên tục lao đến chụp ảnh và muốn phỏng vấn. Hơn mười mấy vệ sĩ thế mà thiếu chút nữa không khống chế được hiện trường.
“Giám đốc Phong, những cáo buộc trước đó của anh rốt cuộc có phải là thật không?”
“Cổ phiếu Phong Đỉnh trong một tuần giảm 50%, anh có kế hoạch gì cho việc này chưa?”
“Có nguồn tin nói rằng anh bị vu oan, anh có thể nói rõ hơn được không?”
Xung quanh hai người đều là những lời nói lộn xộn của phóng viên, những ánh đèn của máy ảnh chói mắt của máy ảnh cùng với tiếng ‘tách tách’ liên tục chĩa vào họ. Khả Hân cảm thấy vô cùng đau lòng, hai tay cô còn phải che mặt lại.
Lâm Vĩ Phong thấy cô bước không vững, lo lắng vội ôm cô vào lòng. Phóng viên nhìn thấy cảnh này lại càng bùng nổ, lập tức chuyển hết chủ đề sang người phụ nữ đeo kính đen thần bí.
“Đây có phải là vợ của anh không? Có nhiều tin đồn nói rằng anh đã kết hôn?”
“Xin cô cho biết thêm, hôm nay có phải chính cô đã đến bảo lãnh cho anh Lâm Vĩ Phong?”
Khả Hân bấu chặt lấy cánh tay của Lâm Vĩ Phong, anh nhìn thấy hai mày nhíu chặt của cô, cơn thịnh nộ cuối cùng cũng bùng nổ:
“Cút hết cho tôi!”
Vệ sĩ nghe thấy anh hết lên cũng giật mình, nãy giờ bọn họ vẫn không dám mạnh tay, sợ mấy người này trở về viết bậy bạ. Nhưng bây giờ ông chủ đã bày tỏ thái độ rồi, bọn họ còn không giải quyết cho tốt đám phóng viên này thì người trở về có chuyện chính là họ.
Ngay lập tức phóng viên đều bị đẩy dạt ra hai bên, ai dám hó hé hay giơ máy lên đều bị vệ sĩ dứt khoát cầm lấy máy ném xuống đất.
“Các người quá đáng vừa thôi, có biết chiếc máy này bao nhiêu tiền không?” - Một vài phóng viên tức giận hô to.
Lâm Vĩ Phong bế Khả Hân lên, che chắn cô ở trong lòng, ánh mắt sắc lạnh liếc đến chỗ phóng viên đó:
“Bảo tổng biên tập của mấy người đến nói cho tôi mấy chiếc máy này đắt như thế nào.”
Lúc này mọi người được đều không nhịn được mà hơi run lên, tổng giám đốc Lâm Vĩ Phong của Phong Đỉnh, bị tạm giam một tuần, giá cổ phiếu công ty chỉ còn một nửa thế nhưng không chút ảnh hưởng gì đến anh. Người này bọn họ mãi mãi cũng không thể đắc tội.