Khả Hân nhớ mình đã nói câu này không phải một lần, là rất nhiều lần rồi, nhưng chưa lần nào cô nói với giọng đầy hổ thẹn như vậy.
“Khánh Nguyên, có rất nhiều cô gái tốt hơn em, phù hợp với anh hơn em. Anh cần gì cố chấp với một người phụ nữ đã có chồng.”
Phan Khánh Nguyên khẽ siết tay lại không nhìn cô, anh vẫn không muốn đối diện vấn đề này cùng Khả Hân.
“Em đang bệnh đừng nói mấy chuyện linh tinh đó nữa.”
Anh lấy gối kê phía sau lưng cô, để Khả Hân tựa vào đó. Anh cầm lấy tay cô mở nó ra đặt thuốc vào, mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu nhưng ánh mắt vẫn rất dịu dàng.
“Em uống hết thuốc này sau đó ăn hết bát cháo kia rồi lại nói tiếp.”
Nước mắt Khả Hân không nhịn được rơi xuống thành dòng, cô không muốn dày vò Khánh Nguyên như thế này. Tại sao bọn họ lại cứ muốn lôi kéo cô vô con đường đầy thống khổ. Lâm Vĩ Phong không buông tha cho cô, Khánh Nguyên cũng vậy.
“Sao em lại khóc? Tình yêu của anh khiến em mệt mỏi thế sao?”
Phan Khánh Nguyên cuối cùng cũng không giữ nói bình tĩnh thốt ra câu đó.
“Anh không cam tâm, chúng ta rõ ràng là một đôi. Vì sau chỉ mới có mấy tháng em lại thành của người khác chứ? Vả lại em sắp ly hôn rồi, anh không chấp nhất đâu, sau khi em tự do chúng ta sẽ danh chính ngôn thuận ở bên nhau.”
“Anh không chấp nhất nhưng em chấp nhất.” – Khả Hân gằn xuống từng chữ - “Chúng ta cũng chưa từng là một đôi.”
“Chẳng lẽ em chưa từng thích anh? Anh không tin, những ngày tháng đó không thể là giả.”
Khả Hân thở dài một tiếng rồi lắc đầu.
“Có phải là vì anh đã không kịp tỏ tình với em không? Nếu mấy tháng trước anh tỏ tình với em chắc chúng ta bây giờ đã khác.”
Khả Hân siết chặt nắm tay, mấy viên thuốc trong đó cũng vỡ ra, cô nhìn sâu vào mắt Khánh Nguyên, có những lời chưa nói, hôm nay rốt cuộc phải nói cho xong.
“Trong mắt em, anh là một đàn anh tài giỏi, anh lại dịu dàng biết cách săn sóc người khác, em cũng như tất cả những cô gái ngoài kia ngưỡng mộ anh. Nhưng đó không phải tình yêu, nếu em thật sự thích anh lúc bác gái tức giận bắt anh cùng bác ra nước ngoài em đã đến sân bay tiễn anh rồi. Không phải anh đã bỏ lỡ em mà là em không cho anh cơ hội để tiến tới.”
Nhát dao này của Khả Hân không đau không máu nhưng lại ghim thẳng vào tim của Phan Khánh Nguyên. Những lời từ chối trước đây của cô quá nhẹ nhàng so với lờihôm nay. Cô muốn anh hiểu dù cho không có Lâm Vĩ Phong, không có cuộc hôn nhân kia thì anh và cô cũng không thể đến với nhau.
“Em đồng ý để anh làm bạn của em không phải vì em có cảm tình gì với anh chẳng qua là em luyến tiếc một người bạn tốt.”
Nhát dao này không muốn đâm cũng đã đâm rồi, Khả Hân không thể rút ra được nữa, chỉ còn cách ấn nó thật sâu vào.
Phan Khánh Nguyên khó khăn đứng dậy nhìn Khả Hân một lúc lâu cũng không nói lời nào. Bây giờ có nói lời nào cũng trở nên vô nghĩa, người không tình thì không thể cưỡng cầu.
“Em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài lấy thuốc khác.”
Phan Khánh Nguyên chỉ để lại một câu rồi đi thẳng ra ngoài, Khả Hân nhìn cánh cửa đóng lại mà nhẹ nhõm cả người. Thật ra cô mong anh sẽ tức giận sẽ gào thét gì đó, ít ra như vậy cô sẽ thấy dễ chịu hơn. Phan Khánh Nguyên đến cuối cùng vẫn dùng giọng điệu dịu dàng mà đối xử với cô.
Lâm Vĩ Phong trở về nhà liền nhìn thấy Lý Tuyết Dung nằm dài trên ghế sofa, anh còn đang lo nếu cô ta đang ở cùng Lâm Vĩ Thành thì làm sao để cô ta đi. Lý Tuyết Dung giống như vẫn luôn chờ đợi anh trở về.
“Anh chịu về rồi à? Anh không nhớ đến tôi thì cũng phải về xem người anh trai tàn phế đó cũng mình chứ.” - Cô ta chưa nói dứt câu cả người đã như con bạch tuộc dính chặt trên người của Vĩ Phong.
Lâm Vĩ Phong không những không tức giận mà còn mỉm cười nhìn Lý Tuyết Dung.
“Tôi muốn đưa cô đến nơi này.”
“Nơi nào a? Nơi nào mà có anh thì tôi mới đi.” - Lý Tuyết Dung miệng vẫn nói ra mấy lời khiến người ta nổi da gà nhưng trong lòng cô ta đã nhận ra điểm bất ổn.
Ngay tức khắc Lâm Vĩ Phong nắm chặt tay Lý Tuyết Dung kéo ra khỏi nhà, cô ta muốn la lớn gọi Lâm Vĩ Thành nhưng miệng đã sớm bị Vĩ Phong bịt lại. Ở bên ngoài có một chiếc xe đợi sẵn, người lái xe không ai khác chính là Lê Thời.
Lâm Vĩ Phong bắt ép cô ta vào xe, Lê Thời cũng ngay tức thời khóa cửa lại. Trước khi xe di chuyển Lâm Vĩ Phong cũng không quên nghiêm giọng dặn dò:
“Đừng mềm lòng với cô ta lần nào nữa.”
“Anh yên tâm, em biết mình phải làm gì mà.” - Lê Thời cúi chào một cái rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
Lâm Vĩ Phong lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Thiệu Huy xác nhận lại:
“Lý Tuyết Dung đang trên đường đến đó.”
“Tôi đã bán thông tin của cô ta cho David rồi, nếu không có gì thay đổi anh ta hẳn đang đợi Lý Tuyết Dung ở đó.”
“Được, có chuyện gì gọi cho tôi.”
Lâm Vĩ Phong quay trở vào nhà nhìn thấy quản gia Thuận đang đứng sẵn đợi anh.
“Nếu anh ấy có hỏi cô ta đi đâu cứ nói là cô ta tự muốn ra ngoài, vẫn chưa thấy trở lại. Còn nếu anh ấy hỏi tôi ở đâu thì nói tôi đi tìm Khả Hân.”
“Thiếu gia… cậu có đi tìm phu nhân thật không?” - Ánh mắt quản gia Thuận tràn ngập mong chờ, không chỉ anh mà cả dì Ba cũng ăn ngủ không ngon hai ngày nay.
Lâm Vĩ Phong không đáp, anh đi thẳng đến chỗ chiếc Ferrari của mình, lúc đóng cửa lại khóe môi anh khẽ cong lên.
Lâm Vĩ Phong đoán chắc Khả Hân đang ở kí túc xá, anh lái xe đến tận nơi mới gọi điện cho cô. Lâm Vĩ Phong cau mày nghe giọng nói quen thuộc của tổng đài trong điện thoại, số điện thoại của cô không liên lạc được. Anh ngay lập tức gọi điện cho Kim Chi.
Kim Chi vừa nghe thấy người gọi đến là Lâm Vĩ Phong thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại.
“Anh Phong, anh gọi đến có gì không ạ?”
“Khả Hân có ở ký túc xá không, tôi gọi cô ấy không được.”
“À… à…” - Kim Chi ấp úng không biết trả lời sao, Khả Hân bây giờ đang ở chỗ Phan Khánh Nguyên, nói cũng chết mà không nói cũng chết.
“Đứng bảo cô ấy ở trường, bây giờ là 7 giờ sáng.”
Kim Chi khóc không ra nước mắt, cô có chút hối hận vì sao lại đi bắt cuộc điện thoại này.
“Chắc chị ấy còn ngủ, điện thoại hết pin rồi.”
“Cô đang không ở cùng cô ấy?” - Lâm Vĩ Phong vừa nghe qua đã phát hiện Kim Chi có chỗ giấu diếm mình - “Cô ấy không ở ký túc xá đúng không?”
“Anh Phong, anh đợi chị ấy ngủ dậy chắc sẽ liên lạc với anh thôi.” -
Lâm Vĩ Phong đặt điện thoại xuống, bước ra khỏi xe đi đến chỗ quản lý nhờ bên đó gọi lên phòng của Kim Chi và Khả Hân. Kết quả người bắt máy là Kim Chi. Ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh lẽo, anh quay trở lại xe tiếp tục cuộc nói chuyện với Kim Chi.
“Nói, rốt cuộc Khả Hân đang ở đâu.”
“...” - Kim Chi cắn chặt môi không lên tiếng.
“Tôi biết là cô biết, tôi đối với cô ấy có tốt hay không, cô hiểu mà.” - Lâm Vĩ Phong không muốn dọa nạt một cô gái nhỏ, anh muốn dùng biện pháp mềm mỏng trước.
Quả nhiên là công hiệu, Kim Chi nghĩ đến những dặn dò mà quản gia thay Lâm Vĩ Phong nói với mình. Anh đối với Khả Hân thật sự quan tâm không thua gì Phan Khánh Nguyên. Nếu đã như vậy thì cứ để Lâm Vĩ Phong đó, chọn ai là quyết định của Khả Hân.
“Hôm qua lúc trên đường về ký túc xá chị Khả Hân phát sốt, mê man không tỉnh, anh... anh Khánh Nguyên đưa chị ấy đến chỗ của mình rồi.” - Nếu hỏi tại sao Kim Chi biết thì chính là do cô đợi đến tối không thấy Khả Hân về, gọi cho cô thì Khánh Nguyên nghe máy.
Sắc mặt Lâm Vĩ Phong hiện tại vô cùng khó coi, anh siết chiếc điện thoại trong tay sắp vỡ cả màn hình.
“Ý cô là vợ của tôi ở nhà người đàn ông khác cả đêm?”
“Hả? Vợ… vợ ai?” - Kim Chi nghe câu này xong thì não giống như không hoạt động được nữa rồi.
“Nhắn địa chỉ nơi đó qua cho tôi.”
Lâm Vĩ Phong nói xong thì trực tiếp cúp máy không giải thích gì thêm.
Sau khi có địa chỉ Lâm Vĩ Phong liền phóng xe như bay, đèn đỏ cũng không dừng lại. Khả Hân trong mắt của anh là một cô gái đơn giản vô cùng, hiện tại còn đang bị sốt, nếu Phan Khánh Nguyên có ý đồ xấu thì cô vô phương chống trả.
Nếu Khả Hân biết được suy nghĩ này của anh, chắc chắn sẽ nói anh lấy bụng ta suy bụng người. Lâm Vĩ Phong thật sự chính là một kẻ lưu manh cơ hội vậy nên anh sợ Phan Khánh Nguyên cũng như mình.
Địa chỉ Kim Chi cho anh là một căn hộ chung cư cao cấp sau khi Lâm Vĩ Phong gửi xe thì vội vàng đi vào trong. Bảo vệ nhìn thấy anh không có thẻ dân cư liền ngăn anh lại, lịch sự nói:
“Chào anh, nếu anh không phải cư dân của chung cư này thì anh có thể đợi…”
“Vợ cậu trong tình trạng không có ý thức bị người đàn ông khác đưa về nhà thì cậu có đợi được không?”
“...” - Bảo vệ giật giật khóe môi tránh ra một bên.