“Mày nghĩ bây giờ ai có thể cứu được mày, Vĩ Phong sao? Lúc nãy tao thành anh ta đưa mày đến đây, nếu mày không gọi có lẽ anh ta không đến kiểm tra đâu.”
Lý Tuyết Dung chứng kiến toàn cảnh lưu luyến không rời khi nãy của hai người, cô ta nhìn rất rõ sự quyến luyến Lâm Vĩ Phong dành cho Khả Hân. Dù miệng Lý Tuyết Dung vẫn độc ác cứng rắn nhưng trái tim cô ta vỡ vụn rồi.
Thiên thần hay ác quỷ, vua chúa hay thường dân, nỗi đau khi người mình yêu ở bên một người khác đều rất giống nhau và đều đau như nhau.
“Tôi làm theo những gì cô bảo cả rồi, cô thả Kim Chi được chưa?”
“Thả?” – Cô ta bật cười mấy tiếng – “Mày quá ngu hay mày cho rằng tao không có IQ? ”
Khả Hân tất nhiên biết Lý Tuyết Dung thông minh rồi, từ khi gặp gỡ cô ta đến giờ Khả Hân chưa khi nào dám khinh thường cô ta. Cô vẫn không ngừng nhắc nhở bản thân mình, người này quá độc ác quá tâm cơ, nhất định không được đối đầu với cô ta.
“Tao cho mày một cơ hội nữa, nói thật đi, mày làm sao quyến rũ được Lâm Vĩ Phong?”
Lý Tuyết Dung rất muốn gào lên ‘Rốt cuộc là mày có gì mà tao không có’ nhưng cô ta vẫn nhịn xuống được.
“Tôi không quyến rũ Vĩ Phong.”
“Ha ha ha…” – Lý Tuyết Dung cười khinh bỉ - “Mày đứng nói với tao là do anh ta quyến rũ mày.”
Khả Hân giật giật khóe môi, sự thật chính là như vậy mà nếu không phải anh quyến rũ cô thì chuyện đã đi đến ngày hôm nay. Nhưng Khả Hân vẫn còn giữ được chút lý trí, bây giờ tuyệt đối không được khiêu khích Lý Tuyết Dung.
“Tôi cũng là người bị hại thôi, tôi cũng bị lừa.” – Khả Hân bắt đầu nhẹ giọng kể lể - “Nhà họ Lâm lừa người bên ngoài là cưới vợ cho anh Vĩ Thành nhưng thật ra lại la cưới vợ của Vĩ Phong. Lúc đầu tôi cũng thật lòng nghĩ mình gả cho Vĩ Thành, gần đây mới biết là Vĩ Phong thôi.”
Trái lại với mong đợi là sẽ nhận được chút dễ chịu nào của Lý Tuyết Dung thì cô ta lại càng tức điên hơn. Cô ta không bao giờ muốn phải nghe lại chuyện, có một người phụ nữ khác được đứng ở bên cạnh Lâm Vĩ Phong mà nó còn một cách danh chính ngôn thuận.
Cô ta đã từng khát khao, chỉ cần có thể làm một người phụ nữ lặng lẽ trong bóng tối của Lâm Vĩ Phong thôi là được. Nhưng cô ta không thể, cô ta chưa từng đạt được nó.
“Tao không cần biết lý do vì sao mày có thể ở bên Lâm Vĩ Phong tao chỉ nhớ tao đã cảnh cáo mày rồi. Một khi mày dám có ý đồ khác với anh ta, tao chắc chắn sẽ gϊếŧ mày.”
“Vậy đừng làm hại người vô tội.” – Khả Hân chỉ về phía của Kim Chi – “Chúng ta giải quyết với nhau, đừng lôi người khác vào.”
“Lâm Vĩ Phong thích kiểu nhân hậu lo nghĩ chuyện bao đồng như này hả?”- Tâm trạng của Lý Tuyết Dung càng ngang càng tệ, nụ cười khinh miệt dành trở nên chua chát rồi méo mó.
Anh thà thích một cô gái trông hiền lành yếu ớt cũng không chấp nhận một người hết lòng hết dạ chỉ nghĩ cho anh là cô ta sao? Có lẽ ngay từ đầu Lý Tuyết Dung đã hiểu sai về tình yêu, người ta luôn đi một nửa còn thiếu, nếu soi người thì Lý Tuyết Dung và Lâm Vĩ Phong cũng không khác nhau là bao.
Bọn họ đều là người sớm đã nhúng chàm, tính kế người khác rồi lại bị người tính kế, cuộc đời chính là một vòng tròn hơn thua toan tính. Khả Hân thì khác, cô có một trái tim nhân hậu, luôn khát cầu những điều bình dị nhất. Đó là thứ thiếu mà người như anh cần nhất.
“Lý Tuyết Dung, cô đừng chấp mê không tỉnh nữa. Bây giờ cô thả Kim Chi ra sau đó rời đi, tôi khẳng định với cô không báo cảnh sát cũng không nói lại với Vĩ Phong.”
“Mày không yêu anh ta bằng tao đâu.” – Lý Tuyết Dung đột nhiên chuyển giọng, cô ta không châm biếm nữa – “Tao có thể cho anh ta có mạng sống, mày làm được không?”
“Sao cô biết tôi không thể?” – Khả Hân nhìn thẳng vào Lý Tuyết Dung kiên định nói – “Và tôi cũng tin anh ấy cũng sẵn sàng làm vậy vì tôi.”
Lý Tuyết Dung cười nhạt, cô ta không còn tức giận nổi nữa, chẳng thứ gì có thể cứu rỗi một trái tim vụn vỡ.
“Tao không biết mày lấy đâu ra tự tin đó, mày quen anh ta được bao lâu? Chắc không bằng một phần mười thời gian của tao. Anh ta có thể chết vì mày đấy nhưng mày không bao giờ là ưu tiên số một đâu.”
Khả Hân cắn môi không đáp, cô biết Lý Tuyết Dung chỉ đang gây chia rẽ mà thôi nếu bây giờ cô để bị cô ta ảnh hưởng thì chuyện này coi như xong.
“Nếu cô đã thấy rõ Lâm Vĩ Phong không phải người tốt đẹp đến thế vì sao còn yêu anh ấy như vậy. Lâm Vĩ Thành đối với cô có bao nhiêu hi sinh, có bao nhiêu chân thành, tôi đâu cần phải nói, cô hiểu mà. Vậy sao cô không thử một lần tìm cho mình con đường dễ đi hơn.”
“Khả Hân à, cô đúng là kẻ chỉ mới nếm trái ngọt của tình yêu. Vậy nếu một người Lâm Vĩ Phong tổn thương cô khiến trái tim cô khô héo, rồi một người khác bước đến làm tất cả vì cô, liệu cô có thể chấp nhận người mới đó không? Có được không hả?”
Câu hỏi nhấn mạnh lần nữa của cô ta khiến Khả Hân không cách nào trả lời dối lòng được. Không được, dù cho Vĩ Phong có đối với cô thế nào e là đời này cô cũng không yêu được thêm người khác.
Lý Tuyết Dung nhìn thái độ của cô đã có được câu trả lời khiến mình hài lòng. Cô ta đá Kim Chi vẫn còn đang bị trói ngã lăn ra một bên.
“Kim Chi!” – Khả Hân lo lắng hét lên.
“Đừng lo cho người khác nữa, lo cho bản thân mình trước đi.” – Lý Tuyết Dung chĩa thẳng cây dao về phía cô.
Khả Hân lùi về phía sau, không dám có hành động gì thêm nữa:
“Cô… cô muốn làm gì?”
“Hôm nay tôi đến đây là vì muốn cô mà Khả Hân, không lấy được mạng cô cũng đâu thể để cô bình an vô sự được.” – Lý Tuyết Dung vừa nói xong ánh mắt liền sáng quắc như chim ưng, cô ta cầm thẳng con dao lao tới chỗ Khả Hân.
Khả Hân may mắn phản ứng nhanh tránh qua kịp thời, Lý Tuyết Dung vẫn không dừng lại tiếp tục cầm chắc con dao lên chuẩn bị đâm Khả Hân một lần nữa. Không ngờ Kim Chi nãy giờ đã đứng dậy được, Kim Chi dùng đầu húc thẳng vào bụng của Lý Tuyết Dung khiến cô ta ngã xuống nhưng vì chân Kim Chi vốn có khiếm khuyết nên cũng mất thăng bằng ngã theo.
Khả Hân chớp lấy thời cơ vội đá con dao trên sàn ra xa, Lý Tuyết Dung nắm lấy chân Khả Hân kéo cô ngã xuống.
“A…” – Khả Hân cảm giác vùng bụng của mình đau lên dữ dội nhưng rất nhanh cô đã cố nhẫn nhịn cơn đau.
Cô lao qua nắm lấy tóc của Lý Tuyết Dung vật xuống, Khả Hân tát vào mặt cô ta, cô ta cũng vừa đạp thẳng vào người cô. Trong lúc hai người đang giằng co thì Kim Chi cũng đã gỡ được bịt miệng, hô hoán lên kêu cứu.
Lý Tuyết Dung ngay lập tức thấy tình hình không ổn, cô ta biết bảo vệ rất nhanh sẽ đến đây. Bây giờ cô ta cũng không có cơ hội để làm gì Khả Hân nữa rồi, chỉ đành chờ lần sau.
“Lần này tao tha cho mày, lần sau không dễ dàng như vậy nữa đâu.”
Lý Tuyết Dung nói xong thì tung cửa bước ra ngoài ngay sau đó bảo vệ và các bạn sinh viên xung quanh cũng chạy đến ứng cứu. Khả Hân nằm trên sàn, không thể nào cử động nổi tay chân của mình nữa. Cô nghe thấy rất nhiều âm thanh, hình như rất nhiều người đang gọi tên cô nhưng tại sao lại không thể nghe thấy giọng của Vĩ Phong chứ?
“Máu…”
“Chảy máu rồi, gọi cấp cứu đi, nhanh lên!”