Mục lục
Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khả Hân đã ngủ ở ký túc xá ba ngày, giống như hoàn toàn cùng nhà họ Lâm cắt đứt liên hệ. Nhà họ Lâm không tìm cô, cô cũng không nghe tin tức gì từ đó. Khả Hân có chút cảm giác không chân thật, giống như cô vừa trải qua một giấc mộng, trong đó cô gả vào nhà họ Lâm tỉnh dậy thì liền quay về cuộc sống sinh viên bình thường.



Khả Hân biết chắc chắn những chuyện đã xảy ra không phải mộng nhưng mà ba ngày nay mọi thứ quá yên bình. Thường thì trời quang luôn là điềm báo cho cơn giông bão sắp tới.



“Ai…” - Kim Chi đặt chén xuống thở dài một tiếng.



“Kim Chi, có chuyện gì vậy? Hôm nay đồ ăn không ngon sao?”



“Khả Hân, chị nói Lâm Vĩ Phong đó có phải quá đáng lắm không, cãi nhau thì cãi nhau, sao lại không quan tâm gì đến chị?” - Kim Chi cảm thấy Lâm Vĩ Phong ba ngày không đến tìm Khả Hân lấy một lần chính là hành động không thể chấp nhận được.



Trong lòng Khả Hân mấy ngày nay vẫn luôn có một vết thương khó lành nhưng ở trước mặt Kim Chi vẫn luôn không thể hiện điều gì. Không cần ở bên cạnh Lâm Vĩ Phong, gông xiềng cũng không có, cô chỉ cần không nghĩ tới thì vết thương sẽ không bị bới lên.



“Như vậy rất tốt mà, chị có thể được yên tĩnh vài ngày.” - Khả Hân bình thản gắp thức ăn.



“Chị đừng có tỏ ra mạnh mẽ nữa, đêm qua chị trộm lúc không ai để ý lau nước mắt, em thấy hết đó.” - Kim Chi không muốn vạch trần Khả Hân nhưng vẫn không nhịn được nói.



Khả Hân gắng gượng cười một cái, đánh trống lảng nói:



“Chị nhớ cha mẹ nên mới khóc.”



“Khả Hân, chị nói thật đi, chị cùng Lâm Vĩ Phong đó đã phát triển tới bước nào rồi? Hai người ở bên nhau có phải không… đã gì gì với nhau rồi sao?”



Kim Chi quanh co lòng vòng cũng chỉ muốn hỏi rốt cuộc hai người đã ngủ với nhau chưa. Nhưng nhìn thấy Khả Hân bày ra vẻ mặt không muốn trả lời đành nói tiếp:



“Được rồi, em không hỏi nữa, hỏi chị, chị cũng không nói. Dù hai người thật sự đã có gì chị cũng không thừa nhận chứ gì.”



Biết rõ như vậy, em còn hỏi làm gì?



Khả Hân lườm Kim Chi một cái sau đó lại chuyển chủ đề khác mà nói:



“Chú Dũng của em đâu rồi? Sao không thấy đến trường tìm em nữa?”



“Kết hôn rồi, cô dâu cũng là sinh viên, 20 tuổi, nhỏ hơn cả chúng ta.” - Kim Chi không mặn không nhạt đáp.



Điện thoại di động của Khả Hân đột nhiên vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.



“Nhất định là Lâm Vĩ Phong, em có linh cảm.” - Kim Chi đưa ra dự đoán.
Truyện Đô Thị



Giác quan thứ sáu của phụ nữ vẫn chuẩn xác như vậy, tuy không phải Lâm Vĩ Phong nhưng lại là dì Ba. Khả Hân do dự không muốn bắt máy, dì Ba tìm cô thật sự không ngoài chuyện liên quan đến nhà họ Lâm.



“Khả Hân, sao chị không nghe, chị không nghe là em bắt máy thay chị đó.” - Kim Chi tưởng rằng đó là Lâm Vĩ Phong nên không ngần ngại lấy di động của Khả Hân ấn nút nghe.



“Kim Chi!” - Khả Hân muốn ngăn lại cũng không kịp.



“Anh có phải là Lâm Vĩ Phong không?”



“Xin chào, tôi là dì Ba làm việc ở nhà họ Lâm, cô có thể chuyển máy cho phu nhân Khả Hân được không? Tôi có một ít đồ cần đưa cho phu nhân.”



“Được, được, để con chuyển lời cho Khả Hân.” - Kim Chi gật đồng rồi cúp máy quay sang thuật lại với Khả Hân.



“Khả Hân, có dì Ba gọi cho chị nói là có đồ cần đưa cho chị, đang chờ ngoài cổng trường hay sao ấy.”



“Chị không đi đâu.” - Khả Hân cự tuyệt lắc đầu.



Khả Hân không phải giận dì Ba mà là cô lo lắng đây là mưu kế của Lâm Vĩ Phong. Lần trước cô đã mắc bẫy một lần, lần này phải có phòng bị. Khả Hân rất sợ người chờ mình ngoài cổng không phải dì Ba mà là Lâm Vĩ Phong, cô chưa chuẩn bị tinh thần để đối diện với anh lần nữa.



“Dù gì chị cũng là phu nhân nhà họ Lâm, chị không ra gặp thật à? Em thấy dì Ba lớn tuổi rồi sẽ không lừa gạt người khác đâu.”



Dì Ba sẽ không lừa gạt người khác, vậy chuyện dì Ba che giấu cho Lâm Vĩ Phong lừa cô có tính không? Khả Hân đối với người nhà họ Lâm niềm tin đều bị giảm sút nghiêm trọng. Nhưng mà Kim Chi đã nhắc nhở cô, cô là phu nhân nhà họ Lâm, ngày nào mà danh phận này cô còn mang trên người thì cô không tránh được.



“Thôi được rồi, chị đi vậy.”



Khả Hân không có lỗ mãng như lần trước xông thẳng ra cửa mà đứng ở một quầy bán nước xem xét ở cổng có Lâm Vĩ Phong hay không mới bước ra. Cô nhìn thấy không có anh cũng không có chiếc xe Ferrari màu đen thường gây chú ý, chỉ có một mình dì Ba cùng với mấy túi vải đứng đợi mà thôi.



“Dì Ba, sao dì đến đây?” - Khả Hân bước ra, hai mắt vẫn nhìn khắp nơi sợ Lâm Vĩ Phong đột nhiên xuất hiện.



“Phu nhân, rốt cuộc cô cũng chịu gặp tôi.” - Dì Ba xoay người lại đối diện với Khả Hân, cô không ngờ hai mắt bà đều sưng hết, giống như đã khóc mấy ngày liền.



“Dì Ba, có chuyện gì vậy? Dì không khỏe ở đâu sao?” - Khả Hân vội vàng nắm tay bà, muốn xem cho kỹ hơn.



Cô chỉ mới không gặp dì Ba có ba ngày mà trông bà tái nhợt đi rất nhiều. Sắc mặt tiều tụy như người vừa thức trắng mấy đêm liền. Dì Ba nghe cô hỏi vậy nước mắt lại lưng tròng, bà đưa mấy túi vải cho cô nói:



“Phu nhân, trong này có canh sườn và cháo bồ câu, còn có bánh táo mà phu nhân thích. Cô mang về ký túc xá ăn ăn đi, cơm canh ở đây không thể dinh dưỡng như ở nhà được. Đúng rồi, quản gia có đưa cho tôi một tấm thẻ, mật mã là sinh nhật phu nhân, cô cứ giữ mà tiêu.”



Dì Ba dặn dò xong vẫn chưa thấy an tâm lại nói tiếp:



“Tiền trong này phu nhân cứ dùng thoải mái, đừng tiết kiệm, muốn ăn gì muốn dùng gì cứ mua, chăm sóc bản thân cho thật tốt.”



Khả Hân thấy dì Ba giống như người mẹ dặn dò con gái trong lòng cũng xúc động, nhẹ giọng nói:



“Con biết chăm sóc bản thân mà, dì đừng lo quá.”



“Nếu phu nhân có gì không thoải mái thì phải nói cho tôi biết ngay, cô cũng đừng tùy tiện uống thuốc. Cô cứ gọi cho tôi, tôi nói bác sĩ Kiên đến xem cho phu nhân.” - Dì Ba có dự cảm Khả Hân đã mang thai rồi, vậy nên mới lo Khả Hân không hay không biết làm hại đứa nhỏ trong bụng.



“Dì Ba, con biết rồi, có gì con sẽ gọi cho dì.” - Khả Hân gật đầu đồng ý để cho dì an lòng.



“Vậy là tốt rồi, phu nhân, tôi về trước, nếu cô không muốn về nhà thì cứ ở đây học. Có chuyện gì phu nhân gọi cho tôi và quản gia, mọi người vẫn luôn quan tâm đến phu nhân.” - Dì Ba lại vừa nói vừa khẽ lau nước mắt.



Khả Hân cảm thấy nhà họ Lâm dường như đã xảy ra chuyện gì đó, dù cho cô có làm loạn một trận cũng không đến mức khiến cho dì Ba đau lòng đến mức này.



“Dì Ba, ở nhà xảy ra chuyện phải không?”



“Không… không có gì cả, đều tốt lắm. Phu nhân nhớ chăm sóc bản thân thật tốt là được.” - Dì Ba sợ còn ở lại sẽ lộ chuyện nên vội vàng quay người đi ra chỗ xe đang chờ.



Khả Hân nhìn dì Ba rời đi, cảm thấy bà ấy thật sự có chuyện giấu cô. Khả Hân trở về ký túc xá, Kim Chi thấy cô mang về rất nhiều đồ ăn ngon, không khỏi ngưỡng mộ nói:



“Xem ra nhà họ Lâm còn quan tâm chị lắm đó, đều là món chị thích ăn.”



Ba ngày nay Khả Hân vốn cho rằng cô làm lớn một trận như vậy, nhà họ Lâm đã lạnh nhạt với cô, không muốn để ý đến cô nữa. Nhưng hôm nay dì Ba đến thăm, không chỉ mang theo thức ăn còn có tiền. Rõ ràng là vẫn xem cô như phu nhân đối đãi, vậy thì vấn đề nắm ở đâu?



“Kim Chi, chị có dự cảm không làm, chị sợ là thật sự có chuyện rồi.”



Kim Chi đang ngồi ăn canh sườn của Khả Hân bĩu môi nói:



“Chị đừng có nói mấy lời xui xẻo đó chứ. Nhưng mà cũng có thể đó, dù sao người ta cũng vẫn xem chị là phu nhân, chị cũng nên quan tâm một chút, trở về một chuyến đi.”



Khả Hân do dự một lúc cuối cùng vẫn nghe theo Kim Chi chạy về biệt thự xem xét. Đúng như Khả Hân lo lắng, cả biệt thự đều được khóa kín, không có bóng người. Cô gõ cửa, bấm chuông mấy lần đều không có ai đáp lại.



Khả Hân may mắn bắt gặp một bảo vệ đang tuần tra xung quanh, hỏi han một lúc mới biết được vào ngày thứ hai khi cô rời đi Lâm Vĩ Thành đã được một chiếc xe cấp cứu đưa đi. Từ đó đến nay chưa thấy trở lại, những người đáng tin cậy đều tập trung ở đó người ở lại đều là người mới, thật sự không rõ là Lâm Vĩ Thành đi bệnh viện nào.



Khả Hân lấy điện thoại ra gđịnh gọi cho Lâm Vĩ Phong, nhưng cô biết hiện tại anh chắc là khẩn trương đến phát điên lên rồi. Gọi cho bác sĩ Kiên cũng không ổn, chắc ông ấy bây giờ còn bận hơn cả Vĩ Phong. Cuối cùng cô nghĩ gọi cho quản gia Thuận, người này là hẳn là bình tĩnh nhất nhưng cô đột nhiên nhớ ra quản gia Thuận lúc này chắc cũng đang ở bên giường bệnh không rời nửa bước.



Đứng đó suy đi tính lại một lúc Khả Hân cũng chưa biết phải gọi cho ai, Khả Hân chợt nhớ đến một người, tài xế Tiến Trung, khi nãy hình như cũng là cậu ta đưa dì Ba đến ký túc xá thăm cô. Khả Hân ngay lập tức gọi cho cậu ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK