Mục lục
Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vĩ Thành ngồi trên xe lăn được Khả Hân đẩy vào phòng họp, bước theo ngay sau đó là Bạch Mai và quản gia, nhìn qua khe cửa có thể thấy hai hàng vệ sĩ đang đứng đều thẳng tắp đợi ở ngoài. Dù cho có đang ngồi xe lăn đi chăng nữa, khí thế này của Lâm Vĩ Thành vẫn như trước đây, không hề suy giảm.



“Chủ tịch…”



Những cổ đông có mặt trong phòng đều không nói nên lời, bọn họ đều thầm nói trong lòng rằng cũng may khi nãy không làm gì quá đáng. Không cần đến Lâm Vĩ Phong, chỉ cần Lâm Vĩ Thành còn bình an vô sự đến đây, đủ khiến cho bọn họ vội vàng vạch ra ranh giới với Lâm Dương Minh.



Lâm Dương Minh gần như chết lặng, miệng lẩm bẩm liên tục mấy chữ ‘không thể nào’, ‘không thể nào’.



“Vì sao lại không thể nào?” – Lâm Vĩ Thành nhìn thẳng vào Lâm Dương Minh – “Chú à, chú không mong tôi khỏe lại sao?”



Ngô Bạch Mai thấy vai anh hơi co lại liền bước lên một bước đặt tay lên đó. Là bác sĩ, cô biết lúc này Lâm Vĩ Thành chỉ đang cố chống đỡ trong lòng anh rất hoang mang.



Suốt thời gian qua, anh nhất quyết ở trong phòng bệnh nguyên nhân chính là vì mặc cảm. Vĩ Thành thấy tự tin về ngoại hình ghê sợ hiện tại, với những vết sẹo chằng chịt, hôm nay xuất hiện trước mặt những người này chính là một bước đi lớn trong suốt tuyến trình điều trị.



Lâm Vĩ Phong vẫn luôn không rời mắt khỏi anh trai mình từ khi anh được đẩy vào phòng. Vĩ Phong thật sự rất xúc động, nhiều nhất chính là mừng rỡ, anh trai của anh đã một lần nữa đứng dưới ánh mặt trời.



“Anh trai tôi ở đây, tôi cũng đang đứng đây, Lâm Dương Minh, ông còn gì để nói?” – Lâm Vĩ Phong đi đến đứng cạnh Lâm Vĩ Thành, bàn tay anh giống như vô tình chạm vào tay Khả Hân.



Khả Hân gật đầu mỉm cười, hiếm khi hai người không cần nói cũng hiểu nhau như vậy.



“Nếu Vĩ Thành đã trở lại, thì chuyện trong tập đoàn phải do Vĩ Thành xử lý. Đứa con hoang như mày mau cút đi.”



Lâm Dương Minh biết bản thân không thể nào chiếm được chiếc ghế đó ngay lúc này nhưng ông ta cũng nhất quyết phải khiến Lâm Vĩ Phong không nhúng tay vào được nữa. Ông ta tin rằng sức khỏe của Vĩ Thành chỉ là gắng gượng tạm thời, rồi cũng có ngày đến lượt ông ta.



“Chủ tịch, nếu sức khỏe của cậu đã bình phục rồi sau này việc của tập đoàn cậu hãy đích thân xử lý. Không phải chúng tôi muốn gây khó dễ, di chúc chủ tịch vẫn còn đó, Lâm Vĩ Phong không thể can thiệp quá sâu.” – Cổ đông về khoản này cũng đồng tình với Lâm Dương Minh.



“Anh ấy vẫn còn phải điều trị ít nhất là nửa năm nữa, mấy người muốn anh ấy làm việc chính là muốn bức chết anh ấy sao?”



Lâm Vĩ Phong vẫn còn nói chuyện dễ nghe như vậy chẳng qua là vì nhìn thấy sức khỏe của Lâm Vĩ Thành chuyển biến tốt. Nếu đám người này còn không biết điều thì dù cho cha bọn họ có sống lại anh cũng không nể mặt.



“Lâm Vĩ Phong, đừng tưởng tao không biết mày muốn chiếm lấy tập đoàn. Tai nạn của Vĩ Thành nói không chừng do chính mày gây ra!”



Lâm Vĩ Phong bước thẳng đến nắm lấy cổ áo Lâm Dương Minh nhấc ông ta lên:



“Ông vừa nói cái gì?” - Ánh mắt sắc lạnh của anh như thể chỉ cần ông ta nói thêm một lời nào nữa Lâm Vĩ Phong sẽ không ngại ném ông ta từ tầng bốn mươi xuống.



“Đủ rồi.” – Lâm Vĩ Thành nghiến răng – “Bây giờ tôi còn gọi chú một tiếng chú nghĩa là tôi sẽ không làm hại đến ông. Nhưng nếu ông vẫn cố tình không hiểu thì Vĩ Phong muốn làm gì ông tôi cũng mặc kệ.”



Lời cảnh cáo này của Vĩ Thành không chỉ là dành cho Lâm Dương Minh mà còn cho tất cả cổ đông có mặt tại đây. Lâm Vĩ Phong nể mặt anh mới không động đến bọn họ, bọn họ còn không biết điều thì tự nhận lấy hậu quả.



Lâm Vĩ Phong buông cổ áo ông ta ra, chán ghét lấy một tờ khăn giấy lau tay rồi ném xuống đất. Lâm Dương Minh nhìn hành động này của anh giận đến đỏ mặt nhưng không thể nói gì.



“Thuận, mời luật sư vào đây.” – Lâm Vĩ Thành xoay đầu nói với quản gia.



Ngay lập tức, quản gia cùng với luật sư Thanh Hải bước vào, luật sư không nói lời nào đã bắt đầu lấy ra rất nhiều giấy tờ công chứng.



“Nếu các vị cổ đông đã không đồng ý để Vĩ Phong nắm quyền thì tôi sẽ giao lại quyền hành cho Khả Hân…”



“…”



“Một con nhỏ miệng còn hôi sữa đó? Mày điên rồi hả? Nó chẳng qua là con vợ mày cưới để xung hỉ thôi, mày đem hết tập đoàn giao cho nó?” – Lần trước đến gây rối, Lâm Dương Minh biết được chuyện Khả Hân đã gả cho Vĩ Thành thông qua lời của Khả Hân.



“Anh Vĩ Thành, chuyện này là sao?” – Khả Hân ngơ ngác hỏi, tất cả những ánh mắt trong phòng điều đổ dồn về cô.



“Chủ tịch đã kết hôn sao?”



“Chuyện này là thế nào? Giao lại quyền hành cho cô ta thật sao?”



Mấy cổ đông bắt đầu lời qua tiếng lại, bọn họ không thể lường trước được chuyện này. Lâm Vĩ Phong nhìn anh trai, anh hiểu rõ ý định của Vĩ Thành, khẽ thở ra một hơi, Vĩ Thành nhọc lòng vì anh rồi.



Ngô Bạch Mai có lẽ là người bất ngờ nhất, dù cô vẫn giữ nét mặt vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng đang ngập tràn những dấu chấm hỏi. Khả Hân không phải là vợ của Lâm Vĩ Phong sao?



“Chuyện nói ra phức tạp, có cơ hội tôi sẽ giải thích với bác sĩ.” – Quản gia nghiêng đầu nói nhỏ với Bạch Mai.



Ngô Bạch Mai nở một nụ cười miễn cưỡng.



“Cách đây không lâu, chủ tịch đã chuyển 5% cổ phần cho cô Đặng Khả Hân cùng với một số bất động sản khác. Hiện tại cô Khả Hân hoàn toàn có đủ tư cách ngồi vào vị trí cổ đông của công ty.” – Những lời tiếp theo của luật sư Thanh Hải chẳng khác nào sấm bên tai mọi người.



Lâm Vĩ Phong lại là người bình thản nhất trong tất cả, anh vươn tay nắm lấy cánh tay Khả Hân kéo cô đến cạnh mình, sau đó ấn cô ngồi xuống chiếc ghế chủ tịch.



“Mấy người không đồng ý để tôi nắm quyền hành, bây giờ vợ của anh Vĩ Thành thay anh ấy quản lý, các người vẫn có ý kiến không?”



“Chuyện này…”



“Nhưng phu nhân vẫn còn trẻ quá, sao có thể giao cả một sản nghiệp lớn như vậy cho phu nhân?”



“Khả Hân chỉ thay mặt tôi ở tập đoàn mà thôi, sự vụ trong tập đoàn tôi vẫn là người xử lý. Hiện tại sức khỏe của tôi vẫn không đảm bảo cho việc thường xuyên đi ra ngoài.” – Lâm Vĩ Thành lần nữa khẳng định chuyện anh thật sự giao cho Khả Hân quyền đại diện mình.



Hai tay Khả Hân lúc này siết chặt vào nhau, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay sắp chảy máu. Cô vẫn còn đang đếm từng ngày để có thể ly hôn với Vĩ Thành nhưng hiện tại bọn họ giống như đang ép cô nhất định phải làm tròn bổn phận là vợ của Lâm Vĩ Thành.



Nếu là trước đây Khả Hân sẽ không từ chối, dù cô biết rõ mình không năng lực ngồi ở đây nhưng cô sẽ cố hết sức giúp đỡ cho Lâm Vĩ Thành. Nhưng giờ tính thế khác rồi, cô đang mang thai đứa con của Vĩ Phong, cô lấy tư cách gì mà nhận sự tin tưởng cũng tính nhiệm của Vĩ Thành?



“Nếu chủ tịch đã quyết như vậy thì chuyện này chúng ta cứ nghe theo chủ tịch.” – Đại điện cổ đông lên tiếng, kế hoãn binh này của Vĩ Thành ai cũng có thể nhìn ra nhưng đây cũng là cho mọi người một con đường lui, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.



“Mấy ông điên rồi sao? Để con đàn bà đó lên nắm quyền?” – Lâm Dương Minh đập bàn đứng giận chỉ thẳng vào mặt Khả Hân mắng.



“Tôi không nắm quyền, chủ tịch duy nhất của Lâm thị mãi mãi là anh Vĩ Thành, tôi chỉ tạm thời là người đại diện của anh ấy.”



Nhân vật chính cuối cùng cũng lên tiếng, các cổ đông đều gật đầu tán thành. Dù trong lòng Khả Hân có không muốn chuyện này đến thế nào thì cô cũng sẽ không để Lâm Dương Minh gây rối cho Vĩ Thành và Vĩ Phong thêm nữa.



“Ông nói ông không muốn mọi người làm trái di nguyện của anh trai ông, vậy chủ tịch quá cố có nói trong di nguyện là muốn ông ngồi vào chiếc ghế chủ tịch không? Nếu không có thì mời ông ngồi xuống chiếc ghế cổ đông của mình.”



Lâm Vĩ Phong không nhịn được cong môi cười, người ngoài đều nghĩ Khả Hân là mèo nhỏ, anh biết cô thật ra chính là một chú báo con. Một khi ai đã dẫm phải đuôi báo, dù cho có chạy đến chân trời nó cũng đuổi theo được.



“Lâm Dương Minh, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút đi.”



Lâm Vĩ Phong nắm lấy hai vai ông ta lôi ra ngoài, Lâm Vĩ Thành còn ở lại bàn giao một số công việc với cổ đông. Anh cảm nhận rất rõ ánh mắt của Khả Hân đang nhìn theo anh, đáng tiếc lúc này anh không thể đứng ở cạnh cô.



Lâm Vĩ Phong hiểu rõ ý đồ của anh trai, bên ngoài thì nói là giao quyền cho vợ của Vĩ Thành, cổ đông không có lý do phản đối. Nhưng anh em họ đều hiểu, Khả Hân là vợ của Vĩ Phong, Lâm Vĩ Thành thật ra chính là thông qua Khả Hân trao quyền cho Vĩ Phong.



Chuyện Vĩ Thành âm thầm chuyển cổ phần cho Khả Hân cũng là muốn nhắc nhở Vĩ Phong, mối quan hệ của anh và cô bây giờ đã cột chặt với lợi ích Lâm thị. Nếu Lâm Vĩ Thành có bất trắc gì thì Lâm thị vẫn nằm trong tay Lâm Vĩ Phong.



“Những giấy tờ hình ảnh đó, là ai đưa cho ông?”



Lâm Dương Minh bị anh lôi vào một căn phòng trong, hai vệ sĩ còn đang đứng ngay sau ông ta.



“Không ai cả, chính tao tự điều tra ra.”



“Tôi cho ông cơ hội rồi, ông lại không muốn nhận.” – Lâm Vĩ Phong lắc đầu thất vọng đứng dậy bước ngoài.



Ngay sau đó bên trong truyền ra tiếng hét thảm thiết của Lâm Dương Minh nhưng rất nhanh cũng im bặt. Lâm Vĩ Phong tất nhiên không giết ông ta, anh không có ngu ngốc như ông ta. Anh chẳng qua để vệ sĩ đánh gãy một chân của Lâm Dương Minh, để trong vài tháng tới ông ta nằm giường, bớt đến tập đoàn làm loạn.



Lâm Vĩ Phong đứng bên ngoài phòng hợp chờ thêm một lúc cũng thấy Khả Hân đẩy Vĩ Thành ra. Sắc mặt Vĩ Thành lúc này có chút kém, hô hấp hơi khó khăn.



“Chúng ta mau chóng trở về, Vĩ Thành ra ngoài quá lâu, cơ thể vẫn chưa làm quen được.” – Bạch Mai lên tiếng.



“Được, được, chúng ta về nhà.” – Vĩ Phong nắm chặt tay anh trai.



Vĩ Thành gỡ tay em trai ra, thều thào nói:



“Em… em đi cùng xe với Khả Hân đi.”



“Không sao đâu nhị thiếu gia, có tôi và bác sĩ Bạch Mai chăm sóc cho đại thiếu gia.” – Quản gia Thuận hiểu ý lên tiếng.



Khả Hân và Vĩ Phong đứng đó nhìn Lâm Vĩ Thành được đưa vào trong xe, Khả Hân cảm thấy chân mình giống như bị chôn xuống nền gạch bên dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK