“Vì sao lúc trên tàu cô không để bác sĩ kiểm tra cho cô?” - David hỏi, lúc trên tàu sau khi bác sĩ băng bó lại vết thương cho David đã bước xem muốn xem cho cả Khả Hân nhưng cô đã từ chối.
“Sao tôi có thể tin bác sĩ của mấy người?” - Khả Hân lạnh nhạt nói.
“Nếu muốn giết cô cũng đã giết rồi, cô cần gì so đo với một bác sĩ?” - David thật sự không biết phải làm gì với Khả Hân.
Đáng lý ra anh ta nên bỏ cô lại ở bến tàu, dù cho mang cô theo cũng không nên trong lúc kích động mà hứa sẽ bảo đảm an toàn cho cô. Bây giờ chính bản thân anh ta còn lo chưa xong lại còn phải buộc thêm cô trên cùng một chiếc thuyền.
“Đã cho người tìm kiếm Tuyết Dung chưa?” - David quay sang nói với Henry.“Vẫn đang tìm kiếm, e là không có tin tức gì tốt.”
“Sống thấy người, chết thấy xác.” - David rũ mắt nói.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, cửa xe được mở ra, Khả Hân cùng bọn họ bước xuống. Trước mặt cô là khuôn viên rộng lớn của một ngôi biệt thự, cô theo bọn họ đi vào, từ cổng cho đến đường dẫn vào cửa biệt thự đều có không ít người canh gác. Khả Hân oán chừng mình sắp gặp được người đàn ông đứng sau tất cả chuyện này rồi.
Thời tiết ở Canada thật sự rất lạnh đối Khả Hân, cô chưa đi được mấy bước cả người đã run lên. Khả Hân cắn răng bước tiếp, cô biết giờ phút này sẽ chẳng có ai thương xót mình đâu.
Căn biệt thự có thiết kế cổ điển, lấy cảm hứng từ kiến trúc Hy Lạp và La Mã. Khả Hân nhìn ra nó phải hơn 100 năm tuổi, người có thể sở hữu một căn biệt thự thế này thật sự không tầm thường. Cánh cửa lớp mở ra, Khả Hân chậm rãi đi vào. Cô nhìn thấy một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi đang ngồi trên một chiếc ghế hoàng gia mạ vàng chạm khắc tinh xảo. Người đàn ông đó mặc một chiếc áo choàng dài, tay trái còn kẹp một điếu xì gà.
“Cha nuôi…” - David cung kính gọi ông.
Ông ta không phải người nước ngoài, dù khoảng cách còn xa nhưng Khả Hân đã nhìn rất kỹ. Đó là lý do bên cạnh ông ta từ David, Lý Tuyết Dung cho đến Henry đều không phải người nước ngoài.
Andrew đưa tay lên ra hiệu cho bọn họ bước lên. Henry và David lúc này mới dám dẫn Khả Hân bước lên gần ông. Khả Hân lúc này đã có thể nhìn rõ Andrew, trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác sợ hãi vô hình. So với David thì ông ta cho cảm giác khiếp sợ hơn trăm lần.
“Cha nuôi, con sai rồi, con không hoàn thành được nhiệm vụ.” - David cúi gằm mặt xuống nhận tội.
Andrew không chút mảy mảy để ý đến David. ông tao nhã đưa điếu xì gà lên miệng, rít một hơi rồi nhả khói. Khả Hân lúc này đã hiểu ra mình không thể trông mong gì với David nữa, anh ta thật sự không năng lực cứu cô.“Đây là vợ của Lâm Vĩ Phong?” - Andrew hướng ánh mắt về Khả Hân.
Khả Hân hơi rụt vai lại nhưng vẫn trừng mắt nhìn lại ông ta, cố không tỏ ra sợ hãi.
“Phải thưa cha, cô ta là vợ của Lâm Vĩ Phong.” - David vội trả lời - “Cô ta chẳng qua là một người phụ nữ được nuôi trong nhà, không biết gì cả.”
David đang muốn nói với Andrew rằng Khả Hân chẳng liên quan gì đến chuyện làm ăn hay những chuyện khác của nhà họ Lâm.
“Cô không liên quan thật sao?” - Andrew hỏi Khả Hân.
“Tôi là vợ của Vĩ Phong, nếu là chuyện của anh ấy thì là chuyện của tôi.” - Khả Hân ngẩng cao đầu đáp, phủ nhận cũng chưa chắc là câu trả lời ông ta muốn vậy nên cô thà thừa nhận.
David thật sự muốn lao qua đó bịt miệng của Khả Hân lại, bây giờ chuyện cô nên làm nhất chính là cúi đầu xuống và im lặng. Andrew không hề quan tâm đến câu trả lời của Khả Hân, ngược lại ông ta lại nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền cô đang đeo.
“Dây chuyền đó, từ đâu cô có?” - Giọng nói của Andrew đột nhiên trầm xuống, chính David và Henry cũng giật mình, giọng nói này xuất hiện chỉ khi Andrew bắt đầu tức giận.
“Sao tôi phải nói với ông.” - Khả Hân theo phản xạ dùng hai tay ôm lấy sợi dây chuyền, đây là món quà ý nghĩa nhất mà Lâm Vĩ Phong tặng cho cô.
“Là ai đưa nó cho cô?” - Andrew gằn giọng - “Nói!”
David và Henry cũng bị dọa, David vội nhìn qua cô ra hiệu, kêu cô nói ra sự thật. Khả Hân cũng không còn mạnh miệng, ánh mắt sắc như dao của Andrew lúc này hoàn toàn có thể giết người không thấy máu.
“Vĩ Phong đã tặng nó cho tôi, một người giàu có như ông cũng để ý đến một sợi dây chuyền nhỏ bé thế này sao?”
“Cởi nó ra, cô không xứng đeo nó.”
Câu trả lời của Khả Hân dường như càng làm cho Andrew không vui, David cũng không hiểu sợi dây chuyền đó có gì khiến cho ông tức giận như vậy.“Tôi không xứng vậy thì ông ai xứng? Ông sao?” - Khả Hân đúng là sợ Andrew nhưng động đến chuyện sợi dây chuyền này thì cô không thể nhịn được, đây có thể xem như là món quà mẹ Vĩ Phong tặng cô, lời công nhận cô là con dâu của bà.
“Ha… ha…” - Andrew đột nhiên bật cười - “Sợi dây chuyền này có biết Lâm Vĩ Phong có từ đâu không?”
“Tất nhiên rồi, không lẽ có từ ông à? Đây là di vật mẹ anh ấy để lại, mẹ anh ấy nói muốn anh ấy tặng cho con dâu tương lai của bà. Tôi đeo nó thì có gì không xứng chứ.”
Andrew nheo mắt lại, giống như có điều gì đó suy ngẫm rất lâu trước những lời cô vừa nói. Di vật tặng cho con dâu tương lai, vì sao bà ấy lại đem sợi dây chuyền này giao cho Lâm Vĩ Phong? Andrew trầm ngâm một lúc vẫn quyết bắt Khả Hân cởi sợi dây chuyền ra.
David vội vàng bước sang khuyên cô cởi sợi dây chuyền: “Muốn sống thì làm theo đi.”
“Tôi có chết cũng không để mấy người cướp nó.” - Khả Hân giữ chặt sợi dây chuyền, bộ dạng giống như sẵn sàng liều chết với bọn họ.
David giằng co một lúc với Khả Hân không được còn bị cô đá một cú vào chỗ vết thương vừa khâu, đau đớn vật ra đất. Andrew vẫn không nói gì nhưng ông đã đặt điếu xì gà còn đang hút lên bàn, Henry biết đây ông đang không hài lòng.
Henry trực tiếp bước qua đoạt lấy sợi dây chuyền từ chỗ Khả Hân, nếu còn không làm cho xong thì đừng nói là cô, cả David cũng không ổn. Henry không hề nương tay, ra hiệu cho hai thuộc hạ đến giữ chặt tay và chân của cô, không cho cô giãy giụa chính mình cẩn thận tháo sợi dây chuyền ra.
“Mau buông tôi ra! Lũ khốn nạn! Di vật mấy người cũng muốn cướp có còn là con người không?” - Khả Hân đau đớn gào thét nhìn sợi dây chuyền bị Henry đem dâng lên cho Andrew.Ông ta nhìn sợi dây chuyền trong mắt có một chút bi thương rồi rất nhanh cũng tan biến. Người làm mang đến một chiếc hộp gỗ để Henry đặt vào rồi đưa đi.
“Trả lời cho tôi! Trả lại đây!” - Khả Hân giãy hai chân ra lao đến chỗ sợi dây chuyền nhưng rất nhanh cô đã bị khống chế lại.
“Bịt miệng cô ta lại.” - David chống hai tay ngồi dậy, anh sợ nếu còn để Khả Hân nói nữa thì mạng của ai cũng không giữ được.
Khả Hân bị nhét một miếng vải thô vào mồm không thể nói được nữa, cô rất muốn ngồi dậy nhưng cô bị một tên cao to đè xuống sàn, không cử động được. Cả người cô mệt lả, cơn đau ở bụng ập đến càng dữ dội hơn, nước mắt của cô không biết sao cứ rơi xuống không ngừng.