Mục lục
Nhật Kí Phản Công Cuả Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhật Kí Phản Công Cuả Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 141: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (20)




Ninh Thư trở thành thị nữ bên người Tề Sanh, bưng nước trà pha ngon đi về phía thư phòng của Tề Sanh, đẩy cửa ra bước vào, nhìn thấy Tề Sanh đang bận bịu, với tư cách người thừa kế sinh ý của gia tộc, Tề Sanh vẫn rất bận đấy.





Nhưng vẫn rút ra thời gian tình chàng ý thiếp với Mộc Yên La, sau khi nữ phụ chân ái tới, lại tình chàng ý thiếp với nữ phụ chân ái, bộ dạng một chút cũng không vội.





Ninh Thư đặt chén trà ở trong tầm tay Tề Sanh, Tề Sanh nhìn thoáng qua chén trà lại nhìn thoáng qua





Ninh Thư, Ninh Thư lập tức vỡ ra bồn máu mồm to cười với Tề Sanh, nói: “Thiếu gia, mời uống trà.”





“Chẳng lẽ không có người nói cho ngươi, ta uống nước trà đều là để ấm mới uống sao?” Tề Sanh nhàn nhạt nói.





“Thực xin lỗi, nô tỳ mới đến không biết nhiều chuyện, nếu không nô tỳ một lần nữa đi pha.” Vẻ mặt Ninh Thư áy náy, vội vàng nâng chum trà lên, lại động tay động chân, trực tiếp đổ nước trà nóng hổi lên tay Tề Sanh.





Là nước sôi nóng hổi vừa mới pha trà, cứ như vậy đổ vào trên tay Tề Sanh.





“Ngươi đang làm cái gì?” Tề Sanh gắt gao cau mày, có chút đau đớn khó nhịn, nháy mắt bàn tay của hắn liền đỏ lên.





Ninh Thư càng thêm áy náy, vội vàng lấy ra khăn tay lau tay cho Tề Sanh, Ninh Thư vừa lấy khăn tay ra





Tề Sanh lập tức ngửi thấy một mùi hương hoa lại mang theo một mùi chân thúi, mùi thúi hỗn hợp cùng một chỗ.





Tề Sanh muốn nôn ra tại chỗ, vội vàng dùng tay che lại cái mũi, nhưng bàn tay bị khăn tay chà qua, lại mang theo một lượng mùi thúi, Tề Sanh vội vàng chạy ra khỏi phòng.





Ninh Thư bĩu môi, ném khăn tay vào trong chén trà, bưng chén trà chạy lấy người.





Ninh Thư về tới phòng, Nguyệt Lan lập tức hỏi Ninh Thư: “Tiểu thư, hắn có làm khó dễ người hay không.”





“Không có, việc gì tiểu thư nhà ngươi cũng biết làm, như thế nào sẽ bị hắn khó xử đây.” Ninh Thư vểnh chân bắt chéo nói.





Nguyệt Lan thực đau lòng, “Tiểu thư là thiên kim nhà Thừa tướng, kim chi ngọc diệp, hiện tại lại phải hầu hạ người khác, tiểu thư, tiểu thư đáng thương của nô tỳ a.”





“Được rồi, đừng gào, tiểu thư ngươi tốt lắm.” Ninh Thư tức giận nói.





Nguyệt Lan lập tức ngậm miệng lại, nức nở thút tha thút thít, vô cùng ủy khuất.





Tuy rằng Ninh Thư khiến cho Tề Sanh buồn nôn, nhưng Tề Sanh vẫn bảo Ninh Thư tiếp tục làm thị nữ bên người hắn, chẳng sợ Ninh Thư làm việc luôn xảy ra sự cố, lớn lên còn xấu, hắn vẫn kiên quyết bảo Ninh Thư làm thị nữ của hắn.





Dù cho thời điểm Ninh Thư hầu hạ Tề Sanh ăn cơm, nước mũi vung vào trong thức ăn, thời điểm Tề Sanh tắm rửa, Ninh Thư tùy tiện đi vào, mang theo một thùng nước nóng đổ vào thùng tắm, làm Tề Sanh đều bỏng đến nhảy dựng lên, trần truồng khoe chim chạy ở trong phòng.





Hơn nữa trên người Ninh Thư luôn có một mùi thơm xen lẫn mùi chân thúi, đặc biệt làm Tề Sanh chịu không nổi.





Nhưng dù như thế Tề Sanh đều nhìn xuống, khiến Ninh Thư cảm thán, lực hấp dẫn giữa nam nữ chủ quả thực không phải dùng để trưng cho đẹp.





“Mùi hương trên người của ngươi rốt cuộc là mùi gì?” Rốt cuộc Tề Sanh nhịn không được hỏi ra.





Ninh Thư dùng đôi mắt vẽ dày đặc trừng lớn nhìn Tề Sanh, cao hứng nói: “Đây là mùi hoa quế, mỗi ngày nô tỳ đều dùng hương liệu này huân quần áo khăn tay, thiếu gia, có phải người ngửi thấy rất thơm hay không?”





Ninh Thư vừa nói vừa lấy khăn tay sáp đến trước mặt Tề Sanh, Tề Sanh quay đầu đi, gắt gao cau mày, nói với Ninh Thư: “Kỳ thật ngươi đã rất thơm, căn bản không cần huân hương, huân hương này ngược lại phá hư mùi thơm tươi mát trên người của ngươi.”





Ninh Thư: (⊙o⊙)





Xem qua tên này rất biết nói chuyện, gian thương chính là gian thương, rõ ràng không chịu nổi loại mùi hoa thêm mùi chân hỗn hợp trên người nàng, còn nói cái gì mùi thơm tươi mát, nguyên chủ chính là bị cái dạng này của hắn lừa, bên ngoài quần áo tao nhã lễ độ, bên trong bụng dạ xấu xa vô cùng.





Ninh Thư nhếch nhếch khóe miệng, nở nụ cười, một bồn máu mồm to lớn hơn nữa, quả thực làm người không nỡ nhìn thẳng, Tề Sanh quay đầu đi, một lát sau mới quay đầu lại, nói với Ninh Thư: “Tự nhiên chính là đẹp, này đó đồ trang điểm đối với làn da của ngươi không tốt, lại nói lúc này tuổi ngươi còn nhỏ, này đó đồ trang điểm sẽ chỉ che lấp vẻ đẹp vốn có của ngươi.”





Kỳ thật trong lòng Tề Sanh rất ngứa, đột nhiên muốn rửa sạch sẽ khuôn mặt của nữ nhân này, nhìn xem trông như thế nào.





Ninh Thư chớp chớp đôi lông mày vừa thô vừa to, ôm ngực nói: “Trong lòng bảo bảo* có nỗi khổ, nhưng bảo bảo không thể nói.”





*Bảo bảo: bé yêu, cục cưng.





“Ngươi không phải gọi Tiểu Hồng sao, như thế nào lại gọi bảo bảo.” Tề Sanh nghi hoặc nói.





Ninh Thư phất phất tay, nói: “Không cần để ý những chi tiết này, tướng mạo nô tỳ rất giống phụ thân của nô tỳ, bởi vì lớn lên xấu, cho nên mới dùng trang dung mỹ lệ để che dấu sự xấu xí của bản thân, thiếu gia, người không biết trong lòng nô tỳ có bao nhiêu khổ, buổi tối nô tỳ cũng không dám tháo trang sức, chỉ sợ thời điểm đi tiểu đêm, bị người ta coi là quỷ.”





Ninh Thư tự kỷ mà vuốt ve khuôn mặt của mình, nói: “May mắn có người dạy nô tỳ thuật trang điểm, hiện tại trang điểm, nô tỳ tự tin hơn nhiều.”





Da mặt Tề Sanh run rẩy, nói không nên lời.





“Dung mạo là cha mẹ cho, không nên ghét bỏ như thế, đi theo bên người ta thì không cần như vậy, ta sẽ không ghét bỏ ngươi trông như thế nào, về sau không cần trang điểm phiền toái như vậy, tự nhiên chính là đẹp nhất.” Ánh mắt Tề Sanh vô cùng chân thành tha thiết, cho người ta cảm giác có thể tin tưởng hắn.





Những lời này nghe thật ấm lòng, Ninh Thư có thể cảm nhận được cảm xúc lúc đó của Mộc Yên La, bị tổn thương thủng lỗ chỗ, đột nhiên có một nam tử ấm áp như thế, nguyện ý bao dung hết thảy sự bất kham, bao dung hết thảy quá khứ đau khổ của mình.





Ngay lúc đó tâm Mộc Yên La lay động cỡ nào a, nhưng kết quả lại tàn khốc, bên trong vỏ bọc hình tượng ấm áp chính là tính chiếm đoạt cực mạnh luôn tính toán hiệu quả và lợi ích, muốn đạt được tâm Mộc Yên La, công chiếm tâm Mộc Yên La. Liền giống như chuyện làm ăn buôn bán, công chiếm lòng người, hiểu rõ lòng người, thuận lợi làm hắn đạt được Mộc Yên La.





Chờ đến khi Mộc Yên La chỉ còn một hơi thở, biến mất, lúc này Tề Sanh mới hiểu ra cảm giác của mình đối với Mộc Yên La.





Trong lòng Ninh Thư cảm thấy giống như xôn xao toàn bộ vườn bách thú.





“Đa tạ thiếu gia quan tâm, nhưng trong lòng nô tỳ quá tự ti, không trang điểm, nô tỳ liền không có cách nào ra khỏi cửa, chỉ có trang điểm mới làm nô tỳ tự tin, dũng cảm đối mặt với cuộc sống.” Vẻ mặt Ninh Thư cảm kích nói.





Da mặt Tề Sanh thoáng co rút một phát, hắn như thế nào cảm thấy người này có bệnh, chẳng lẽ nàng ta





không có mắt sao? Chẳng lẽ nàng ta không chịu soi gương sao?





Biến thành như vậy chưa chê xấu là may còn nói cái gì đẹp, Tề Sanh vô lực phất phất tay, nói: “Ngươi cao hứng liền tốt.”





Ninh Thư lập tức nói: “Thiếu gia, người thật sự là người tốt.”





Tề Sanh: …





Ánh mắt Tề Sanh thổi qua từng tấc từng tấc trên mặt Ninh Thư, căn cứ hắn phân biệt mỹ nhân nhiều năm như vậy, nha đầu này lớn lên hẳn không xấu, vì sao lại biến mình thành như vậy.





Bỗng nhiên Tề Sanh nói với Ninh Thư: “Nghe nói buổi tối hôm nay có hội hoa đăng, ngươi đi cùng với thiếu gia đi, rửa mặt sạch sẽ, buổi tối trời tối, người khác cũng không thấy rõ bộ dạng ngươi như thế nào, không cần trang điểm như này.”





Ninh Thư:...





Hiện tại Tề Sanh cảm thấy rất hứng thú với bộ mặt thật của nàng?





Ninh Thư cười ngượng ngùng, vô cùng bạch liên hoa mà nói: “Ai nha, giờ đó đã trễ như thế, nương nô tỳ nói, buổi tối không thể ra cửa.”





Tề Sanh: …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK