Ninh Thư vẫn luôn đề phòng Tịch Mộ Thành, nhưng qua một thời gian thật lâu, hắn cũng không xuất hiện, như bốc hơi khỏi thế giới vậy.
Ninh Thư gọi điện về biệt thự hỏi người giúp việc xem hắn có về không, thì đều báo là hắn không về.
Cô cúp máy, không biết rốt cuộc tên này đã chạy đi đâu rồi?
Ninh Thư nhanh chóng kết thúc công việc, trở về biệt thự xem thế nào.
Vừa vào đến hành lang, nghe thấy tiếng khóc thút thít, Ninh Thư tưởng mình vào nhầm nhà ma, lập tức sởn cả da gà.
Cô đi vào trong nhà thì thấy ngay một người béo ú ngồi trên sofa vừa ăn khoai tây chiên uống cô ca, lại lặng lẽ rơi nước mắt.
Ninh Thư nhíu mày, lâu không gặp, Thời Tư Nam béo lên rất nhiều, ngũ quan dít lại với nhau, cằm dày gấp đôi, dáng người nhỏ nhắn giờ biến thành béo tròn, cơ thể vừa cử động thì lớp thịt trên người cũng lung lay theo.
Cô thực sự không nhận ra con gái mình nữa rồi.
Ninh Thư đứng đó, Thời Tư Nam quay đầu nhìn thấy cô, nước mắt lập tức rơi xuống. Ninh Thư lập tức dời mắt đi, không đành lòng nhìn thẳng.
Nếu là trước kia, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, trong sáng như hoa bách hợp này sẽ khiến người khác yêu thương, nhưng bây giờ, nước mắt chảy ra trên gương mặt bánh bao, chưa kịp chảy xuống cằm đã khô mất rồi, thì thật là...
Thời Tư Nam khó khăn đứng dậy, bịch bịch chạy đến chỗ Ninh Thư, mỗi bước đi của cô nàng đều làm lớp thịt thừa trên người run rẩy theo.
Đặc biệt là đôi chân.
“Mẹ...” Thời Tư Nam khóc gọi Ninh Thư.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Sao con lại thành ra thế này? Cơ thể khỏe rồi sao không đến trường, chỉ biết ở nhà ăn thôi.”
Thời Tư Nam nào có nghĩ đến chuyện đi học chứ, cậu đã đi rất lâu không về, hơn nữa còn không có chút tin tức nào cả.
Mỗi ngày nó đều ngồi canh, chờ điện thoại reo lên, dù là một cái tin nhắn cũng được.
Trong điện thoại này chỉ có mỗi số của cậu, chỉ cần nó vừa reo lên là cô nàng có thể biết ngay là cậu gọi đến.
Nhưng chờ rồi lại đợi, cậu cũng không gọi tới, dù nó có gọi thì điện thoại luôn báo đường dây bận.
Thời Tư Nam rất đau khổ, không biết có phải cậu không cần cô bé nữa hay không?
Nó không biết vì sao chỉ cần vừa nghĩ đến cậu thì lại đau lòng vô cùng, sao còn muốn đến trường nữa.
Việc đi học cũng không quan trọng bằng cậu, nó như bị thất tình vậy, cảm thấy cuộc sống u ám.
Về phần tại sao lại ăn nhiều thì nó cũng không khống chế được bản thân, lúc nào cũng thấy rất đói bụng, trong miệng phải ăn cái gì mới được.
Bây giờ, nó cũng không dám soi gương nữa, bộ dạng nó như vậy sao dám đối mặt với cậu chứ.
Thời Tư Nam cũng hận bản thân sao không quản được cái miệng mình chứ.
“Tịch Mộ Thành có gọi điện cho con không? Hắn đi đâu vậy?” Ninh Thư hỏi cô bé.
Nhắc đến Tịch Mộ Thành, Thời Tư Nam càng khóc thảm hơn, thút tha thút thít, chảy cả nước mắt nước mũi, một câu cũng không nói được.
Ninh Thư nhìn con nhóc như thế cũng lười hỏi tiếp, có hỏi thì nó cũng không biết gì. Lúc nào cũng có vẻ mặt ngây thơ, chỉ muốn được người yêu thương, được che chở hạnh phúc suốt đời dưới cánh đàn ông thôi.
Thời Tư Nam dùng ánh mắt đã híp thành đường thẳng của mình, điềm đạm đáng yêu nhìn Ninh Thư: “Mẹ, giờ con nên làm thế nào đây?”
Với dáng vẻ này, cô nàng cũng không dám đi ra ngoài, sợ sẽ bị cậu chê cười.
“Ăn ít đi một chút, tập thể dục nhiều vào.” Ninh Tư rất không có thành ý nói.
Nước mắt Thời Tư Nam càng rơi nhiều hơn.
Ninh Thư xoay người rời đi, mặt nó rất ngạc nhiên và không thể tin được, sao mẹ lại đi như vậy chứ, cứ nói qua loa như thế mà xoay người đi luôn ư?
Sao mẹ lại có thể hờ hững như thế, trong khi nó đang rất đau khổ chứ?
Tâm trạng Thời Tư Nam lúc này vô cùng phức tạp.
Ninh Thư không quan tâm nó đau khổ thế nào, dù khổ mấy đi nữa, cô cũng sẽ không dao động.
Ninh Thư vừa ra đến ngoài biệt thự thì nhận được điện thoại của người giúp việc trong bệnh viện gọi đến, trong điện thoại giọng người giúp việc lo lắng sợ hãi, nói: “Không thấy ông cụ đâu cả, tôi chỉ đi lấy cơm nhưng về thì không thấy ông cụ đâu.”
Sắc mặt Ninh Thư lạnh lẽo, hỏi: “Không thấy cha tôi đâu ư?”
“Tôi chỉ vừa đi lấy cơm...”
“Không thấy từ lúc nào?” Ninh Thư hỏi.
“Một lát thôi, chừng mười phút, tôi đem cơm về thì không thấy ông cụ nữa.” Người giúp việc rất sợ hãi nói.
Ninh Thư nhíu chặt lông mày, vội vã lái xe chạy tới đồn công an, nhanh chóng báo án.
Nghe được tin này, Ninh Thư nghĩ ngay đến Tịch Mộ Thành, chuyện này nhất định là do hắn làm.
Cô đã ngăn không cho ai biết tình hình của ông cụ, ngay cả bệnh viện cũng không ghi tên của ông vào hệ thống.
Sao Tịch Mộ Thành còn có thể tìm được ông chứ?
Ninh Thư trái lo phải nghĩ, cảm thấy manh mối có thể ở trong băng ghi hình, lúc đó ông già mặc đồ bệnh nhân, trên đó có logo của bệnh viện, thời gian ghi được chưa đến hai phút, cô cũng không để ý.
Ninh Thư vỗ trán một cái, đề phòng khắp nơi không ngờ lại bỏ sót chi tiết này, lẽ ra cô nên chuyển viện cho ông già mới phải.
Ninh Thư lắc đầu, bản thân vẫn có điều sơ sẩy, đúng là đầu óc không thông minh quá mà.
Nếu như không có chút mánh khóe, mà đi so đầu óc với người khác thì thật sự không đấu lại được.
Chắc lúc đó ở công ty, Tịch Mộ Thành cố ý lộ ra tin ông cụ chết rồi, nếu như ông cụ không chết thì khi xem camera, hắn cũng có thể dựa vào bố trí phòng bệnh mà điều tra được chỗ của ông.
Hơn nữa, cả người ông cụ xuất hiện ở màn hình camera cũng là manh mối có thể để Tịch Mộ Thành tìm được bệnh viện ông đang ở.
Đến đồn công an, Ninh Thư nói cha cô đang ở trong bệnh viện bị người bắt cóc rồi.
Nhưng ông già đột nhiên mất tích, cô cũng không có đầu mối gì, giờ có báo cảnh sát, bọn bắt cóc lại chưa gọi điện tới, cảnh sát cũng không hành động được.
Nếu là Tịch Mộ Thành bắt cóc ông già, thì chỉ sợ không đơn giản là vì tiền, hắn còn có thể muốn tính mạng lão nữa.
Dù sao hắn cũng rất hận nhà họ Thời.
Ninh Thư trở lại bệnh viện, vẻ mặt người giúp việc sợ hãi ngồi trên sofa, nhìn thấy Ninh Thư thì vội vàng xin lỗi: “Bà chủ, thực sự là tôi chỉ đi lấy cơm về thì đã không thấy người rồi.”
Ninh Thư cau mày nói: “Không phải có người mang cơm qua đây sao?”
“Lão gia nói đã ăn chán những món đó rồi, bảo tôi đi xem còn những món khác không?” Người giúp việc lập tức trả lời.
Ninh Thư nhìn thoáng qua cô ta, lại nhìn về phía giường bệnh, chăn trên giường hơi loạn, cho thấy trước khi ông cụ bị bắt đi đã phản kháng.
Ninh Thư nhanh chóng lên xem máy giám sát của bệnh viện.
Trong hình thấy người giúp việc cầm bình giữ nhiệt ra khỏi phòng bệnh, không lâu sau thì có một người mặc đồng phục y tá đi vào, hắn đeo khẩu trang, tóc hơi dài gần như che hết cả mắt, cũng không thể nhìn rõ mặt mũi hắn.
Vóc dáng người này trung bình, lại mặc quần áo y tá, nhưng Ninh Thư vẫn cảm thấy là đàn ông.
Nhưng lại cứ có một cảm giác kì lạ, không biết nói sao.
Có điều chắc không phải là Tịch Mộ Thành, vì dáng người hắn cao lớn khỏe khoắn, đồng phục y tá to nhất chưa chắc hắn đã nhét vừa.
*Lại là chuyên mục câu like đây: Đọc xong các bạn nhớ nhấn nút LIKE ở góc trái bên dưới và bấm theo dõi truyện để được thông báo chap mới nha, tiện tay thì các bạn bỏ cái phiếu để hoàn thành nhiệm vụ nhaa. Và cũng đừng quên ủng hộ "Dục Huyết Thương Hậu" của mình nhé =)))). Nhân tiện, mã mời của mình là 29197 nhaa. Các bạn cũng có thể follow mình tại instagram @imcelinadang để được spoil lịch đăng truyện!!
*Một điều mà mình muốn lưu ý nữa là mình sắp thi THPT quốc gia rồi, cho nên mình không thể đăng truyện đều đặn và thường xuyên được. Nhưng thay vào đấy thì mình sẽ bạo chương thường xuyên nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ bộ truyện!
*Đừng quên cho truyện lên top nha các bạn!!!